Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 207
Đêm ngày ba mươi Tết, Thái tử cùng Thái tử phi ở tại cung điện phía Tây bên trong Cam Lộ điện.
Hôm nay hắn bôn ba đi đường dài, ở trên xe ngựa cũng đã tranh thủ xem một ít tấu chương. Mệt nhọc hết nửa ngày, nhưng lúc này hắn vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Uất Trì Việt biết rõ bệnh của Trương hoàng hậu vô cùng nguy kịch, gần như là vô phương cứu chữa.
Đời trước cho dù hắn không thân cận với đích mẫu lắm, nhưng Hoàng hậu đối với hắn vẫn là ân trọng như núi, hắn cũng luôn vắt hết sức lực để đi tìm y quan, phái sứ giả đi khắp nơi tìm kiếm danh y tốt, thậm chí ngay cả thầy thuốc tới từ Tây Vực cũng triệu kiến tới cung thử qua. Nhưng tất cả mọi người khi khám bệnh đều lắc đầu giống nhau, chỉ nói là thuốc với kim châm thông thường khó cứu được.
Sống lại một đời, hắn có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn lực bất tòng tâm khi đối diện với bệnh tình của đích mẫu. Hắn nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt nhất khi bản thân còn đang thời niên thiếu lúc còn ở trong Cam Lộ điện, chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c mắc nghẹn đến khó chịu.
Uất Trì Việt sợ đánh thức Thái tử phi, nên dù bản thân khó ngủ nhưng cũng không dám động đậy trở mình.
Nhưng thực tình hắn lại không biết Thẩm Nghi Thu cũng mất ngủ, bệnh tình của Trương hoàng hậu giống như một tảng đá lớn đè nặng vào tim nàng vậy.
Hai người đều mang tâm sự, nhưng đều không muốn để đối phương biết được. Chẳng biết trôi qua bao lâu, mới chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do ban ngày nghĩ nhiều về cái gì thì ban đêm sẽ mơ về cái đó. Trong thoáng chốc, Uất Trì Việt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như không, lơ lửng bay vào một gian cung thất. Hắn ngẩng
đầu lên nhìn tấm biển trên đầu cửa, chỉ đáng tiếc là nó lại mơ hồ không thể nhìn rõ.
Uất Trì Việt cảm thấy rất kì quái, cố gắng kiềm chế nỗi bất an trong lòng lại, bay xuyên qua tấm rèm trúc cuốn cao rồi đi vào trong điện. Bên trong điện rường cột trạm trổ, màn gấm trùng điệp, rèm cửa bình phong đều tinh xảo thanh khiết, nơi đây đương nhiên là Cam Lộ Điện của Trương hoàng hậu.
Nhóm cung nhân nội thị đi tới đi lui xung quanh hắn, nhưng lại giống như không trông thấy hắn nên cũng chẳng ai tới hành lễ vấn an.
Bọn hắn có người bưng bàn bê bát, có người mang theo hộp cơm, người thì bưng bầu rượu tới. Không biết là bưng lên bao nhiêu sơn hào hải vị mỹ thực quý hiếm để lên trên bàn. Mắt thấy đã không còn chỗ để thêm nữa, bọn hắn liền xếp chén đĩa chồng chất lên nhau. Trong chốc lát đã xếp cao lên hai ba tầng.
Tuy thức ăn thịnh soạn nhiều như thế, nhưng đũa ngọc thì chỉ có một đôi. Đuôi đũa khắc phượng hoàng, đường vân bên trong dát vàng khảm kim. Uất Trì Việt nhìn thấy đôi đũa ngọc này mới nhớ ra, tối nay là giao thừa. Hắn cùng tiểu Hoàn mới chạy tới đây cùng Hoàng hậu ăn Tết.
Vừa nghĩ tới đây, bên tai đã loáng thoáng nghe thấy âm thanh pháo nổ. Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khắp nơi đều được giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng tưng bừng náo nhiệt.
Trái tim của hắn bỗng nhiên đập lỡ một nhịp. Tiểu Hoàn đi đâu rồi? Bọn hắn không phải vẫn đi cùng nhau sao?
Uất Trì Việt vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy sau lưng có một khoảng sương mù m.ô.n.g lung. Hành lang, cây cối trong vườn đều biến mất trong làn sương mờ. Hắn kêu to một tiếng "tiểu Hoàn", thế nhưng không có ai trả lời hắn.
Hắn nhấc vạt áo bào lên định bay ra ngoài tìm nàng, nhưng còn chưa bước được một chân ra khỏi điện, đã có hai cung nhân khác đi vào bên trong, vẻ mặt đều ôn hòa hiền lành. Hắn suy nghĩ một chút, liền nhớ ra đây là cung nhân bên trong Thừa Ân điện.
Hai người này hình như cũng giống những cung nhân khác ở trong điện, tựa hồ như hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
Uất Trì Việt lớn tiếng gọi bọn họ. Hai người cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, liền dừng bước lại.
Thái tử phi ở đâu? Hắn hỏi.
Hai người quay đầu nhìn nhau, một người trong đó nói:
Thái tử phi? Nơi này là tẩm cung của Hoàng hậu, không có Thái tử phi nào hết.
Uất Trì Việt thầm nghĩ quả nhiên đây chính là Cam Lộ điện, lại càng cảm thấy hoang mang hơn:
Thái tử phi đã không có ở đây, vậy vì sao các người lại ở chỗ này?
Thần sắc của vị cung nhân kia hình như còn kinh ngạc hơn hắn:
Nô tỳ là cung nhân của Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là phải ở bên người của nương nương.
Uất Trì Việt nhớ tới đích mẫu, lập tức hỏi:
Vậy tại sao chưa thấy Hoàng hậu nương nương đâu? Người cung nhân kia cười cười, chỉ tay về phía sau lưng hắn:
Đang ngồi bên trong đại sảnh kia không phải sao?
Uất Trì Việt xoay người xem xét, quả nhiên thấy một phụ nhân mặc áo gấm đang ngồi ngay thẳng trước thư án. Trong tay cầm đũa ngọc, không phải Trương hoàng hậu thì là ai?
Hắn bước nhanh về phía trước hỏi:
- Mẫu hậu có nhìn thấy tiểu Hoàn của cô không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận