Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 315
Hoàng đế hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, lúc này mới thực sự xác định Thái tử không hề có ý muốn cưới Hà cửu nương.
Chúng thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không phải đều nói Thái tử cùng vị biểu muội này có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm sao? Cho dù không phải là tình đầu ý hợp như thế, nhưng thu vào Đông cung làm phi cũng đâu có mất mát gì?
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ dám phỏng đoán ở trong lòng chút thôi, không dám xen vào chuyện riêng tư của hắn. Vị Thái tử này cũng không giống như vị phế Thái tử của tiên đế kia, trong tay không có thực quyền gì, tính tình lại quá mềm mỏng, người khác có thể tùy tiện cầm nắm.
Thái tử không muốn nạp trắc thất, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười nói:
- Chuyện nữ nhi tình trường, thôi thì tuỳ các ngươi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày lại, Hoàng đế nói như vậy, giống như là bọn hắn đang vì chuyện gì đó mà đang giận dỗi nhau vậy.
Lúc hắn chưa hiểu rõ tâm ý của mình thì cũng thôi, nhưng bây giờ đã thông suốt rồi, hắn không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hà Uyển Huệ nữa. Hắn đã làm tổn thương trái tim của tiểu Hoàn, cũng làm hại tới khuê dự của biểu muội.
Hắn cân nhắc nói:
Thánh nhân nói đùa rồi. Biểu muội Hà gia coi nhi tử như huynh trưởng, nhi tử cũng chỉ coi nàng như muội muội trong nhà. Nếu có chỗ nào ngoài lễ nghĩa khiến Thánh nhân hiểu lầm, nhi tử xin được nhận tội.
Cái này hơi giống trợn mắt nói lời bịa đặt. Từ lúc Hà cửu nương chưa từ hôn thỉnh thoảng vẫn hay chạy vào trong cung, Hà gia cũng tùy ý để cho nữ nhi đi. Những người sáng suốt đều hiểu rõ bọn hắn muốn leo lên cái cây to Đông cung này.
Nhưng mà loại chuyện này luôn làm ảnh hưởng tới danh dự của nữ tử rất nhiều, Thái tử dốc hết sức ôm hết trách nhiệm về mình, cũng coi như đã giữ thể diện cho tiểu nương tử rồi.
Uất Trì Việt cũng cảm thấy có chút áy náy với biểu muội. Chỉ trách hắn tỉnh ngộ quá muộn, lúc trước đối với biểu muội luôn mang thái độ lấp lửng không rõ ràng, gieo cho biểu muội hi vọng nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Không cần biết biểu muội muốn gả cho hắn với mục đích gì, nhưng hắn cự tuyệt hôn sự trước mặt cả đám quan lại, vẫn là làm tổn hại đến thanh danh của nàng.
Đều do lúc trước cần quyết đoán mà không chịu quyết đoán, bây giờ còn khiến cho tiểu Hoàn buồn lòng.
Nhớ tới Thái tử phi, Uất Trì Việt liền bắt đầu tâm hoảng ý loạn. Đối với một bàn đầy cao lương mĩ vị cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn lập tức trở về Đông cung.
Nhưng hôm nay là Hoàng đế đích thân mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, vừa nãy ở chính điện hắn đã không cho phụ thân mặt mũi, bây giờ muốn rời bàn sớm cũng không dễ dàng, chỉ có thể nhẫn nại ngồi chịu trận.
Buổi tiệc kéo dài cho tới giờ Hợi* mới kết thúc.
*21h đến 23h.
Uất Trì Việt đã uống không ít rượu. Lúc từ Tuyên Chính điện đi ra, bước chân đã có chút loạng choạng, giống như đang đi trên mây.
Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn:
- Tối nay điện hạ nghỉ lại Tây Nội ạ?
Hôm nay còn chưa kịp đi thỉnh an Hoàng hậu, cũng chưa đi vấn an Hiền phi. Sáng sớm ngày mai lại phải vào cung, đi tới đi lui cực kì vô vị.
Uất Trì Việt c.h.é.m đinh chặt sắt nói:
- Hồi Đông cung.
Dứt lời lập tức leo lên liễn xa.
Liễn xa ra khỏi Tuyên Chính điện, vừa mới đi được mấy bước, Uất Trì Việt nhìn thoáng thấy ở bên đường có hai nữ tử ăn mặc
theo phong cách của cung nhân. Một người cầm đèn, hình như là người trong cung của Hiền phi, người còn lại rõ ràng chính là Hà Uyển Huệ.
Uất Trì Việt xém chút cho là bản thân say rượu hoa mắt. Hắn dụ dụi hai mắt, nhìn kỹ lại thì đúng thật là biểu muội.
Hắn chần chờ trong giây lát, rồi sai người dừng liễn. Nàng không ngại trang điểm thành cung nhân, đêm hôm khuya khoắt đứng ở ngoài cửa Tuyên Chính điện chờ hắn, nhất định là đã biết chuyện hắn từ chối hôm sự, muốn hỏi cho ra lẽ.
Chuyện của bọn hắn sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nhân cơ hội này nói rõ ràng một lần luôn cũng tốt.
Hà Uyển Huệ thấy Thái tử hạ liễn, hai mắt lập tức sáng lên, hi vọng vừa bị dập tắt đã bùng cháy trở lại.
Nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng kêu một tiếng "biểu huynh", ngữ điệu đau buồn thảm thiết, giống như trút xuống bao nhiêu nỗi nhớ vô tận. Theo tiếng gọi khẽ khàng ấy, hai dòng nước mắt cũng lập tức tuôn rơi.
Hà Uyển Huệ cùng Thẩm Nghi Thu chính là trái ngược như vậy, có ba phần tình ý nhưng thể hiện ra phải tới mười phần.
Nhưng mà dù sao cũng là biểu muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thấy nàng khổ sở, hắn cũng có chút áy náy.
Bên ngoài Tuyên Chính điện người đến người đi, thỉnh thoảng có vị quan lại say khướt được cung nhân thái giám dìu đi qua.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
- Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, muội theo ta tới đây.
Thái giám bên cạnh hắn không biết nên đi theo hay là né tránh, thấy Thái tử không lên tiếng đuổi mình đi, nên vẫn tiếp tục đi theo.
Uất Trì Việt dẫn Hà Uyển Huệ tới một chỗ cung thất tương đối yên tĩnh bên ngoài, lúc này mới nói:
- Chuyện vừa nãy bên trong Tuyên Chính điện, muội đã biết rồi?
Hà Uyển Huệ ngẩng mặt lên, đèn gió chiếu tới, trên mặt mũi đều tràn ngập nước mắt trong suốt.
Nàng thút thít nói:
Biểu huynh, a Huệ có chỗ nào không tốt... Biểu huynh vì sao... vì sao lại chán ghét vứt bỏ a Huệ?
Uất Trì Việt nói:
Cô xin Thánh nhân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, không phải vì ngươi không tốt, càng không thể nói là vì chán ghét nên mới vứt bỏ. Cô chỉ coi ngươi giống như muội muội, không hề có ý cưới ngươi làm trắc phi.
Hà Uyển Huệ trợn to hai mắt, nước mắt lại đong đầy hai hốc mắt, chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Bộ dáng hoa lê đái vũ* này của nàng khiến cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc, nhưng Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn nói rõ cho xong rồi trở về thỉnh tội với tiểu Hoàn của hắn, làm gì có tâm tư mà thưởng thức.
Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hà Uyển Huệ thấy hắn thờ ơ, lại càng khóc dữ dội hơn:
Biểu huynh còn nói không phải vì chán ghét mà vứt bỏ a Huệ...
Ngay cả biểu huynh cũng không cần a Huệ nữa sao...
Uất Trì Việt cố nhẫn nại tính tình giải thích cho nàng hiểu:
Cô không cưới ngươi, nhưng vẫn là biểu huynh của ngươi. Nếu ngươi có chuyện gì khó khăn, cô đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận