Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 137


Đây là lần đầu tiên Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển Huệ kể từ sau khi c.h.ế.t đi sống lại tới nay. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, thứ lướt qua trong lòng hắn không phải là niềm vui bất ngờ, mà lại là sự thất vọng nhàn nhạt.
Ngay lập tức hắn liền cảm thấy kinh ngạc. Từ nhỏ tình cảm của hắn với Hà Uyển Huệ vốn đã không bình thường, đây cũng là phi tần mà hắn vô cùng sủng ái ở kiếp trước, đời này đương nhiên cũng sẽ không thay đổi mà nối tiếp duyên nợ ở kiếp trước. Lẽ ra vô cùng khó khăn mới gặp được người mình thương nhớ bao lâu nay như vậy, hắn nên mừng rỡ như điên mới đúng. Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy có chút mở mịt.
Không đợi hắn phân biệt rõ ràng, nước mắt của Hà Uyển Huệ đã đong đầy trong mắt:
- Sao biểu huynh lại không biết chăm sóc bản thân vậy chứ...
Khi Uất Trì Việt nhìn thấy nàng khóc, trong đầu hắn chỉ thấy trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Những suy nghĩ mới vừa rồi còn luẩn quẩn trong đầu nay đã yên lặng biến mất.
Hắn khàn giọng an ủi nàng nói:
Chỉ là một chút phong hàn thôi, không có gì đáng ngại. Muội đừng khóc.
Quách Hiền phi ôm lấy đầu vai của cháu gái:
A Huệ muốn vào cung để tới hầu hạ ta mấy ngày. Vừa mới vào cung đã nghe nói Tam lang bị nhiễm phong hàn, trong lòng lập tức lo lắng như bị lửa đốt. Bữa tối cũng chẳng kịp dùng đã vội vàng chạy tới đây.
Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng đối với cách làm của mẹ ruột mình thì lại vô cùng phản cảm. Bà có chủ ý gì hắn đều biết, quả thực là lòng dạ của Tư Mã Chiêu*.
Tư Mã Chiêu 司马昭là con thứ của Tư Mã Ý 司马懿 thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm 司马炎 - hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa
quyền lực, trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ. "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng.
Cho dù lần trước hắn đã dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt Quách hiền phi, nhưng hiển nhiên là bà vẫn chưa chịu từ bỏ.
Hắn cũng không truy ra gốc rễ chuyện này, chỉ nói với nội hầu:
Đi dọn cơm mang lên cho Hiền phi nương nương và Hà nương tử.
Hà Uyển Huệ mang theo bộ dạng vâng lời yếu ớt:
A Huệ cảm ơn biểu huynh. Uất Trì Việt lại nói:
Cửu nương dạo này ổn chứ?
Trong mắt Hà Uyển Huệ thoáng qua một tia buồn bã, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt là biến mất. Nàng chỉ cười cười:
- A Huệ rất tốt, đa tạ biểu huynh đã quan tâm.
Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy áy náy. Chỉ có mình hắn biết, từ khi bản thân trùng sinh lại tới nay, đối với nàng thực tế cũng chẳng được tính là quan tâm. Có mười ngày thì hết tám ngày chưa từng nghĩ tới nàng.
Nhưng mà hắn bận rộn chính vụ, đương nhiên không thể đặt nhiều tâm tư lên chuyện nữ nhi tình trường được.
Hà Uyển Huệ nhìn xung quanh một chút, khó hiểu nói:
- Sao không thấy tẩu tẩu đâu?
Vừa nhắc tới Thẩm Nghi Thu, trong lòng Uất Trì Việt lại dâng lên một trận buồn bực. Không đợi hắn trả lời, Quách Hiền phi đã chen vào trước:
Thái tử phi tôn quý cỡ nào, sao có thể xưng hô như vậy với người ta chứ? Trong lòng âm thầm gọi một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt thì phải ngàn vạn lần kính cẩn vào. Chớ có chọc cho Thái tử phi không vui.
Bà dừng một chút, trong giọng nói có ý trào phúng cùng châm chọc:

Thái tử phi chấp chưởng Đông cung, một ngày trăm công ngàn việc. Nào có giống chúng ta rảnh rỗi thế này...
Uất Trì Việt nhấc mí mắt lên lạnh lùng nhìn mẹ ruột một chút, giọng nói của Quách hiền phi ngay lập tức nhỏ lại.
Bà thấy Thẩm Nghi Thu không có ở đây, lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Cái liếc mắt này của nhi tử khiến bà nhớ lại tình cảnh xảy ra
Phi Sương điện ngày ấy, làm cho bà cảm thấy không rét mà run.
Uất Trì Việt lúc này mới nói với Hà Uyển Huệ:
- Sức khỏe Thái tử phi khá yếu, là ta bảo nàng đừng tới.
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn mới phát hiện ra bản thân không biết là đang giải thích cho ai, hắn chỉ nhắm mắt cười tự giễu một tiếng.
Hà Uyển Huệ nhìn thấy ở trong mắt, cắn cắn môi dưới, từ trong tay áo lấy ra hai vật giống hệt nhau. Là một cặp túi thơm Phượng Hương được làm rất tinh xảo:
Mấy ngày trước cha của muội bị bệnh nhẹ, A Huệ phải ở trong nhà hầu hạ cha nên tới nay vẫn chưa thể bái kiến Thái tử phi nương nương được. Muội đã làm một đôi đồ chơi nho nhỏ, cầu chúc biểu huynh cùng nương nương tân hôn hạnh phúc.
Nàng để hai cái túi thơm ở cùng một chỗ, phi loan cùng phượng vũ hợp lại thành một vòng tròn.
Nàng rất khéo tay, tài nghệ nữ công so với các tú nương trong phường thêu cũng chẳng hề kém cạnh. Đường vân cùng cách phối màu vô cùng lịch sự, tao nhã và đẹp mắt.
Uất Trì Việt nói:
- Muội có lòng rồi.
Quách hiền phi tán thưởng liên hồi:
Đôi tay của A Huệ nhà chúng ta đúng là vô cùng khéo léo. Ngày hôm trước con mới thêu giúp ta một cái khăn tay, Thánh nhân nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi. Còn nói muốn nhờ con thêu hộ một bức tranh Lão Quân đấy.
Hà Uyển Huệ ngượng ngùng cúi đầu xuống:

- Thánh nhân và dì quá khen rồi.
Hoàng đế luôn tin tưởng vào pháp thuật của Hoàng Lão, nếu có thể giúp ông thêu được tranh Lão Quân, chính là đã lập được công lớn ở trước mặt ông. Và nếu có thể phong thưởng, cũng giúp nàng nâng cao được thân phận địa vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận