Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 346
Ba người chơi rất vui vẻ, dứt khoát để cho cung nhân thái giám ngồi thuyền nhỏ trở về bờ, còn bọn họ ở lại trên thuyền hoa tùy ý phiêu đãng giữa hồ.
Bọn họ cười cười nói nói, vừa uống rượu vừa dùng cá lát. Qua ba tuần rượu, đều có chút ngà ngà say. Cũng không biết là ai đề nghị, lại bắt đầu ngâm thơ đối chữ.
Thẩm Nghi Thu cùng Vương thập nương đều tinh thông về khoản này, còn Tống lục nương thì liên tục bị phạt rượu, chỉ chốc lát sau đã kháng nghị xin thua. Bọn họ lại đổi sang chơi ném tên vào bình rồi thảy xúc xắc. Chơi hồi lâu, bất tri bất giác đã tới đêm khuya.
Trăng non như cung tên treo cao giữa bầu trời, muôn ngàn vì sao rủ xuống khiến mặt nước lấp lánh. Tiếng côn trùng của mùa thu kêu vang từ bên bờ vọng tới, cùng tiếng nước ào ào, càng lộ ra sự yên tĩnh của đêm đen.
Ba người đi đến bên ngoài khoang thuyền, Tống lục nương chếnh choáng đi ra, không khỏi nhớ tới khi còn bé, liền nằm thẳng trên boong thuyền.
Vương thập nương nói:
- Lục béo say rồi.
Nói xong muốn kéo nàng dậy, nhưng ai ngờ không kéo được nàng lên, chính bản thân ngược lại cũng bị kéo xuống dưới, liền dứt khoát nằm thẳng ra.
Tống lục nương nói với Thẩm Nghi Thu:
- A tỷ cũng tới đây đi.
Thẩm Nghi Thu cũng không từ chối, nằm xuống giữa hai người.
Tống lục nương nghiêng người sang, lăn vào trong n.g.ự.c Thẩm Nghi Thu, không biết làm sao lại đột nhiên bật khóc "hu hu".
Thẩm Nghi Thu giật nảy mình, vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói:
Sao thế? Hôm nay là sinh nhật muội, không thể khóc như vậy được.
Tống lục nương hít mũi một cái, đưa tay ôm lấy eo của nàng:
A tỷ, ta không nỡ bỏ tỷ... Nhưng ta thực sự rất muốn trở về Giang Nam...
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức hiểu ra:
Có phải điện hạ nói gì với các muội phải không? Tống lục nương cũng sững sờ:
Chẳng lẽ điện hạ còn chưa nói cho a tỷ biết sao? Ngừng một chút lại nói:
Hôn trước điện hạ triệu kiến hai chúng ta, nói rõ với chúng ta rằng... Nếu chúng ta muốn rời khỏi cung, hắn có thể an bài. Đổi thân phận khác hoặc là tìm cớ gì đó.
Nàng càng xiết chặt eo Thẩm Nghi Thu hơn:
Ta không có cái gì khác để tưởng niệm, chỉ muốn về Dương Châu nhìn một chút thôi.
Thanh âm của nàng vàng ngày càng thấp, gần như là thì thầm:
- Cho dù gặp lại một lần thôi cũng tốt rồi...
Thẩm Nghi Thu chợt nhớ tới đời trước hình như cũng từng nghe nàng nhắc qua, nàng có bà con xa là gia đình cữu phụ đang nhận chức Đại đô đốc phủ trưởng sử ở Dương Châu. Trong nhà có biểu huynh tuổi tác tương đương nàng, hai người cũng được xem
là thanh mai trúc mã. Nếu không phải vào cung, nói không chừng đã kết thân rồi.
Khi đó nàng đã là Đức phi, ở lâu trong thâm cung, cảnh còn người mất, nói lại chuyện cũ thì cũng chỉ coi như tán gẫu cho vui.
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới hiểu vì sao nàng muốn về Giang Nam. Thì ra ở nơi đó không chỉ có núi non sông nước cùng món cá ngon mà nàng ngày đêm mong nhớ, mà còn có người nàng nàng giấu ở trong lòng nữa.
Thẩm Nghi Thu vỗ vỗ lưng nàng:
Ngươi có thể thực hiện được nguyện vọng, a tỷ cũng thấy mừng thay cho ngươi. Đừng khóc nữa, cũng không phải cả đời không gặp lại được.
Tống lục nương khóc xong một trận, đối với Vương thập nương nói:
Vương gia tỷ tỷ, tuy nói ngươi luôn thích đấu khẩu với ta, nhưng ta cũng không nỡ xa ngươi đâu...
Vương thập nương khẽ xì một tiếng:
Coi như ngươi vẫn còn chút lương tâm. Nhưng thanh âm lại có chút nghẹn ngào. Tống lục nương nói:
Còn ngươi thì sao? Ngươi đã có tính toán gì chưa? Vương thập nương đưa tay gối sau đầu:
Ta ở đâu cũng như vậy cả, dù sao ở ngoài cung cũng không có người chờ ta.
Tống lục nương ngửa đầu ngó trái ngó phải nhìn xung quanh một phen, thấy cung nhân thái giám đang cách rất xa, lúc này mới nói:
Ngươi không muốn lập gia đình sao? Vương thập nương nói:
Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, trong đầu không phải ăn thì là lấy chồng à?
Tống lục nương hừ một tiếng.
Thẩm Nghi Thu bất giác nở nụ cười, sờ sờ đầu của nàng:
Muốn lấy chồng cũng không phải là chuyện mất mặt.
Lại quay sang hỏi Vương thập nương:
Thập nương có chuyện gì muốn làm không? Vương thập nương đáp:
Chỉ cần không có người quản thúc ta, quấy rầy ta thanh tịnh, để ta tùy ý đánh đàn đọc sách là được rồi.
Tống lục nương bĩu môi:
Bây giờ thì có thể ngươi sẽ nghĩ như vậy, nhưng không chừng một ngày nào đó sẽ thay đổi. Gặp được người thích hợp, người đó sẽ không cho phép ngươi ở lại ngôi nhà cũ đã thiêu rụi đến hoang tàn đâu.
"Căn nhà cũ" đỏ bừng hết mặt, cũng may sắc trời tối tăm, lại có rượu làm lá chắn nên người bên ngoài cũng không nhìn ra được.
Vương thập nương xem thường:
- Dù sao cũng không phải ta.
Thẩm Nghi Thu giật mình, nếu có thể giữ Thập nương ở lại làm bạn thì... Nhưng dưới mắt bây giờ nàng mới có mười mấy tuổi, ở lại Đông cung thì nàng sẽ không có cơ hội được kết bạn với mấy tiểu lang quân khác. Cả một đời không biết được mùi vị của tình yêu, không biết được xem là may mắn hay bất hạnh.
Vương thập nương quay đầu nở nụ cười xinh đẹp với Thẩm Nghi Thu:
Ta muốn ở lại bên cạnh a tỷ, nhưng không muốn với thân phận lương đệ của Thái tử, cho dù chỉ là cái danh hão cũng không muốn. Ta đã nói như thế với điện hạ, điện hạ hắn nói... Có thể phá lệ phong cho ta một chức quan, để cho ta phụ tá a tỷ, có quan hàm với bổng lộc hẳn hoi, là phần độc nhất của bản triều.
Nàng ngừng một chút lại nói:
Nếu một ngày nào đó ta có nghĩ quẩn muốn gả cho người ta, thì cũng không có gì đáng ngại.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng, không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, chợt nghe tiểu thái giám ở bên bờ kêu lên:
- Nương tử, Thái tử điện hạ mời nương tử đi gấp!
Ba người trên thuyền đều giật cả mình, vội vàng ngồi dậy.
Mấy tiểu thái giám cấp tốc chèo thuyền nhỏ đi vào giữa hồ, nhảy lên thuyền hoa rồi chèo thuyền đi vào bờ.
Thẩm Nghi Thu lên bờ, tạm biệt hai vị lương đệ sau đó thấp giọng hỏi tiểu thái giám vừa tới truyền lời:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu thái giám kia hạ giọng nói:
Hồi bẩm nương nương, hình như là Hoa Thanh cung xảy ra chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận