Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 186


Trong bữa tiệc đương nhiên sẽ trò chuyện về buổi săn b.ắ.n ngày mai. Người nhà Uất Trì ở trên lưng ngựa mà có được thiên hạ, con cháu phần lớn đều tinh thông kỵ xạ. Nói tới đi săn, không chỉ các hoàng tử, mà ngay cả nhóm công chúa cũng vô cùng phấn khởi, hào hứng.
Trong đó có Nhị công chúa là cao thủ trong trò này, nàng nói với
Uất Trì Việt:
Những năm qua luôn để Tam lang về đích đầu tiên, năm nay a tỷ nhất định phải lật ngược thế cờ.
Uất Trì Việt cười nói:
Năm nay ta sẽ không tranh vị trí thứ nhất với a tỷ nữa. Nhị công chúa biết rõ còn cố hỏi:

- Vì sao thế?
Tứ công chúa cười cười nhìn Thái tử phi:
- Còn có thể có lý do gì khác nữa.
Nhị công chúa sang sảng cười to, đối với Thẩm Nghi Thu nói:
A Thẩm đã từng học qua kỵ xạ chưa? Thẩm Nghi Thu cười đáp:
Mấy ngày gần đây có học, nhưng mà đến nay còn chưa b.ắ.n trúng hồng tâm lần nào.
Tứ công chúa nói:
A nha, ngươi thông minh như thế, nhất định là do sư phụ không biết cách dạy. Sớm biết thế này thì ta tới Ly Sơn sớm hôm một chút, nếu để ta dạy, đảm bảo chỉ cần một ngày là ngươi thành thạo rồi.
Uất Trì Việt mỉm cười một tiếng.
Tứ công chúa là do Đức phi sinh ra, tuổi tác tương đương với Thái tử. Khi còn bé hay ở trong cung của Trương hoàng hậu nên quan hệ của hai người vô cùng hòa hợp.
Nghìn thấy vẻ mặt mười phần khinh thường của đệ đệ, nàng nhíu mày nói:
Tam lang không tin? Uất Trì Việt nói:
Nếu tỷ không ngại thì cứ thử đi, chưa gì đã nói khoác lác. Trước tiên tỷ nên nghĩ cách làm thế nào để cho nàng nguyện ý đi tập cùng tỷ đi đã rồi hẵng nói.
Nhị công chúa nghe ra ý tứ bên trong lời nói của hắn:
Hẳn là người sư phụ kia là ngươi? Uất Trì Việt chỉ cười không nói.
Nhị công chúa vỗ tay cười nói:
Trước kia Ngũ muội luôn hồ nháo đòi ngươi dạy nàng học cưỡi ngựa, ngươi luôn chê nàng đần độn nên không muốn dạy. Bây giờ lại đi xin người khác học với ngươi, được đấy!

Ánh mắt Tứ công chúa như có như không mà xẹt qua mặt Hà Uyển Huệ:
Vậy phải xem người muốn học kia là ai, đâu phải ai muốn xin cũng xin được.
Sắc mặt Hà Uyển Huệ lại trắng thêm mấy phần. Trước kia nàng ở trong cung thấy nhóm Công chúa giơ roi lao đi vùn vụt, trong lòng vô cùng hâm mộ. Nàng cũng muốn nhờ biểu huynh dạy nàng, nhưng Uất Trì Việt luôn nói là không rảnh, làm gì có kiên nhẫn mà đi dạy nàng.
Đang cắn môi nghĩ ngợi, chợt nghe có người gọi nàng. Nàng giương mắt, chỉ tất tất cả đều đang nhìn mình. Hoàng đế nói:
Cửu nương, vừa nãy trẫm hỏi ngươi, đã học qua kỵ xạ chưa? Hà Uyển Huệ vội vàng chỉnh đốn trang phục hạ bái:
Hồi bẩm thánh nhân, thiếp có biết chút ít.
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
Lần trước hỏi ngươi có từng học đàn tỳ bà bao giờ chưa, ngươi cũng nói là chỉ biết chút ít, vậy chắc chắn là kỵ xạ cũng rất tinh thông. Ngày mai săn bắn, ngươi cũng đi cùng đi.
Hà Uyển Huệ vội vàng từ chối:
Thần thiếp đa tạ ý tốt của bệ hạ. Nhưng thiếp tới đây chủ yếu là để chăm sóc dì, không thể đi chơi được.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hiền phi, rồi lập tức nói với Hà Uyển Huệ:
Dì của ngươi được ngươi hầu hạ nhiều ngày rồi, chỉ đi chơi có nửa ngày, chẳng lẽ bà ấy còn trách tội ngươi sao?
Trên mặt Quách hiền phi có chút không nhịn được, phụ họa nói:
Đứa nhỏ này nói gì vậy, bên người dì chẳng lẽ còn thiếu người hầu hạ sao? Ngươi cứ thoải mái đi chơi đi.
Bà ngừng một chút lại nói:
Chỉ là lúc Cửu nương tới đây cũng không có dự định này. Trang phục cưỡi ngựa, yên ngựa, cung tên đều chưa chuẩn bị.
Hoàng đế nhịn không được nói:

Những cái này có gì khó, gọi nhóm cung nhân đêm nay đi mua sắm là được rồi. Việc đơn giản như thế này chẳng lẽ còn muốn trẫm nhọc lòng?
Hiền bị ăn trách mắng ngay trước mặt mọi người, trong lòng vô cùng giận dữ nhưng vẫn phải khúm núm vâng lời.
Hoàng đế lại nói với Hà Uyển Huệ:
Trẫm mới có được một con ngựa màu tím trắng. Trẫm cưỡi có hơi thấp, để ngươi cưỡi nó là vừa vặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận