Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1374: Cô, Vẫn Là A Thập Lục, Đúng Không?

Chương 1374: Cô, Vẫn Là A Thập Lục, Đúng Không?
“Không có gì đâu, ta nói rồi đấy thôi, cá voi mập của ta là cá voi mập, dáng dấp vốn đã mập mạp… Định mệnh, kình đan của ta bị gì thế này? Trước đó vẫn còn đang yên đang lành mà.” Lúc Tống Thư Hàng nói được nửa câu thì nhìn thấy kim đan cá voi mập của mình nên nghệt mặt ra.
Tuy rằng trước kia cá voi mập của ta đã mập rồi, nhưng giờ mập hơi quá thì phải? Bụng dưới nhô lên cao vút, giống như… đang mang thai vậy.
Đây là do hiệu quả của ánh nhìn mang thai ư?
Khi đi vào giấc mộng cuộc đời của Tạo Hóa Tiên Tử, hắn trúng liên tục hai phát ‘ánh nhìn mang thai’ của Thánh Nhân Nho gia. Tuy rằng lúc ấy người mang thai là Tạo Hóa Tiên Tử thể nhập mộng, nhưng nói không chừng bản thể của hắn cũng bị ảnh hưởng thì sao?
Hoặc có lẽ là lúc hắn đang giảng pháp thì dùng đến ‘ánh nhìn mang thai’, sau đó kình đan của hắn cũng mang thai luôn?
Đúng là xúi quẩy mà.
“Có thể là phát phì đấy, Tống tiền bối, long văn trên kim đan đâu?” Vũ Nhu Tử lại hỏi, so với kim đan mang thai, cô càng muốn xem ‘long văn được vẽ lên kim đan’ hơn.
“Chờ một chút nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Lúc này hai người đang giao lưu trên ý thức tinh thần.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng tạm thời dẹp chuyện ‘kình đan mang thai’ sang một bên. Ý niệm của hắn khẽ động, phần giáp ngoài trên kình đan từ từ mở ra.
“Kim đan mặc giáp ư? Ngầu thế cơ á?” Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên.
Trở về có nên hỏi a cha thử xem có cách nào khiến kim đan biến dị không nhỉ? Hoặc là nghĩ cách làm kim đan mặc giáp thôi cũng được?
Đương nhiên ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu Vũ Nhu Tử mà thôi.
Kim đan mở ra từng tầng, lộ ra từng đạo long văn thô to bên trên.
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’, ‘thánh kiếm Chung Yên’, ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’, ‘mỹ nhân rắn công đức + thánh ấn’, ‘thánh viên viễn cổ + kinh thư Nho gia’, con mắt Thánh Nhân Nho gia, hoa sen thế giới hạch tâm, cá voi mập do tam thập tam thú tổ hợp mà thành.
Mỗi đạo long văn đều cực kỳ đặc sắc, sau khi Vũ Nhu Tử nhìn thấy thì lòng ngứa ngáy vô cùng. Hận đan văn mà bản thân ngưng tụ ra không thể đặc sắc được như thế.
“Kế tiếp là đạo long văn thứ chín, đạo long văn này siêu cấp đặc sắc luôn đấy nhé. Trước khi quan sát, cô nên chuẩn bị tâm lý thật kỹ trước đã.” Tống Thư Hàng cười hềnh hệch, ý niệm hắn khẽ động, mở lớp giáp trên đạo long văn cuối cùng.
“Chuẩn bị tâm lý ư?” Vũ Nhu Tử tò mò nhìn về phía đạo long văn kim đan cuối cùng kia.
Tống Thư Hàng càng nói như vậy thì cô lại càng tò mò hơn, vì vậy cô cẩn thận thưởng thức một đạo long văn cuối cùng.
So với tám đạo long văn trước đó, một đạo long văn cuối cùng này lại mảnh hơn chút, thon dài hơn chút, phong cách long văn càng xinh đẹp hơn.
Lúc Vũ Nhu Tử dán mắt vào quan sát long văn, đột nhiên… hình ảnh một cô gái chân dài xuất hiện trước mắt cô.
Cô gái này có mái tóc dài tới eo, da trắng, chân dài.
Không phải cô khoe khoang, dáng dấp cô gái này khá là xinh đẹp, trang phục lại xinh đẹp và trẻ trung.
“Ơ? Ơ ơ ơ ơ ơ?” Tinh thần lực của Vũ Nhu Tử chấn động dữ dội.
Cô gái chân dài này không phải là cô ư?
Tại sao có thể như vậy chứ?
Đạo long văn cuối cùng trên kim đan của Tống tiền bối là vẽ cô ư?
Bất ngờ quá đi mất.
“Tống… Tống… Tống tiền bối?” Vũ Nhu Tử hoảng hốt lo sợ.
Cô quá sốc và bất ngờ nên nói chuyện cũng lắp bắp.
Tuy rằng cô và Tống tiền bối rất hợp ý, hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ, hơn nữa hai người đều có nhân tố muốn tìm đường chết, rất hợp ý nhau. Thế nhưng thời gian cô và Tống tiền bối ở cùng nhau vẫn tương đối ít mà.
Cô vẫn cảm thấy tình cảm giữa mình và Tống tiền bối là quan hệ ‘tiền bối, hậu bối’ rất bình thường.
Nhưng bây giờ Tống tiền bối lại khắc hình cô trong long văn kình đan, thế là có ý kia ư?
Vũ Nhu Tử căng thẳng đến mức nói không nên lời, không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào.
“Thế nào hử? Kích thích không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ hoảng loạn: “Cái kia, à thì… Tống tiền bối… Ta… Ta không biết phải nói gì, có phải mọi chuyện diễn ra quá nhanh không… Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý…”
“Hề hề, cô nhìn thấy gì thế?” Tống Thư Hàng đắc ý nói.
“Nhìn thấy gì ấy à… Nhìn thấy ta.” Tinh thần Vũ Nhu Tử chấn động rất lớn. Có điều, nghe thấy câu hỏi có ẩn ý của Tống Thư Hàng nên cô cũng bình tĩnh phần nào.
“Hề hề, nhìn thấy chính cô là được rồi. Long văn thứ chín này mang thuộc tính phản chiếu [ta]. Ừm, giải thích thì khá là phiền toái, kỳ thật nói trắng ra thì thứ này ấy chính là một cái gương. Cô nhìn vào nó là có thể nhìn thấy [bản thân mình]. Thú vị không?” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử: “…”
“Kích thích không?” Tống Thư Hàng nói.
Tinh thần chấn động của Vũ Nhu Tử rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Tống tiền bối… Tam Lãng tiền bối mà biết thì sẽ khóc đấy.”
“Có liên quan gì tới Tam Lãng tiền bối?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Ta cảm thấy ngài vàng của vua tìm đường chết của Tam Lãng tiền bối sớm muộn gì cũng bị ngươi cướp mất. Nhưng mà nó thật sự rất kích thích!” Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
Lúc nhìn thấy đạo [đan văn] cuối cùng trên kim đan của Tống Thư Hàng là mình thì cô lại lắp bắp, nói không nên lời. Giờ nhớ lại thì toàn bộ quá trình này đúng là cực kỳ kích thích, tuyệt vời ông mặt trời luôn.
“Vui lắm luôn. Theo Tống tiền bối ra ngoài mạo hiểm đúng là lựa chọn chính xác.” Vũ Nhu Tử nói với ý chí chiến đấu hừng hực: “Lần sau có cơ hội thì ta vẫn muốn ra ngoài chơi cùng Tống tiền bối nữa.”
“Ha ha ha ha, trước tiên cô đừng nói cho Bạch tiền bối và A Thập Lục biết hiệu quả của đạo vân thứ chín này, bây giờ chúng ta đi ra ngoài, ta mang A Thập Lục và Bạch tiền bối vào.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử đáp: “Không thành vấn đề, ta cam đoan sẽ không nói ra… Như vậy mới vui chứ.”
Tống Thư Hàng: “Hề hề hề.”
Vũ Nhu Tử: “Hề hề hề.”
“Đi, chúng ta ra ngoài trước đã.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử: “Đáng tiếc thật, thứ có thể đi vào khí hải đan điền nhìn đan văn trên kình đan chỉ là tinh thần lực, không có hình ảnh. Nếu như hình ảnh có thể thực thể hóa, sau đó quay phim lại thì nhất định sẽ rất thú vị.”
Tống Thư Hàng: “Đúng vậy, đáng tiếc thật.”
“Đúng rồi, Tống tiền bối. Nếu như đến lúc đó Bạch tiền bối kích động đến mức té ngã thì làm sao đây?” Vũ Nhu Tử lo lắng nói.
Tống Thư Hàng: “Yên tâm, với tính cách của Bạch tiền bối, dù hắn nhìn thấy thứ này thì chắc cũng sẽ bình tĩnh như thường thôi ấy mà.”
“A Thập Lục thì sao? Cô ấy sẽ không bị kích thích đến mức rút đao chém người đấy chứ?” Vũ Nhu Tử lại hỏi.
Tống Thư Hàng: “Chắc là… sẽ không đâu nhỉ?”
**********
Một lát sau, tinh thần lực của Vũ Nhu Tử rút ra khỏi kim đan của Tống Thư Hàng.
Tô Thị A Thập Lục tò mò hỏi: “Vũ Nhu Tử, cô nhìn thấy gì vậy?”
Vũ Nhu Tử ra vẻ nghiêm tục, vỗ nhẹ lên vai Tô Thị A Thập Lục, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Đi đi, tự cô xem là biết.”
Tô Thị A Thập Lục: “? ? ?”
Vì vậy, tinh thần lực của Tô Thị A Thập Lục đi vào thế giới kim đan của Tống Thư Hàng trong sự nghi hoặc.
Cũng giống như Vũ Nhu Tử, đầu tiên cô nhìn hết tám đạo long văn phía trước của Tống Thư Hàng. Khoảnh khắc cuối cùng, khi Tống Thư Hàng từ từ mở lớp giáp trên đạo long văn thứ chín của kim đan ra.
Ngay sau đó, Tô Thị A Thập Lục cũng nhìn thấy đạo long văn tương đối thon nhỏ kia.
Cũng giống Vũ Nhu Tử, trước khi Tống Thư Hàng để lộ ra đạo long văn thứ chín thì cũng bảo Tô Thị A Thập Lục hãy chuẩn bị tâm lý thật kỹ.
“Đạo long văn này có chỗ nào đặc biệt ư?” Tô Thị A Thập Lục hỏi. Cô cảm thấy lúc Tống Thư Hàng giới thiệu đạo long văn này với cô thì giống như đang đùa dai vậy.
“Cô cứ nhìn thẳng vào nó đi.” Tống Thư Hàng chỉ dịu giọng đáp
A Thập Lục tiếp tục nhìn chằm chằm vào đạo long văn thứ chín…
Một lát sau, long văn kim long trong mắt cô bắt đầu chuyển động, kim long cưỡi mây đạp gió trông rất sống động. Tiếp đó… màu sắc trên người kim long phai đi từng chút một, biến thành một bạch long xinh đẹp.
“Long văn thứ chín của ngươi lại còn phai màu ư?” Tô Thị A Thập Lục hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
“Gì cơ?” Tống Thư Hàng trưng ra vẻ ngu người.
“Ồ? Phản ứng của ngươi lạ thế, long văn thứ chín của ngươi đột nhiên chuyển động, sau đó phai màu đi.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng: “…”
A Thập Lục nhìn thấy cái quỷ gì vậy!
Đây không phải là long văn chiếu rọi ra ‘ta’ ư? Lúc A Thập Lục nhìn đạo long văn này không phải nên nhìn thấy dáng dấp đáng yêu của chính cô ư?
Long văn phai màu là sao đây?
“Lạ thật, chẳng lẽ long văn thứ chín mất đi hiệu lực rồi à?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ, hắn thông qua nội thị, nhìn chằm chằm vào long văn thứ chín.
Ngay sau đó, long văn thứ chin hiện ra hình dạng của một thiếu niên với mái tóc dài màu lam.
Không sai, là dáng vẻ của mình.
Tuy rằng hiện tại hắn đã cạo trọc đầu, nhưng long văn thứ chín vẫn có thể chiếu rọi ra dáng dấp của ‘Tống Thư Hàng chân thật’.
“Không có vấn đề mà!” Tống Thư Hàng tò mò nói.
Tô Thị A Thập Lục: “Long văn thứ chín này của ngươi có hiệu quả đặc thù gì thế?”
“Năng lực phản chiếu [ta] ấy mà, giống như một chiếc gương, có thể phản chiếu bản thân của người nhìn vào long văn.” Tống Thư Hàng nói xong thì bỗng khựng lại.
A Thập Lục nhìn thấy long văn phai màu… biến thành một con bạch long.
Nếu như hiệu quả của ‘long văn thứ chín’ vẫn còn, vậy con ‘kim long phai màu’ mà A Thập Lục nhìn thấy kia không phải là chính cô ấy đấy chứ?
Lúc ý niệm của Tống Thư Hàng vừa lóe lên thì Tô Thị A Thập Lục cũng nghĩ đến điểm này.
Tinh thần lực của cô bắt đầu chấn động kịch liệt, trở nên rối loạn.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cảm thấy mình đùa hơi quá rồi.
Dù sao thì hắn cũng không phải là Tam Lãng tiền bối, tìm chết mà không chết cũng là một loại thiên phú, mà rõ ràng là hắn không có thiên phú này.
“Ngươi đoán được rồi ư?” Tinh thần lực của Tô Thị A Thập Lục bắt đầu ổn định lại, nhẹ giọng hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ừ, không ngờ A Thập Lục cô là công chúa long tộc. Thiên Hà Tô Thị có huyết mạch long tộc ư?”
“Thư Hàng, ngươi là đồ lừa đảo. Đừng có nghiêm túc nói bừa như thế chứ.” Tô Thị A Thập Lục mỉm cười.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thật ra cũng không có gì, ta cũng không có ý muốn gạt mọi người. Chỉ là cảm thấy loại chuyện thế này không cần thiết phải nói ra thôi.” Tô Thị A Thập Lục nói một cách chậm rãi: “Lần trước sau khi thất bại trước thiên kiếp tứ phẩm, ngươi mang ‘long cốt khô đằng’ về cho ta. Ban đầu chỉ là trị hết thương thế do thiên kiếp tạo thành, nhưng sau khi dùng long cốt khô đằng thì ta lại hóa rông.”
“Chỉ đơn giản là hóa rồng thôi ư?” Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu chỉ đơn giản là hóa rồng, lúc Tô Thị A Thập Lục soi gương, ít nhất còn có thể phản chiếu phần nào dáng vẻ của ‘Tô Thị A Thập Lục’ mới đúng chứ.
“Cô, vẫn là A Thập Lục, đúng không?” Tinh thần lực của Tống Thư Hàng phát ra âm thanh trầm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận