Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 9


Triều đại bây giờ cũng đã cởi mở hơn xưa rất nhiều, tư tưởng trọng nam khinh nữ chỉ còn tồn tại trong tư tưởng Nho gia. Kết hôn mù quáng lại càng hiếm, đối với hoàng tử và công chúa cũng không ngoại lệ.
Các nữ tử có mặt ở đây đều là các ứng cử viên cho vị trí Thái Tử Phi đã được thông qua sự lựa chọn của Trương hoàng hậu, gia cảnh cùng xuất thân đều thích hợp.
Uất Trì Việt lặng lẽ đi vào đại sảnh, ánh mắt hắn quét qua hướng vào bên trong sảnh. Hắn chú ý đến một vị trưởng bối mặc áo lụa đỏ, gấm hoa văn trường thọ trên áo có chút giống với y phục của Thẩm Nghi Thu đến mấy phần khiến hắn không khỏi liếc nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh bà nhiều thêm một chút.
Qua tấm lụa mỏng, thiếu nữ kia như cảm nhận được ánh mắt của hắn nên xấu hổ cúi đầu xuống. Mặc dù cách tấm sa mỏng nên không nhìn rõ được thần sắc của nàng nhưng thái độ ngượng ngùng kia là không cần nghĩ ngờ thêm nữa.
Trái tim của Uất Trì Việt chợt lỡ một nhịp, giống như là có một bàn tay trắng nõn đang sờ soạng khắp người hắn, nổi lên một tia gợn sóng.
Thì ra Thẩm thị đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên! Khó trách về sau tình yêu càng trở nên sâu đậm, sống c.h.ế.t cũng phải có nhau!
Đời trước hắn chưa từng để ý, bây giờ nghĩ lại liền nhìn thấy manh mối ở khắp nơi.
Trước mắt mọi người không thể cứ mãi nhìn chằm chằm vào một cô nương không rời mắt, hắn chỉ có thể thu hồi tâm tư, ngẩng cao đầu bước vào đại sảnh. Hắn cúi đầu hành lễ với Trương hoàng hậu cùng Quách hiền phi, sau đó tới ngồi bên cạnh Hoàng hậu.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Hôm nay những người ngồi ở đây đều là thân nhân thân thiết.
Vừa dứt lời liền giới thiệu với hắn rằng đây là một vị phu nhân nào đó, khi ngươi còn nhỏ còn từng tới bế ngươi, rồi tới vị muội muội của nhà nào đó, khi còn bé từng vào cung chơi,... Uất Trì Việt hướng từng người hành lễ.
Trương hoàng hậu lại chỉ vào vị phu nhân mặc áo đỏ nói: - Con còn nhớ Thẩm lão phu nhân không?
Uất Trì Việt trong lòng thầm nghĩ quả nhiên vị lão phu nhân này là tổ mẫu của Thẩm thị, cho nên người ngồi ngay cạnh bà kia chắc chắn là Thẩm thị.
Trương hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt hắn như dính chặt lên vị tiểu thư Thẩm gia kia, không khỏi cười nói:
- Nói mới nhớ, bàn về bối phận con nên gọi một tiếng cô tổ mẫu, thật sự là người một nhà mà lại không biết .
Gần hai trăm năm sau khi thành lập vương triều này, chỉ có mấy gia tộc lớn tương thông với nhau. Nếu nghiêm túc suy nghĩ, bọn họ có thể có chút quan hệ với gia tộc Uất Trì.
Thẩm Nghi Thu cũng có thể coi như là biểu muội cách xa ba vạn dặm của hắn. Chỉ là so với biểu muội Hà Uyển Huệ thì độ gần và khoảng cách lại không giống nhau.
Vì vị trí Thái tử phi đã quyết định sẽ cho Thẩm thị làm nên Uất Trì Việt đối với Thẩm lão phu nhân lại càng thêm trịnh trọng hơn những người khác. Hắn bước tới trước mặt bà hành lễ:
- Tam lang bái kiến cô tổ mẫu.
Thẩm lão phu nhân vội vàng đưa tay ra đỡ hắn:
- Như vậy làm sao được chứ, điện hạ làm thế này lão bà này đảm đương không nổi đâu.
Trương hoàng hậu lại chỉ sang thiếu nữ bên cạnh Thẩm lão phu nhân:
- Đó là biểu muội Thẩm gia của con.
Thiếu nữ mềm mại đứng dậy hành lễ:
- Tiểu nữ bái kiến Thái tử điện hạ.
Thanh âm ngọt ngào giống như nhúng qua hũ mật.
Uất Trì Việt giật mình trong lòng, thanh âm kia với thanh âm trong trí nhớ của hắn tựa hồ có chút khác nhau.
Thẩm thị mặc dù giọng nói cũng êm tai, nhưng quả thực không thể gọi là uyển chuyển ngọt ngào. Thậm chí giọng điệu có chút cứng ngắc, nghe như là đang đọc tấu chương ở trên triều.
Xem ra là do đời trước hắn lạnh nhạt không để ý nên không phát hiện ra sự quyến rũ và tình cảm của thê tử.
Uất Trì Việt trong lòng nghĩ như vậy liền thoáng yên tâm.
Mắt thấy mọi người đều đã chào hỏi xong, Trương hoàng hậu lại liếc nhìn đám người trẻ tuổi trước mặt rồi nói:
- Huynh đệ tỷ muội các ngươi khi còn bé thường hay cùng nhau chơi đùa, đến khi trưởng thành rồi thì lại trở nên xa cách.
Hiền phi nương nương giống như là thiên lôi, Hoàng hậu chỉ đâu đánh đó, lập tức nói phụ họa theo :
- A tỷ nói rất đúng. Đều là người thân với nhau, nên qua lại nhiều một chút. Nếu không tới lúc huynh đệ tỷ muội nhà mình đứng ngay trước mặt lại không biết gì. Tới lúc đó không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Trương hoàng hậu hài lòng gật đầu, các nữ quyến quanh Thẩm lão phu nhân cũng theo đó mà chỉ bảo các thiếu nữ cởi bỏ mũ trùm xuống để "nhận người thân".
Các thiếu nữ dù sao da mặt cũng mỏng nên có chút chần chờ.
Uất Trì Việt đã sớm mong chờ khoảnh khắc này, mắt không khỏi lại liếc nhìn về thiếu nữ bên cạnh Thẩm lão phu nhân thêm nhiều chút.
Thiếu nữ kia sau một hồi lúng túng mới tù từ cởi mũ che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng như hoa phù dung.
Uất Trì Việt nhất thời lại cảm thấy có chút ngại ngùng nên vô ý thức dời mắt đi nơi khác.
Chỉ chốc lát sau, trong lòng hắn lại ngứa ngáy nên lại quay mặt về.
Cũng thật trùng hợp đúng lúc thấy " Thẩm thị " đang trộm nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa giao nhau, Uất Trì Việt lại vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Không ngờ Thẩm thị thường ngày nghiêm túc chững chạc cũng có lúc tỏ vẻ đáng yêu của thiếu nữ như vậy. Tình cảm mến mộ của nàng với hắn viết rõ ràng ngay trên mặt nàng.
Uất Trì Việt nắm tay ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ đứng đắn, thẳng tắp sống lưng.
Ở nơi đông người như vậy, Thẩm thị lại có thể ngang nhiên cùng hắn mắt đi mày lại. Cho dù bọn hắn đã từng là vợ chồng, nhưng như vậy cũng thật không ra thể thống gì.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng khoé miệng Uất Trì Việt lại bất giác nhếch lên.
Đúng lúc này, giọng nói của Trương hoàng hậu vang lên:
- Nếu ta nhớ không lầm, Tam cô nương Thẩm gia sinh vào tháng tư đúng không?
Tam nương tử Thẩm gia? Nụ cười của Uất Trì Việt khẽ tắt ngúm, hắn nhớ rõ Thẩm thị là Thất nương.
Hắn chăm chú nhìn lại, thì giống như bị người ta dội cho cho cả chậu nước, trong lòng hắn lạnh ngắt.
Hắn nhận lầm người! Người kia căn bản không phải Thẩm Nghi Thu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận