Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 105


Cung nhân của Phi Sương điện đi phía trước dẫn đường, Tống lục nương cùng Vương thập nương khoác tay nhau đi phía sau.
Tống lục nương cúi thấp đầu, dính sát vào Vương thập nương. Vừa nãy nàng mới uống nửa chén rượu hoa cúc xong, bây giờ bụng bắt đầu cảm thấy hơi cồn cào. Vương thập nương cảm giác được cơ thể nàng khẽ run lên, muốn an ủi nàng hai câu nhưng bọn họ chỉ đi cách cung nhân kia có một bước. Nàng đành phải âm thầm vỗ vỗ mu bàn tay Tống lục nương để trấn an.
Hai người đi rất chậm, người cung nhân của Phi sương điện kia cũng không thúc giục. Bởi vì Phi Sương điện cách Thái Hoà điện cũng chỉ có một đoạn đường đó thôi, cho dù các nàng có lề mề cỡ nào thì chốc nữa cũng phải đi tới.
Sau khi tới nơi, cung nhân dẫn đường kia đứng nghiêm chỉnh ở ngoài cửa lớn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Mời hai vị lương đệ đi vào.
Tống lục nương biết Thái tử phi còn đang cùng Hoàng hậu và các vị trưởng công chúa dự yến tiệc, lúc này không thể tới kịp được nên đành phải căng da đầu mà đi vào. Cũng may mà có Vương Thập nương đi cùng nàng, nếu không lúc này chỉ sợ là tay chân nàng đã mềm nhũn hết cả rồi.
Bên trong Phi Sương điện màn che buông kín, đèn đuốc chập chờn, hương khói bay bay, xem lẫn giữa mùi hương thơm là một cỗ mùi tanh nhàn nhạt. Hai người vừa mới bước vào đã xém chút bị bun cho chảy nước mắt, nên cả hai không tự chủ được mà cùng nín thở.
Vương thập nương rất giỏi về mùi hương, nàng ngửi một chút liền nhận ra đây là hương của phu nhân Sương Đế Tuyên Hoa sáng chế, và còn trộn lẫn những tạp chất khác. Giống như hương nhưng không phải hương, giống như thuốc nhưng cũng không phải thuốc. Nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng được.

Bất thình lình có một giọng nói vừa lười biếng vừa sắc bén vang lên từ sâu bên trong màn che truyền tới:
Ngươi đến rồi? Sao còn chưa chịu tiến vào? Trong giọng nói hình như còn mang theo chút khó chịu.
Tống lục nương giật mình trong lòng. Nàng vốn đã không khỏe, lúc này chỉ cảm thấy hình như bị chuột rút rồi, bụng còn quằn quại khó chịu nữa.
Vương thập nương siết c.h.ặ.t t.a.y của nàng, dắt nàng bước nhanh về phía trước.
Quách hiền phi gọi người đến, nhưng chính bản thân vẫn còn lười biếng nằm trên giường.
Hai vị lương đệ đứng cách tấm bình phong đá vân hướng bà hành lễ:
Thần thiếp bái kiến Hiền phi nương nương, mong nương nương an khang.
Quách hiền phi không mặn không nhạt mà "hừ" một tiếng, cũng chẳng trả lời mà lại nói với cung nhân:
- Đỡ ta ngồi dậy.
Tiếp đó là có bóng người lắc lư bên trong bình phong. Một lát sau,
Hiền phi nói:
- Các ngươi vào đây.
Hai vị lương đệ đứng dậy đi vòng qua bình phong, liền nhìn thấy Hiền phi kiều diễm vô lực đang tựa ở đầu giường, một tay để lên đùi, tay còn lại đang vuốt ve một chuỗi hương châu, toàn thân mềm oặt giống như không xương.
Người mặc một chiếc áo dài tay rộng màu đỏ của hoa râm bụt, bên dưới là chiếc váy xanh biếc tơ vàng có gắn lông chim. Tóc mai tán loạn, mí mắt hơi sưng, hai má ửng hồng, hai mắt to tròn ướt át. Bà chỉ nhỏ hơn Trương hoàng hậu ba tuổi, nhưng hai người lại giống như tới từ hai thế hệ khác nhau.
Khuôn mặt của Thái tử cũng không quá giống bà. Nếu không nói hai người là mẹ con, thì chắc cũng chẳng ai nhận ra được.
Tống lục nương cùng Vương thập nương chưa từng nhận được "ân sủng" nên cũng chưa hiểu chuyện nam nữ, chứ nếu không

nhìn qua là sẽ biết ngay chuyện gì vừa xảy ra. Hai người có chút không hiểu rõ nội tình, nhưng cũng đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Vương thập nương chưa từng nhìn thấy một người có thể uốn éo thành mười tám dáng nằm như vậy nên trong lòng không khỏi hiếu kì. Còn Tống lục nương thì đem đầu chôn sâu xuống ngực, chỉ mong có thể sớm đi ra ngoài.
Hiền phi quét mắt nhìn lướt qua hai người một chút, ánh mắt dừng lại trên người Vương thập nương:
Hai người các ngươi giống như hình với bóng nhỉ? Vương thập nương thản nhiên nói:
Thần thiếp chưa từng tới vấn an nương nương, bây giờ lại không mời mà tới. Mong nương nương thứ lỗi.
Quách hiền phi hừ lạnh một tiếng:
Các ngươi có hết lòng hầu hạ Thái tử không? Vương thập nương nói:
Hồi bẩm nương nương. Chúng thần thiếp đều đang cố gắng hết sức phụng dưỡng Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi, không có một ngày nào dám lười biếng.
Tống lục nương cũng thấp giọng nói:
Không dám lười biếng. Quách hiền phi lại hỏi:
Thái tử phi đã bao giờ nổi giận với các ngươi chưa?
Tống lục nương cùng Vương thập nương cùng lắm cũng chỉ là những thiếu nữ mới mười mấy tuổi, làm sao nghe được ý ở ngoài lời của bà. Chỉ nghĩ rằng Quách hiền phi sợ bọn họ thê thiếp bất hòa, sẽ trách tội lên đầu bọn họ, nên vội nói:
Thái tử phi đối với chúng thần thiếp như tỷ muội ruột thịt trong nhà, nên chúng thần thiếp cũng sẽ lấy tâm báo đáp, chăm chỉ phụng dưỡng nàng.
Quách hiền phi nhếch miệng, trong đông cung vốn có tai mắt của bà. Bà sớm đã nghe nói hai người này suốt ngày chạy tới Thừa

Ân điện, cũng chẳng biết hầu hạ Thái tử thế nào, chỉ nhăm nhe lấy lòng Thái tử phi. Bà đúng thật là không tài nào hiểu nổi.
Theo quan điểm của bà, những người đã chung chồng, cùng hầu hạ một phu quân thì cũng không hoàn toàn là không đội trời chung, nhưng không có khả năng không có chút cãi vã nào. Giống như bà với Trương hoàng hậu vậy, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng sau lưng lại âm thầm thấy ngứa mắt lẫn nhau. Vừa tranh sự sủng ái của phu quân, rồi lại tranh nhau nhi tử hiếu tâm.
Vợ cả cùng thiếp thất thân nhau như tay với chân, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận