Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 294


Hắn lại ra sức c.h.é.m ngã thêm một người nữa, cố gắng mượn lực của thanh đao rồi miễn cưỡng đứng thẳng dậy. Hắn cảm giác bản thân lúc này giống như túi nước bị thủng, bốn phía đều rỉ nước không ngừng.

Hình như là m.á.u chảy sắp cạn, trước mắt của hắn lúc này chỉ thấy sao trời bay múa, không còn nhìn rõ chỗ của kẻ địch đứng nữa, chỉ biết vung đao bừa bãi, rồi lại bị một binh sĩ Đột Kỵ Thi chọc một đao vào bụng.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy một cỗ m.á.u tươi đang tràn ngập trong miệng.
Nàng rút mũi tên thứ hai ra, lần nữa kéo dây cung, dây cung siết chặt ngón tay nàng tới mức rướm máu, đau đớn tột cùng.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm chuẩn mũi tên vào lưng kẻ thù.
"Phốc" một tiếng, mũi tên dùng lực bay ra ngoài. Tuy mũi tên không trúng vào thân trên của người kia, nhưng cũng đ.â.m được vào đùi của hắn.
Tên binh sĩ Đột Kỵ Thi bị đau té ngã trên đất, ôm chặt cái chân bị thương liên tục kêu rên.
Thẩm Nghi Thu ném cung đi, ba chân bốn cẳng chạy tiến lại gần. Nàng nhặt đại đao rơi trên đất của Đột Kỵ Thi lên, nâng quá đỉnh đầu rồi c.h.é.m lung tung lên đầu và người của tên binh sĩ Đột Kỵ Thi kia. Máu tươi b.ắ.n đầy lên mặt nàng, nhưng nàng chỉ làm như không thấy.
Tên binh sĩ kia thoạt đầu còn kêu rên, một lúc sau thì không động đậy gì nữa.
Hai chân Thẩm Nghi Thu mềm nhũn ngã ngồi trên đất, hai tay buông lỏng, thanh đao "keng" một tiếng rơi xuống đất.
Nàng lấy lại tinh thần, quay đầu đi xem Ngưu nhị lang:
- Ngưu đại thúc...
Ngưu nhị lang nằm ngửa trên mặt đất thở đứt quãng từng hơi, đại đao của binh sĩ Đột Kỵ Thi vẫn cắm ở trên bụng hắn.
Thẩm Nghi Thu chạy tới bên cạnh hắn:
Ngưu đại thúc, người cố gắng một chút. Để ta đi tới nhà kia tìm thuốc trị thương...
Ngưu nhị lang dùng đôi mắt vô hồn nhìn sang, giơ tay lên, lẩm bẩm nói:
- Tam nương... Là con sao?

Thẩm Nghi Thu nắm c.h.ặ.t t.a.y của hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Ngưu nhị lang chậm rãi quay đầu, nhưng ánh mắt làm thế nào cũng không giao nhau được:
Tam nương đừng sợ... có cha ở đây rồi... Cha sẽ ở đây bảo vệ con...
Thẩm Nghi Thu khóc nức nở, nước mắt lăn dài:
- Cha...
Ngưu nhị lang động đậy khóe miệng, mơ màng nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, ngoan...
Lời còn chưa dứt, hắn đã thở ra một hơi thật dài rồi đột nhiên co quắp kịch liệt, sau đó hai tay nặng nề buông xuống.
Tay Thẩm Nghi Thu run rẩy dò xét hơi thở của hắn, nhưng tâm nàng lúc này đã loạn như ma, ngón tay tê dại không còn cảm giác.
Đúng lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng bước chân.
Hơi lạnh thấu xương bò dọc theo sống lưng nàng. Nàng quay đầu xem xét, quả nhiên là một đoàn đội binh sĩ Đột Kỵ Thi, khoảng chừng hai ba mươi người.
Thẩm Nghi Thu bất giác đưa tay sờ tiểu hồ đao đang dắt ở eo, nhưng lại không sờ thấy gì. Lúc nãy nhặt tên lên b.ắ.n nàng đã đem tiểu hồ đao đặt ở dưới đất, quên không nhặt lên.
Những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia đã phát hiện ra nàng, vội vàng chỉ trỏ, mồm năm miệng mười nói bằng tiếng Đột Quyết, trong giọng nói tràn đầy cảm giác hưng phấn.
Thẩm Nghi Thu nhặt thanh đao dưới đất của quân Đột Kỵ Thi lên, đang định cắt cổ, liền thấy bọn họ đang nhìn nàng cười cười. Nàng vô cùng sợ hãi, t.h.i t.h.ể của nàng không thể nào để lọt vào tay bọn họ được.
Nàng quay đầu nhìn tòa nhà đang bị lửa đốt cháy cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.
Nàng nhấc đao lên, quay đầu xông thẳng vào cửa tòa nhà, không chút do dự chạy vào chỗ lửa cháy to nhất.

Có mấy binh sĩ Đột Kỵ Thi đuổi theo, thăm dò nhìn qua khe cửa một chút, hình như còn đang do dự xem có nên vào trong bắt nàng hay không.
Đúng lúc này, một cây xà nhà bị lửa thiêu gãy, rơi "đùng" một tiếng xuống đất ngăn ở trước người bọn họ, nửa căn phòng bên trong cũng lập tức sụp đổ.
Mặt mũi bọn hắn tràn đầy tiếc nuối, hậm hực rút lui ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu bị sặc khói tới mức ho khan, tay vẫn cầm đao, chuôi đao dính đầy m.á.u không biết là của ai.
Nàng nhìn thoáng qua thế lửa, liền cảm thấy yên lòng. Nếu c.h.ế.t ở chỗ này, chỉ chốc lát sau là lửa có thể thiêu sạch t.h.i t.h.ể nàng.
Nàng giơ đao lên, kề sát lưỡi đao vào cổ rồi từ từ nhắm mắt lại. Không biết liệu tên kia có thấy được bức thư mà nàng đã để lại không?
Nàng bất giác cong cong khóe miệng, nhưng nước mắt lại lập tức trào ra.
Một phong thư qua loa chiếu lệ như thế, không nhìn thấy cũng tốt.
Đúng lúc này, nàng phảng phất mơ hồ nghe thấy có người đang kêu to:
- Viện quân tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận