Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 313
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Nương nương nói rất đúng, con sẽ tiếp thu.
Trong giọng nói của nàng không có nửa phần mỉa mai, nhưng không hiểu sao dì cháu hai người đều cảm giác như bị tát một cái vào mặt.
Quách hiền phi lấy lại bình tĩnh, trấn định nói:
À mà này, chắc là Thái tử phi còn chưa biết, Đông cung sắp có chuyện vui đâu nhỉ?
Hà Uyển Huệ đỏ mặt gục đầu xuống, lúng ta lúng túng nói:
- Dì...
Quách hiền phi sẵng giọng:
Có gì đâu mà phải ngượng ngùng, sớm muộn gì Thái tử phi nương cũng sẽ biết thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
Ngoại tộc xâm lấn, phá non sông ta, Linh Châu bị diệt vong còn đang ở trước mắt, không biết là có chuyện gì vui.
Quách hiền phi không ngờ nàng sẽ đem chuyện quốc gia đại sự ra để chặn họng mình, không khỏi sững sờ, lập tức nói:
Chuyện cũ đã qua, thời gian người sống phải trải qua cũng còn rất dài. Thái tử phi không cần quá đau buồn.
Thẩm Nghi Thu không nói lời nào, chỉ thờ ơ mà nhìn bà.
Quách hiền phi bị nàng nhìn tới mức có chút chột dạ, chợt nhớ tới
chỉ là của Thánh nhân quyết định, bà còn sợ cái gì! Bà ưỡn thẳng lưng lên:
Vậy thì nói thật cho nương nương biết, Thánh nhân đã định ra ý chỉ, muốn tứ hôn cho Tam lang cùng Cửu nương. Không phải hôm nay thì chính là ngày mai, bất cứ khi nào ý chỉ đưa xuống dưới.
Thẩm Nghi Thu thần sắc như thường:
Nếu là như vậy thì xin được chúc mừng Hiền phi nương nương cùng Hà nương tử.
Quách hiền phi vốn cho rằng con dâu lợi hại như vậy, muốn nàng chấp nhận e là cũng phải tốn hết một phen miệng lưỡi. Ai biết
nàng sấm to mưa nhỏ, cứ nhẹ nhàng đáp ứng luôn như vậy, không khỏi mừng rỡ:
Cửu nương, dâng trà hành lễ với nương nương đi. Về sau các ngươi chính là tỷ muội một nhà.
Hà Uyển Huệ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng cẩn thận hơn so với dì nhiều nên cũng không dám phớt lờ.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
Đợi ý chỉ ban xuống rồi dâng trà cũng chưa muộn, không cần gấp gáp ngay thời khắc này.
Dừng một chút, nói với Quách hiền phi:
Đông cung còn có chút việc, xin thứ lỗi cho con dâu không ở lại lâu được.
Quách hiền phi đạt được mong ước, làm gì còn có hứng quan tâm nàng như thế nào:
Nếu Thái tử phi đã có chuyện quan trọng phải làm, vậy ta cũng không giữ ngươi lại dùng bữa nữa.
-----
Uất Trì Việt dừng liễn xa trước cửa Tuyên Chính điện, đang muốn đi lên bậc thang thì đã thấy Hoàng đế dẫn theo quần thần ra tận cửa nghênh đón.
Thái tử đã từng tưởng tưởng ra thần sắc lúc này của phụ thân. Vốn cho rằng ông sẽ cảm thấy xấu hổ, hoặc là thẹn quá hóa giận. Nhưng ngàn vạn lần chưa từng nghĩ tới, mặt mày ông sẽ vui vẻ rạng rỡ như vậy.
Hắn không khỏi có chút nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi ngờ mà hành lễ, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải có một trận Hồng Môn Yến đang đợi hắn không.
Hắn còn chưa kịp định thần, Hoàng đế đã kéo hắn lên, bàn tay nặng nề chụp thẳng vào đâu vai hắn, dương dương tự đắc nói:
- Không hổ là nhi tử ngoan của trẫm.
Uất Trì Việt không thể nào lý giải được tâm tư của Hoàng đế, thẳng cho đến khi được quần thân bao vây tiến vào đại điện, hắn vẫn còn ngơ ngác.
Yến tiệc đã được bày xong trong điện, Hoàng đế kéo hắn đến ngồi chung trên một chiếc trường kỷ, ý đồ khen ngợi hiện rõ trên khuôn mặt.
Qua ba tuần rượu, uống nhiều tới mức mặt đỏ tai nóng, ông thậm chí còn tự tay châm cho nhi tử c.h.é.m rượu:
Chuyến đi này của con không những đoạt lại được bốn trấn An Tây, còn làm trọng thương đại quân Đột Kỵ Thi. Đây là ân huệ ban cho chúng sinh khắp nơi, thành tựu sẽ trường tồn mãi mãi.
Các đại thần nghe vậy đều có thần sắc khác nhau. Lư lão thượng thư trong đám người mang thần sắc ngưng trọng, dưỡng khí công phu chỉ hơi kém người trẻ tuổi một chút, hai đầu lông mày toát ra một chút phẫn nộ.
Mà một đám nịnh thần thuộc đảng của Tiết Hạc Niên lại thuận theo tâm ý của Hoàng đế, ra sức tâng bốc thổi phồng:
Bệ hạ thánh minh, người ta nói hổ phụ sinh khuyển tử đúng không sai mà. Điện hạ lập được đại công này giúp cho thiên hạ thái bình, quả nhiên là Đại Yến ta đã được trời phù hộ rồi.
Sắc mặt Uất Trì Việt càng ngày càng trầm, quả thực là sắp nhỏ ra nước được tới nơi:
Thánh nhân quá khen. Hoàng đế từ ái cười nói:
Con trai của ta lập công lớn như vậy, ngươi muốn được ban thưởng cái gì? Cứ nói thoải mái, a da nhất định sẽ đáp ứng.
Uất Trì Việt đứng thẳng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế, cong lưng thật sâu xuống, chắp tay thi lễ.
Hoàng đế kinh ngạc nói:
Vì sao con lại làm phần lễ lớn như vậy? Uất Trì Việt nói:
Nhi thần không có công mà có tội, không dám đòi thưởng. Xin thánh nhân trách phạt.
Hoàng đế nhíu mày, sau đó buông ra, dường như đang giải thích với quần thần:
- Tửu lượng của Thái tử không tốt, chắc là say rồi.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho nhi tử đừng nói năng lung tung.
Uất Trì Việt lại làm như không nhìn thấy:
Hồi bẩm thánh nhân, tinh thần của nhi thần đang rất tỉnh táo, không hề có chút men say nào cả.
Hoàng đế hời hợt cười một tiếng:
Còn nói không say, lần này ngươi đi Tây Bắc, lập được công lớn đủ để sử sách ghi nhớ, vậy thì có tội gì?
Uất Trì Việt cất cao giọng nói:
Tội của nhi thần là, rõ ràng biết mười vạn quân Sóc Phương rời đến Linh Vũ sẽ khiến binh lực biên quan trống rỗng, nhưng lại chủ quan không có chủ kiến, vẫn để họ rời đi, dẫn đến việc tới lúc cần dùng quân thì lại không có. Đây là cái thứ nhất.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường lập tức im lặng. Ngay cả nhạc nhân cũng cảm giác được bầu không khí có chút sai sai, không tự chủ được mà dừng đàn. Trong cung điện to lớn, mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Hoàng đế không giữ nổi nữa, mặt đỏ bừng lên. Cũng may có thể mượn cơn chếnh choáng của rượu để đưa tay lên che mặt, nên cũng không đến nỗi xấu hổ.
Uất Trì Việt nói tiếp:
A Sử Na Di Chân sống ở trong kinh nhiều năm, nhi thần cũng chưa từng nhìn thấu âm mưu rắp tâm hại người của y nên mới thả hổ về rừng, gây ra đại họa. Đây là cái thứ hai.
Chúng thần ở đây đều biết, A Sử Na Di Chân là được Hoàng đế thả về Đột Kỵ Thi. Khi đó Thái tử còn chưa được mười tuổi, sao có thể liên quan tới hắn được. Thái tử nói là thỉnh tội, nhưng thực chất là đang đánh lên mặt của Hoàng đế.
Hoàng đế cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ của Thái tử. Nhưng việc của A Sử Na Di Chân quả thực là do ông sơ xuất không điều tra kỹ, nên cũng không tiện nói gì thêm.
Uất Trì Việt nói tiếp:
Bắc Địch xâm phạm biên giới, nhi thần biết rõ bọn hắn muốn tấn công tới Linh Châu, lại không thể tới kịp để ứng cứu khiến thành
bị phá, tướng sĩ cùng bách tính thương vong không đếm được.
Đây là cái thứ ba...
Hoàng đế nhịn không được đánh gãy lời hắn:
Đủ rồi. Hôm nay trẫm cùng các đại thần bày tiệc để tẩy trần cho ngươi, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa.
Mặc dù Uất Trì Việt hiểu rõ cha mình là người như thế nào rồi, nhưng vẫn bị hai chữ hời hợt "mất hứng" này làm cho tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn chắp tay lần nữa:
Phần lễ này, là nhi thần thay cho những vong hồn của những người đã c.h.ế.t trong trận chiến Linh Châu, bồi tội với Thánh nhân.
Hoàng đế bị hắn làm cho nghẹn đến không nhẹ. Nghĩ muốn quát lớn vài câu, nhưng lại không có lý do gì để phản bác.
Quần thần đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh một tiếng.
Thái tử giám quốc nhiều năm, lại có chỗ dựa là Hoàng hậu cùng Trương thái úy. Bình thường hắn đối với Hoàng đế luôn luôn mười phần cung kính, thậm chí có thể nói là đáp ứng đủ mọi yêu cầu. Nếu không phải như thế thì Hoàng đế cũng không thể nào an tâm ở Hoa Thanh cung cầu tiên vấn đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận