Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 362


Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên lý tưởng hào hùng. Đứa nhỏ này không chỉ là con đầu lòng của hắn và Tiểu Hoàn, mà còn là trữ quân của Đại Yến. Hắn nhất định phải tự mình dạy dỗ nó, đem hết một bụng văn thao võ lược truyền lại cho nó. Hắn muốn tự mình bắt tay dạy nó văn thơ lễ nhạc, cưỡi ngựa b.ắ.n tên, cầm kỳ thi họa,... Dạy sao cho trò giỏi hơn thầy, khi lớn lên trở thành một bậc quân chủ anh minh thần võ...

Uất Trì đại lang không biết có người đang đặt kì vọng rất cao lên mình, hắn chỉ cảm thấy nơi mình đang nằm vừa thô lại vừa cứng, có chút cấn người, không được thoải mái. Thế là hắn vặn vẹo hai lần, miệng nhỏ mở ra, phát ra âm thanh o oe bé xíu.
Uất Trì Việt lập tức dẹp hết những kế hoạch chí lớn kia lại, vụng về đung đưa bọc tã lót trên tay, hơi chu miệng, phát ra mấy tiếng "chậc chậc", "ôi ôi" cực kì buồn cười.
Đứa nhỏ mặt mày vẫn xấu xí như thế, nhưng không hiểu sao lúc này lại thuận mắt hơn rất nhiều.
Được rồi được rồi, Uất Trì Việt thầm nghĩ. Con mình còn nhỏ như thế, lớn lên một chút rồi dạy dỗ sau cũng không muộn. Huống chi con của hắn và Tiểu Hoàn, căn cốt thông minh đã bày sẵn ra đó rồi, lớn lên còn sợ ngốc nghếch được hay sao?
Đứa bé thấy hắn chịu dỗ dành mình như thế, cảm thấy khá hài lòng, khẽ chu cái miệng bé xinh lên thổi bong bóng.
Trái tim Uất Trì Việt mềm nhũn ra thành nước, chỉ hận không thể túm khuôn mặt đỏ rực dúm dó của đứa nhỏ này lên hôn mấy cái.
Đúng lúc này, ngũ quan nho nhỏ của đưa bé bỗng nhiên nhăn lại, khuôn mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy.
Uất Trì Việt không hiểu ra sao, còn đang băn khoăn không biết phải làm gì, thì một cỗ mùi thối nóng hừng hực từ trong tã lót truyền ra.
...
Chỉ trong chớp mắt, Uất Trì đại lang đã được ba tuổi.
Thân là Thái tử, hắn có một cái tên nghe vô cùng uy vũ hoành tráng, thầy bói nói cái tên này đại cát đại lợi, được ghi vào sử sách cũng nở mày nở mặt biết bao nhiêu.
Nhưng mà cái tên này chẳng mấy khi được dùng, nhũ mẫu cùng cung nhân lúc gọi hắn toàn kêu là "tiểu điện hạ", còn bình thường a da a nương thường gọi hắn là "Tiểu Khuyết". Nếu như hắn nghịch ngợm bị a nương bắt tại trận, lúc đó a nương sẽ gào lên gọi hắn "Uất Trì Khuyết Đức*".
* Khuyết Đức ~ thiếu đạo đức.

Nếu như hắn nghe được cái tên đầy thể diện kia từ trong miệng của a nương, thì câu chuyện sẽ có chút khó giải quyết. Còn nếu đúng vào lúc a da xử lý chính vụ, thì chính là tai kiếp khó thoát.
Uất Trì Khuyết Đức nói biệt hiệu này cho Ngũ thúc của hắn biết, khi đó hắn mới hai tuổi, Ngũ thúc trông thấy hắn đang chạy đuổi theo Nhật tương quân ở trong đình. Lúc ấy hắn đang muốn dùng con vật kia làm ngựa cưỡi, khiến nó bị dọa sợ chạy tán loạn trong sân. Ngũ thúc hắn dựa lưng vào lan lan, lười biếng nói với cha hắn:
A huynh, cái tên Uất Trì Khuyết này thực sự đặt rất chuẩn luôn đó, đứa nhỏ này đúng thực là có chút thiếu đạo đức.
Cũng bởi vậy mà trên gương mặt tuấn tú của Ngũ thúc hắn bỗng nổi nhiều thêm một cái mụn, mười ngày sau mới tiêu tan hết.
Đương nhiên việc này là sau khi hắn hiểu chuyện rồi mới biết được. Bây giờ hắn mới ba tuổi, được sống vô lo vô nghĩ, tùy hứng bừa bãi, người bực chó sợ.
Người mà Uất Trì Khuyết Đức sợ nhất chính là a nương, còn người thích nhất là Ngũ thúc. Tuy rằng a da dễ nói chuyện, cũng chiều chuộng phục tùng hắn, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, mà chẳng ai thèm để ý đến hắn.
Hơn nữa a da của hắn rất không thú vị, suốt ngày không phải vào triều thì chính là tấu sách. Không biết sách có cái gì hay ho mà tấu, sách vốn dĩ đã chẳng ra làm sao rồi, không đọc cũng được, tấu lại càng không cần.
Thời điểm a da không xem tấu sách, thì lại vội vàng chạy đến dạy hắn cái này cái kia.
Hắn thích nhất là được a da bắt tay vẽ tranh, vẽ ra một con hổ giống chó con, con ngựa giống con la, hoa lan giống rau mùi, dế dũi giống con gián, còn vẽ a nương cổ dài như con ngỗng.
Nhưng mà cho tới bây giờ hắn vẫn phải nín nhịn không nói. Hắn cũng không nói được là tại vì sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy nếu nói ra sự thật phũ phàng đó, thì lần sau lúc a nương đánh hắn, a da sẽ không chạy tới bênh vực hắn nữa.
Ngũ thúc thì lại không giống như vậy, cái gì Ngũ thúc cũng biết, chỉ có Ngũ thúc coi hắn như đại ca. Ngũ thúc sẽ nằm rạp trên mặt đất với hắn để xem con mèo con ch.ó đánh nhau, sẽ để hắn ngồi

lên vai rồi dẫn hắn đi dạo hội Nguyên Tiêu ngắm đèn lồng. Lần đầu tiên hắn ném được thẻ vào bình rượu, biết đánh song lục đều là do Ngũ thúc dạy.
Ngũ thúc xưa nay không bao giờ lên mặt dạy dỗ người khác, cũng không nói mấy chuyện tương lai khó hiểu này kia.
Hắn thực sự quá thích Ngũ thúc. Có lúc a da a nương hỏi hắn:
Tiểu Khuyết, trên đời này con yêu thích ai nhất? Hắn không chút suy nghĩ đã trả lời:
Tiểu Khuyết thích a da a nương nhất.
Thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ tới Ngũ thúc, trưởng thành hắn cũng muốn giống như Ngũ thúc.
Uất Trì Khuyết được hơn ba tuổi, bắt đầu càng lúc càng giống Thẩm Nghi Thu, ai gặp cũng đều khen đẹp mắt đáng yêu.
Uất Trì Việt luôn định từ ngày mai trở đi sẽ bỏ cái tôn nghiêm của người cha ra để dạy dỗ con trai cho tốt, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt nhỏ kia lòng dạ lại không tài nào cứng rắn nổi. Ngày mai lại sang ngày mai, cứ thế kéo dài hết ngày này tới ngày khác.
Phu quân không được việc, Thẩm hoàng hậu chỉ có thể vén tay áo lên tự lực cánh sinh. Dạy dỗ Thái tử là chuyện liên quan tới vạn dân xã tắc, không thể nào coi thường được.
Nhưng mà càng ngày tên nhóc con này càng trở nên khó chơi. Lúc ở trong tã lót đã không chịu an phận, từ lúc học bò xong, lại càng không có một ngày nào yên tĩnh.
Thẩm Nghi Thu không thể làm gì, nhịn không được phản nàn:
Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai nữa. Vừa nói vừa liếc sang Uất Trì Việt:
Khi còn bé ta rất điềm đạm đáng yêu.
Lý ma ma nuôi nấng Hoàng hậu lúc nhỏ, nghe nàng nói khoác mà không thấy ngượng như thế, ngại ngùng quay mặt đi.
Uất Trì Việt hồi tưởng lại một chút. Tuy lúc chắn còn nhỏ cũng khá hiếu động, nhưng không đến mức leo lên nóc nhà lật ngói, đi khắp nơi gây rắc rối giống như con trai. Kiểu tính tình xấu như vậy, thực sự cũng không giống hắn.

Thẩm Nghi Thu oán giận nói:
Đều tại chàng, chiều nó đến vô pháp vô thiên*. Ta dạy dỗ cũng chẳng có tác dụng, nó có biết sợ là gì đâu.
Nghĩa là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.
Uất Trì Việt biết mình đuối lý, nói chuyện không có chút tự tin:
Con còn nhỏ mà, cứ từ từ dạy dỗ là được. Nghĩ một lúc, lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói:
Có trách thì trách Ngũ lang, luôn luôn dạy hư trẻ nhỏ. Phải tìm cho hắn nàng dâu thật tốt để quản lý hắn mới được.
Thẩm Nghi Thu bất giác bị hắn dẫn dắt sang chuyện chọn vương phi cho Uất Trì Uyên, quên truy cứu chuyện Uất Trì Việt dạy dỗ bất lực. Thời gian trôi qua thư thái, khiến cho người ta thích làm mai mối, Thẩm hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận