Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 201


Tiểu thế tử thấy có người làm chỗ dựa cho mình chống lại hắn, cũng không còn sợ tên Tam cữu hung thần ác sát này nữa, đưa tay đẩy hắn ra:
- Không muốn a cữu, Đại lang không thích a cữu...
Uất Trì Việt cau mày, sang định nói thêm gì đó, chợt đối diện với ánh mắt khiển trách của Thẩm Nghi Thu. Hắn đành phải đem lời nuốt trở về, không thể làm gì khác ngoài nói:
Được, cô đi tới trắc điện ngủ. Dứt lời khoác áo xuống giường.
Tiểu thế tử lập tức nín khóc mỉm cười, nằm ở trong n.g.ự.c Thẩm Nghi Thu, nói với giọng nhỏ nhẹ nũng nịu:

- Cữu mẫu tốt, cữu mẫu giống a nương, cữu mẫu thơm thơm...
Thẩm Nghi Thu vừa nghe hắn khóc tới khàn cả giọng, trong tim vừa chua xót vừa ngọt ngào, liền hôn lên mặt hắn một cái:
- Đại lang ngoan, không phải sợ. A cữu đi rồi.
Uất Trì Việt vừa đi ra khỏi bình phong, bất chợt nghe thấy lời này, suýt chút nữa lại mất bình tĩnh.
-----
Hôm sau vẫn phải đi săn như hôm trước, trời vừa sáng Uất Trì Việt đã tới gọi Thẩm Nghi Thu. Thẩm Nghi Thu hồi tỉnh lại, khẽ lắc đầu với Thái tử, nhỏ giọng nói:
Điện hạ, tối hôm qua thần thiếp cảm thấy bụng có chút nhâm nhẩm, hôm nay sợ là không thể đi cùng điện hạ tới bãi săn được.
Lại nhìn đứa bé còn đang ngủ say ở bên cạnh một chút:
Huống hồ tiểu thế tử còn đang ngủ, thần thiếp dậy e là sẽ đánh thức hắn.
Thẩm Nghi Thu uống theo phương thuốc của Đào phụng ngự một thời gian, nguyệt tín cũng đã chuẩn ngày hơn so với trước đây. Uất Trì Việt tính toán, không sai biệt lắm thì cũng là mấy ngày này. Hắn nói:
Thân thể nàng không khỏe thì cứ ở dưới chân núi nghỉ ngơi đi. Dứt lời liền liếc đứa bé kia một cái:
Đợi hắn tỉnh rồi thì gọi ma ma tới đưa hắn về Ngưng Vân viện đi. Tiểu tử này thích quấy rầy người khác lắm, giống y hệt tính của a nương nó.
Thẩm Nghi Thu liền nói:
Đâu có quấy rầy gì đâu? Thiếp còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào vừa biết điều lại đáng yêu như vậy cả. Tứ tỷ còn phải đi săn, về Ngưng Vân viện cũng chỉ có mấy người hạ nhân hầu hạ. Ở lại nơi này thiếp còn có thể chăm sóc một hai.
Không đợi Uất Trì Việt một miệng, nàng đã một hơi nói tiếp:
- Điện hạ cứ đi săn đi, không cần phải lo cho chúng ta.
Uất Trì Việt nghẹn họng, tức giận liếc nhìn tiểu thế tử khuôn mặt đỏ bừng, suy nghĩ một chút rồi nói:

Ta không đi săn nữa, hôm qua môn hạ tỉnh đưa tấu chương mới đến, ta còn chưa kịp xem.
Thẩm Nghi Thu nói:
Mỗi năm chỉ có một lần đi săn thôi, điện hạ cứ bỏ lỡ như vậy mà không tiếc sao?
Uất Trì Việt nói:
Chính sự quan trọng hơn. Lúc nào rảnh rỗi thì đi tới vườn Thượng Uyển săn b.ắ.n cũng được, không tiếc.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn đã quyết định chủ ý, cũng không khuyên giải nữa. Chỉ dịch góc chăn thay cho tiểu thế tử, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Uất Trì Việt tới đông hiên phê duyệt tấu chương. Đợi tới khi hai người một lớn một nhỏ kia tỉnh lại, lúc này ba người mới cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Thái tử nhìn Thái tử phi cứ đút từng thìa từng thìa cho đứa bé kia. Hắn chỉ muốn nói với nàng một câu, vậy mà tên nhóc đáng ghét kia lại chen ngang, làm nũng bán si. Thật khiến cho người ta giận sôi máu.
Dùng xong đồ ăn sáng, Thẩm Nghi Thu thấy trời vừa có nắng vừa có gió, liền dẫn đứa nhỏ cùng Nhật tương quân ra sau vườn chơi.
Uất Trì Việt có ý muốn đi cùng. Thẩm Nghi Thu lại nhìn lướt qua đống thư văn đang chồng chất trên bàn hắn nói:
Điện hạ không cần phải đi cùng chúng ta, chính sự quan trọng hơn. Ban ngày phê duyệt nhiều thêm mấy quyển, đêm đến cũng có thể đi ngủ sớm, đỡ tổn hại đến sức khỏe.
Thấy Thái tử phi quan tâm mình như vậy, Thái tử làm sao có thể gạt đi ý tốt của nàng được. Chỉ dành phải đưa mắt nhìn chằm chằm hai người một chó đi ra khỏi cửa.
Bọn họ chơi đùa hết nửa ngày mới trở về.
Uất Trì Việt nghe thấy động tĩnh, liền đi ra ngoài hiên, liền thấy Thái tử phi một tay nắm tay đứa bé, trong n.g.ự.c lại ôm một bó hoa Hồng mai lớn, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn không tự chủ được mà đứng nhìn tới ngây người.

Trong tay tiểu thế tử cũng cầm một đóa Hồng mai nhỏ, phía trên có hai bông đang chớm nở và bốn năm nụ hoa. Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đưa bàn tay nhỏ ra:
- Hoa hoa, cữu mẫu cầm.
Thẩm Nghi Thu đưa tay ra đón lấy, tiểu thế tử lại nắm c.h.ặ.t t.a.y không chịu đưa ra:
- Đại lang cầm...
Thẩm Nghi Thu hiểu ra:
Có phải Đại lang muốn cài hoa cho cữu mẫu không? Tiểu thế tử gật đầu.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười ngồi xổm xuống, khẽ nghiêng đầu.
Quả nhiên tiểu thế tử đi về phía trước, đem bông Hồng mai trong tay cài sâu vào bên trong búi tóc của Thẩm Nghi Thu. Sau đó lại "chụt" một tiếng, hôn lên gương mặt của Thẩm Nghi Thu một cái:
- Cữu mẫu đẹp quá.
Uất Trì Việt nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hắn chỉ cảm thấy mình làm người hai đời rồi, thủ đoạn lại không cao minh bằng một đứa trẻ con.
Hắn lập tức hiểu ra. Nhất định là do Tứ tỷ với phò mã, hai người làm chuyện không biết xấu hổ ở trước mặt nó, đứa nhỏ này mới biết mà học theo.
Hắn giận không có chỗ phát tiết, chỉ nặng nề ho khan hai tiếng.
Thẩm Nghi Thu đứng thẳng người lên, sờ sờ cái gáy của tiểu thế tử. Sau đó mỉm cười đi về phía Uất Trì Việt, cúi đầu rút từ trong n.g.ự.c ra một nhánh Hồng mai rồi đưa cho hắn:
- Xin điện hạ vui vẻ nhận cho.
Uất Trì Việt nhận hoa, bẻ cái nhánh dài phía sau đi, học theo tiểu thế tử, cắm bông hoa vào bên trong búi tóc của Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
- Điện hạ, ngay trước mặt trẻ con...
Uất Trì Việt vòng tay qua eo nàng rồi chụp về phía trước. Hắn liếc tiểu thế tử một cái rồi nặng nề hôn lên má Thẩm Nghi Thu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận