Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 166
Nghĩ tới khoa cử tiến sĩ, Thẩm Nghi Thu bất giác lại nhớ tới quyển trục kinh tài tuyệt diễm của Ninh thập nhất lang, trong lòng cũng không tránh khỏi có mấy phần bất an.
Dù Uất Trì Việt có tán thưởng Ninh thập nhất lang tài hoa hơn người, nhưng chuyện nghị thân trước đây cũng vẫn rành rành ra trước mắt. Hắn thật sự sẽ không có chút khúc mắc nào sao?
Thẩm Nghi Thu biết rõ Lễ bộ thị lang với Ninh lão thượng thư vẫn luôn bất đồng quan điểm. Ông ta vốn muốn loại bỏ cháu trai của đối thủ, nhưng sau khi trung thư môn hạ duyệt lại hành quyển đã thay đổi hoàn toàn kết quả. Thực ra trung thư môn hạ cũng chỉ là nhân vật mờ nhạt đi lướt qua sân khấu thôi, thực chất là Thái tử trọng dụng người tài. Hắn triệu quần thần tới nghị sự lại, không tiếc để Lễ bộ thị lang mất mặt, quyết định cho Ninh thập nhất lang đỗ trạng nguyên.
Nếu trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc với Ninh thập nhất lang, thì chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, Ninh thập nhất lang chắc chắn sẽ rớt khỏi danh sách. Còn nếu hắn vẫn muốn trọng dụng người tài, thì xếp Ninh thập nhất lang xuống cuối danh sách là được. Như vậy là vừa khiến cho Lễ bộ thị lang giữ được thể diện, lại khiến Ninh gia phải mang ơn mình.
Dù Thẩm Nghi Thu đã cùng Uất Trì Việt làm vợ chồng nhiều năm, biết hắn rất quý người tài. Nhưng đến cuối cùng kết quả như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn thôi.
Thẩm Nghi Thu ngẩn người một hồi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi. Sớm biết như thế, nàng không nên đồng ý gặp Ninh thập nhất. Để bây giờ thành ra tình huống khó xử thế này, cũng không thể nào làm gì khác được.
Lúc này, Uất Trì Việt cũng cưỡi ngựa đạp tuyết tới Thái Cực cung. Đông cung cách Thái Cực cung không xa, nhưng từ Thừa Ân điện đi tới, phải đi qua chính điện, đi tiếp về hướng Tây, lại xuyên qua đường võ đức. Rồi cứ thế đi thẳng về phía trước, xuyên qua cửa Chu Minh mới tới được điện Thái Cực.
Hắn không có kiên nhẫn ngồi xe, cho dù có là mùa đông khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cưỡi ngựa đi đi về về, làm sao có để chút tuyết ấy vào trong mắt chứ.
Nhóm cung nhân nội thị cũng đã sớm quét dọn sạch sẽ sống tuyết rơi trong đường hẻm đêm hôm qua. Vó ngựa giẫm lên còn đường gạch xanh ẩm ướt phát ra những tiếng vang thanh thuý, tuyết cũng theo đó mà lả tả rơi xuống phía sau.
Uất Trì Việt bất giác nhớ tới đời trước, mỗi khi tới tuyết đầu mùa mỗi năm, Thẩm Nghi Thu sẽ thường đi tới hoa viên ngắm tuyết. Mới đầu nàng luôn phái người tới mời hắn, nhưng khoảng thời gian đó luôn luôn là thời điểm triều chính bận rộn rất nhiều chuyện, hắn làm gì mà có tâm tư đi ngắm tuyết, hằng năm hắn cũng chỉ sai người đưa áo lông chồn, lông cáo và các loại đồ vật tương tự tới Thừa Ân điện thôi. Về sau trong lòng hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, mỗi năm bớt đi một ít chuyện để có thời gian cùng nàng đi ngắm tuyết.
Nhưng mà thời buổi rối loạn, năm nào cũng sảy ra biến cố hết. Cứ như vậy hai ba lần, về sau Thẩm Nghi Thu cũng chẳng tới mời hắn nữa.
Về sau Hà Uyển Huệ vào cung. Bình thường thường sức khỏe của nàng ấy vẫn luôn tốt, nhưng cứ tới khi Trường An rơi trận tuyết đầu tiên xuống, nàng đều luôn bị ốm mấy ngày. Nếu hắn không tới thăm nom, nàng sẽ yên lặng mà rơi lệ. Cuối cùng hắn chỉ có thể ở giữa đi tới đi lui giữa triều đình và hậu cung.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nghi Thu chưa từng có ý đòi hỏi sủng nịnh, chắc là đi ngắm tuyết đầu mùa mà nàng nói còn có ý nghĩa khác.
Hắn thật sự bận đến một hai canh giờ cũng không bỏ ra được sao? Lồng n.g.ự.c Uất Trì Việt đau xót, nói cho cùng vẫn là nàng đồng ý nhân nhượng và bao dung thôi.
Không biết liệu hôm nay nàng có mời hắn đi ngắm tuyết hay không? Vừa vặn hôm trước Ngũ lang có đưa vài vò rượu ngon tới, có thể mở một vò rượu ấm vừa uống vừa cùng nàng làm thơ cũng rất hay.
Hắn tính toán trong đầu, nhưng bản thân cũng không quá chắc chắn. Tuy nói gần đây nàng đối với hắn đã không còn lấy lệ xa
cách như trước nữa, cũng có vài nụ cười thoáng qua trên gương mặt rồi. Nhưng trong lòng nàng có hắn hay không, hay trong nội tâm nàng còn nhớ tới Ninh thập nhất lang hay không, hắn cũng không dám xác định.
Hắn vừa cưỡi ngựa vừa suy nghĩ lung tung, thoáng chốc đã tới ngoài cửa Chu Minh. Thời gian họp triều hội còn chưa tới, các quan đại thần cũng đã đứng chờ đông đủ ở bên ngoài. Uất Trì Việt phủi phủi vụn tuyết rơi trên đầu vai, cởi áo lông chồn rồi ném cho Lai Ngộ Hỉ, đi vào trong điện Thái Cực.
Hắn uống chén trà nóng, xem qua hai bản tấu chương vừa đưa tới đêm qua. Mắt thấy đã gần tới giờ, liền nói với Lai Ngộ Hỉ:
Nếu có người từ Thừa Ân điện tới, phải lập tức báo cho cô ngay. Dứt lời liền dời bước tới chính điện.
Chỉ chốc lát sau, các quan đại thần ở phía đông điện nối đuôi nhau mà vào. Uất Trì Việt liếc mắt nhìn quanh nhưng không thấy Lễ bộ thị lang. Hôm nay là ngày diễn ra kì thi khoa tiến sĩ do Lễ bộ trông coi, nhưng nửa tháng trước mấy vị giám khảo đã bị nhốt lại trong viện, không được phép ra ngoài.
Nhớ tới khoa cử tiến sĩ, không khỏi lại nghĩ đến Ninh Ngạn Chiêu. Hắn nhớ lại một chút, một năm này ở đời trước, bên trong khoa cử tiến sĩ cũng không có ai thực sự tài giỏi, nhưng lại có Ninh thập nhất lang tài hoa hơn người. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn đương nhiên vẫn là người xuất sắc nhất.
Mặc dù biết chỉ có hắn mới thích hợp làm trạng nguyên, nhưng cảm giác chua xót trong lòng Uất Trì Việt vẫn không giảm đi nửa phần. Chờ tới khi Ninh Ngạn Chiêu vào Hàn Lâm viện, nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú kia ngày nào cũng sẽ ở trước mặt hắn lắc lư, thật sự là phiền lòng không chịu được.
Đang suy nghĩ, nhóm triều thần đã đứng theo hàng theo lối chỉnh tề xong xuôi.
Uất Trì Việt thu hồi suy nghĩ, nhéo nhéo mi tâm, quay sang thái giám đứng cạnh nhẹ gật đầu một cái, triều hội chính thức bắt đầu.
------
Sau khi lễ thượng triều của ngày mồng một và ngày rằm kết thúc, nhóm quần thần đi qua cổng đông tây điện rồi rời khỏi Thái Cực
điện. Còn nhóm cận thần đắc lực thì đi theo Thái tử tiến về Diên Anh điện nghị sự tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận