Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 87


Uất Trì Việt ở trên cao nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Nghi Thu, tay trượt tới sau gáy của nàng rồi nặng nề cắn một cái, hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó tay lại thuận thế rơi xuống vai nàng.
Làn da dưới cánh tay hắn mềm mại trơn nhẵn, phảng phất giống như tầng trong cùng của cánh hoa tường vi. Trước đây luôn có người so sánh mỹ nhân với ngọc, nhưng một khối ngọc lạnh lẽo cứng rắn làm sao có thể so được với nàng.
Thân thể trong tay lại nhẹ nhàng run lên, giống như cành liễu mảnh mai trước mưa gió.
Thế nhưng ánh mắt của nàng lại bình tĩnh lạnh nhạt, bên trong là vẻ nhẫn nhục chịu đựng nhưng vẫn mang theo vẻ lạnh lùng. Giống như hắn là sấm sét, là bão bùng. Còn nàng giống như là bất lực, không thể làm gì khác, chỉ có thể thụ động tiếp nhận. Nhưng trong mắt của nàng lại không có lấy một tia thẹn thùng, càng không có yêu thương.
Lửa nóng trong lòng Uất Trì Việt đã tắt hơn phân nửa, giờ tim chỉ còn lại một đống tro tàn.
Làm người hai đời, hắn chưa từng ép buộc ai cả. Bây giờ lại muốn cưỡng ép một nữ tử cùng hắn hoan hảo, có một sự thất bại hoàn toàn xa lạ và nỗi thất vọng xông thẳng lên đầu hắn.
Đúng lúc này, thân thể Thẩm Nghi Thu đột nhiên co lại.
Động tác kháng cự rõ ràng này khiến hai mắt Uất Trì Việt hơi đỏ lên.
Hắn nặng nề đè lên thân thể của nàng, một tay giữ chặt vai của Thẩm Nghi Thu, một tay lại nắm chặt cằm của nàng, cưỡng ép nàng quay mặt lại, rồi lạnh lùng nói:
- Nhìn ta đi.
Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Nghi Thu nhíu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt có giọt lệ nhàn nhạt. Vài sợi tóc rối bù lòa xòa dán lên mặt, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Giờ phút này Uất Trì Việt cũng nhìn ra có gì đó không ổn. Cho dù trong lòng có người khác, vậy thì sao?
Hắn dừng động tác, buông cằm nàng ra, hỏi:
- Sao vậy?
Thẩm Nghi Thu hít một ngụm khí lạnh:
Xin điện hạ thứ tội, thiếp... bụng của thiếp hơi đau...
Nhìn bộ dáng này của nàng, hiển nhiên không phải giả vờ.
Uất Trì Việt nhất thời cảm thấy hối hận không thôi, nhanh chóng xuống khỏi người nàng, tìm tới một tay của nàng nắm lại, vậy mà không có một chút độ ấm nào.
Âm thanh Thẩm Nghi Thu yếu ớt:
Điện hạ thứ tội, thiếp tối nay chỉ sợ là không thể hầu hạ người được... xin điện hạ hãy tới Thục Cảnh viện.
Uất Trì Việt nổi giận không có chỗ phát tiết. Đã đến lúc này rồi nhưng vẫn không quên đẩy hắn tới viện của người khác!
Hắn khó chịu nói:
- Vì sao không nói sớm là thân thể nàng không khỏe?
Thẩm Nghi Thu cũng rất oan ức. Hôm nay bụng dưới của nàng có hơi nhâm nhẩm, có vẻ như là quỳ thuỷ* sắp tới. Thể chất nàng hư lạnh nên mỗi khi nguyệt tín tới thì cực kì khổ sở, mười lần thì có tám lần đau tới c.h.ế.t đi sống lại.
Kinh nguyệt.
Chạng vạng tối nàng đã cảm thấy hơi khó chịu, nên mới lên giường nằm sớm. Ai biết Uất Trì Việt lại hùng hổ xông tới đây.
Trận đau bụng này của nàng có hơn phân nửa là do hắn làm nàng sợ hãi nên mới sinh ra.
Nhưng mà cũng chẳng thể nói chuyện đạo lý với Thái tử nên nàng chỉ đành phải nói:
Chỉ là tự dưng phát tác thôi. Khiến điện hạ mất hứng rồi, xin điện hạ thứ tội.
Uất Trì Việt thấy nàng tới bây giờ rồi mà còn mở miệng ra là lại một tiếng "thứ tội", chỉ hận bản thân vừa nãy không cắn nàng một

cái thật mạnh. Hắn trầm mặt xoay người ngồi dậy:
Nàng cố chịu một chút, ta sẽ lập tức sai người đi mời y quan. Thẩm Nghi Thu nói:
Là bệnh cũ thôi, để bọn Tố Nga đi sắc một bát thuốc mang đến là được.
Uất Trì Việt mặc kệ không nghe, vén màn trướng lên gọi người ở bên ngoài bình phong:
- Người đâu?
Chưa tới một giây sau đã có một thái giám đang gác đêm chạy vào.
Uất Trì Việt nói:
Gọi người lập tức mang lệnh bài của ta tới Bồng Lai cung, mời Đào phụng ngự ở thái y cục tới.
Thẩm Nghi Thu nói:
Không cần phiền phức như thế, chỉ cần uống một chén thuốc là sẽ hết đau thôi.
Uất Trì Việt nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, liền biết hơn phân nửa bệnh này là bệnh chỉ có của nữ nhân, bèn nói:
Đào phụng ngự chuyên xem bệnh cho Thánh nhân, bây giờ vừa vặn để ông ấy tới đây bắt mạch cho nàng.
Thẩm Nghi Thu thể chất yếu ớt, không dễ thụ thai. Kiếp trước rất khó có con, thành hôn được hai năm nhưng vẫn chưa mang thai. Phải uống thuốc đều đặn hai năm mới mang thai đứa con đầu tiên, nhưng mà chưa được hai tháng đã sẩy thai.
Lúc đó Đào phụng ngự đã nghỉ việc trở về quê hương, người khám bệnh cho nàng là người mới được nâng lên về sau - Lâm phụng ngự. Nhưng so với Đào phụng ngự thì còn thiếu sót chút kinh nghiệm.
Uất Trì Việt vốn định tìm cơ hội để Đào phụng ngự thăm khám cẩn thận cho nàng một phen, bây giờ vừa nhìn thấy chứng đau bụng của nàng phát tác, liền nhân cơ hội này làm luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận