Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 190
Không đợi Thẩm Nghi Thu trả lời, Uất Trì Việt liền đưa tay níu dây cương của ngựa Ngọc Thông lại, nhướng mày nói:
- A tỷ muốn có đồ đệ thì tự đi mà kiếm, đừng đến tranh với cô.
Tứ công chúa vốn chỉ định trêu đùa đệ đệ một chút, nghe vậy lại bật cười, nói với Nhị công chúa:
Nhìn bộ dạng này của hắn, đúng là càng ngày càng có tiền đồ mà.
Nhị công chúa cười nói:
Thôi chúng ta đi săn đi, đừng quấy rầy vợ chồng trẻ nhà người ta. Khó khăn lắm a Thẩm mới tới đây, cũng là giúp cho chúng ta có cơ hội thắng được hắn một lần.
Tứ công chúa nói:
Lời ấy của Nhị tỷ là sai rồi. Trước kia là khó có được, về sau sẽ không còn khó nữa.
Đang nói chuyện cười đùa, chỉ nghe sau lưng truyền tới một âm thanh rụt rè:
- Biểu huynh...
Tứ công chúa cười giống như không cười, nhìn có chút hả hê mà vỗ cánh tay của đệ đệ.
Uất Trì Việt xoay người, liền thấy Hà Uyển Huệ đang cưỡi con ngựa màu tím mới có được hôm qua, đang đi từng bước từng bước thong thả mà tới gần bọn họ. Mặt mày nàng thanh tú, thân hình gầy yếu, mặc nam trang ngồi chót vót trên lưng ngựa, eo nhỏ vừa nắm tay. Không hề có khí phách hiên ngang như nhóm công chúa, mà lại càng uyển mị mềm mại hơn so với ngày thường.
Thẩm Nghi Thu vốn đang đi cùng hàng với Uất Trì Việt, lúc này thấy nàng tới gần, không tự chủ được mà kéo dây cương ngựa lệch sang một bên.
Ngựa Ngọc Thông hình như cũng tâm linh tương thông với chủ nhân, vừa nãy còn chụm đầu lại với con ngựa đen của Thái tử, nhưng lúc này lập tức đi sang bên cạnh rồi lùi lại mấy bước.
Hà Uyển Huệ không coi ai ra gì, chỉ nhìn chằm chằm Thái tử:
Cửu nương có thể cưỡi ngựa đi theo sau biểu huynh biểu tẩu được không?
Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn dạy Thái tử phi b.ắ.n thỏ, mang theo cả Nhật tương quân đi săn hồ ly, chứ chưa từng đưa biểu muội vào trong kế hoạch. Lúc này hắn không khỏi nhíu chặt mày lại.
Săn b.ắ.n không thể so với những chuyện khác, đến tột cùng vẫn có chút nguy hiểm. Hà Uyển Huệ là biểu muội hắn, hắn cũng không thể mặc kệ nàng được, nhưng một khi đem theo nàng...
Hắn lại không tự chủ được mà quay đầu nhìn Thẩm Nghi Thu. Chẳng biết từ lúc nào nàng đã lùi xa về sau hơn năm bước, một mặt thể hiện việc không liên quan tới mình. Thần sắc so với mấy vị công chúa không có gì khác biệt, giống y như đang xem trò vui. Không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn có chút đau xót.
Hà Uyển Huệ thấy hắn chần chờ, lại nhìn sang Thái tử phi nói:
Cửu nương chỉ đi ở phía sau thôi, nhất định sẽ không làm phiền tới biểu huynh biểu tẩu.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua đám người, không thấy thân ảnh của
Uất Trì Uyên, đành phải nói với Tứ công chúa:
A tỷ, cô mang theo a Thẩm rồi nên không rảnh lo tới Cửu nương, để nàng đi với tỷ được không?
Mẹ đẻ của Tứ công chúa là Đức phi vốn có hiềm khích với Hiền phi, xưa nay nàng cũng không ưa nổi bộ dạng nhút nhát của Hà Uyển Huệ, mang theo nàng ta đã là một trăm lần không tình nguyện rồi. Nhưng mà nhìn thấy tình hình khó xử của đệ đệ, nàng cũng có chút không đành lòng, không nhịn được cũng muốn giải vây giúp hắn, đành phải nói:
- Được.
Dứt lời liền lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Cửu nương:
Ta chạy nhanh, ngươi đi theo ta, cẩn thận lại bị lạc. Hà Uyển Huệ lại nói:
Cửu nương cưỡi ngựa vụng về, sợ sẽ làm hỏng nhã hứng của Tứ công chúa...
Tứ công chúa vốn cũng chỉ đang cố gắng giúp đệ đệ giải vây, không ngờ nàng còn từ chối, liền mỉm cười một cái:
Ngươi xem đi, không phải là ta không đồng ý mang theo, mà là người ta không muốn đi theo ta đó.
Mặt Hà Uyển Huệ đỏ lên, nước mắt đong đầy hốc mắt:
Cửu nương không phải có ý này, xin công chúa thứ tội. Công chúa đồng ý cho Cửu nương đi theo hầu hạ, đương nhiên là Cửu nương cầu còn không được...
Tứ công chúa nổi tiếng nóng tính, cười lạnh một tiếng rồi đánh gãy lời nàng:
Bây giờ ngươi cầu còn không được, nhưng ta không muốn mang theo ngươi nữa.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Nghi Thu:
A Thẩm đi theo ta đi, chúng ta hiếm lắm mới được gặp nhau, bây giờ vừa vặn có thể vừa đi vừa trò chuyện.
Thẩm Nghi Thu rất tự giác. Với kỹ năng cưỡi ngựa và b.ắ.n cung này thì đi theo ai cũng gây cản trở, bèn vội vàng nói:
A tỷ kỹ thuật cao minh, ta đi theo chỉ sợ làm vướng tay vướng chân tỷ.
Lại quay đầu nói với Thái tử:
Điện hạ không cần phải để ý tới thần thiếp, thiếp không biết đi săn, chẳng bằng về Tập Linh đài chờ trước, điện hạ cứ chơi vui vẻ đi.
Nàng vốn bị Uất Trì Việt cưỡng ép tới đây, nếu như nói lúc đầu còn có mấy phần hào hứng, thì lúc nãy bị Hà Uyển Huệ quấy nhiễu cũng mất hết sạch luôn rồi. Lúc này nàng chỉ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Uất Trì Việt nói:
Cô đã hứa sẽ đích thân dạy nàng đi săn. Thẩm Nghi Thu nói:
Điện hạ lời hứa ngàn vàng, đương nhiên là không nuốt lời. Chỉ là thần thiếp ngủ dốt không tiếp thu được sự dạy bảo của điện hạ.
Hà Uyển Huệ lập tức đỏ cả vành mắt, buồn bã cười một tiếng:
Biểu huynh, là Cửu nương sai, không nên ham mới mẻ mà tới bãi săn, khiến cho biểu huynh khó xử...
Dứt lời liền nói với Thẩm Nghi Thu:
- Xin biểu tẩu dừng bước, muốn đi cũng nên là Cửu nương đi.
Thẩm Nghi Thu lười nhác dây dưa với bọn họ, chỉ cười một tiếng:
Hà nương tử nói lời gì kì lạ thế. Ta phải đi hay ở, cũng là chuyện của mình ta. Không có liên quan gì tới Hà nương tử hết.
Dứt lời xuống ngựa hành lễ với Thái tử:
- Xin điện hạ ân chuẩn cho thiếp về Tập Linh đài.
Uất Trì Việt nhìn vào mắt nàng, thấy ánh mắt nàng vô cùng kiên quyết. Biết giữ lại cũng không được, đành phải nói:
- Được.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu lập tức buông lỏng. Liền cười với nhóm hoàng tử công chúa rồi nói xin lỗi không tiếp được. Sau đó liền quay đầu ngựa lại, thúc vào bụng ngựa, mang theo số cung nhân nội thị ít ỏi lên đường đi về.
Uất Trì Việt nhìn Hà Uyển Huệ, nói với bọn thị vệ:
Các ngươi ở lại bảo vệ Hà nương tử. Hà Uyển Huệ giật mình:
Biểu huynh muốn đi đâu?
Uất Trì Việt sắc mặt nặng nề, cũng không trả lời nàng. Hắn kéo dây cương, nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo Thẩm Nghi Thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận