Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 361
Thân là trưởng tử của Hoàng đế anh minh thần võ cùng Hoàng hậu, vừa mới sinh ra đã được lập làm Thái tử con cưng của trời. Uất Trì đại lang được sinh vào một buổi sáng sớm bình thường không có gì kì lạ, không có ánh sáng tím chiếu rực căn phòng, cũng không có mấy loại hình dị hợm như thần long giáng thế. Hôm đó sắc trời còn có chút âm u, khí hậu oi bức, muốn mưa mà không mưa được.
Uất Trì Việt ở bên ngoài phòng của Thẩm Nghi Thu lo lắng chờ một đêm, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non "oa" một tiếng rõ to, liền cất bước vọt thẳng vào, làm cho mấy y nữ đỡ đẻ kinh hồn bạt vía. Nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng nhắc nhở Thiên tử đi vào phòng sinh sẽ không may mắn.
Trong phòng vẫn còn mùi m.á.u tanh quanh quẩn, nhưng Uất Trì Việt cũng không rảnh để ý tới, ba chân bốn cẳng chạy tới mép giường, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Nghi Thu tái nhợt, tóc mai đã bị mồ hôi nhuộm cho ướt đẫm. Nàng nằm trên giường thở hổn hển, hình như là đã sức cùng lực kiệt, nhưng nàng vẫn cố gắng dùng lực khuỷu tay để chống người nhỏm dậy, ngó nghiêng nhìn ngắm hài tử vừa mới ra đời.
Uất Trì Việt vội nắm lấy tay nàng:
- Nằm im đừng nhúc nhích, còn đau lắm phải không?
Hắn ở bên ngoài đợi một đêm, không nghe thấy nàng kêu lên tiếng nào, trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng. Mặc dù y nữ cùng cung nhân nói Hoàng hậu không sao, nhưng thẳng cho tới lúc này được tận mắt nhìn thấy người, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Thẩm Nghi Thu yếu ớt lắc đầu:
- Nơi này lung tung rối loạn, chàng vào đây làm gì...
Tố Nga cùng Tương Nga đi vắt khăn nóng lau người cho nàng, tất cả mọi người đều đang bận, Uất Trì Việt ngồi ở bên giường kì thực chỉ thêm vướng tay vướng chân. Nhưng hắn lại vô cùng từ
giác, đoạt lấy khăn nóng từ trong tay Tương Nga, tay chân vụng về lau mồ hôi trên mặt và cổ cho Thẩm Nghi Thu.
Hắn chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, sợ mình mạnh tay làm đau làm đau da thịt non mịn của thê tử, nên cố gắng nhẹ nhàng hết sức, làm Thẩm Nghi Thu vừa buồn vừa ngứa phải trốn vội đi.
Lúc này nhóm cung nhân đã tắm sạch sẽ nước ối trên người đứa bé, nhũ mẫu liền dùng tấm vải mềm mịn sạch sẽ quấn người hắn lại, rồi ôm đến bên giường cho đế hậu nhìn.
Tiền ma ma chăm sóc Uất Trì Việt từ nhỏ tới lớn cười híp cả mắt lại:
Tiểu hoàng tử với Thánh nhân ngày bé đúng là giống nhau như đúc.
Đứa bé chỉ khóc oe oe vài tiếng lúc mới sinh ra, sau đó liền an tĩnh lại.
Nhũ mẫu đem tã lót đặt ở bên gối Hoàng hậu.
Uất Trì Việt ghé đầu tới nhìn, chỉ trong trong tã lót là một đứa bé có làn da màu hồng nhăn nheo, mũi tẹt mắt nhỏ, trên chóp mũi còn có mấy cái mụn trắng li ti giống như mấy hạt mè trắng.
Thẩm Nghi Thu hơi nghiêng người, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi vàng của đứa nhỏ, lẩm bẩm nói:
- Đại lang nhà chúng ta trông thật đáng yêu... còn ngoan nữa...
Trong lòng Uất Trì Việt Nghi ngờ bản thân hoa mắt không nhìn rõ, lại quan sát thật lâu. Hắn không nhìn lầm, bất kể thế nào trông đều khó coi như vậy. Cho dù là con trai của mình đấy, nhưng hắn cũng không thể trái lương tâm khen đẹp mắt được. Chỉ mong hắn lớn lên có thể thay đổi sang dáng vẻ khác, đừng cô phụ vẻ đẹp tuyệt trần của cha mẹ nó.
Thẩm Nghi Thu thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, khóe miệng không khỏi cong lên:
- Ôm Tiểu Khuyết nhà chúng ta một cái đi.
Thiên gia chú trọng quy củ nên không ôm con cháu, Uất Trì Việt còn chẳng nhớ rõ phụ thân đã từng bế mình lần nào chưa. Mà kỳ thực khi còn bé, hắn muốn gặp mặt phụ thân một lần còn khó.
Được thê tử nhắc nhở, hắn mới cúi người xuống ôm con. Hắn duỗi tay ra, lại không biết nên để tay như thế nào. Đứa nhỏ bị quấn thành một cục như con nhộng, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn, không biết nên ôm như thế nào cho phải.
Tiền ma ma cười ôm bọc tã lót lên, giao tới tận tay Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt cẩn thận từng li từng tí ôm đứa nhỏ, cánh tay với cổ vì căng thẳng mà cứng ngắc, y nữ cùng nhóm cung nhân nhìn thấy nhịn không được quay mặt đi cười trộm.
Uất Trì Việt lại như lâm vào đại địch. Đứa bé vừa ra đời nhỏ đến đáng sợ, ôm ở trên tay giống như không có trọng lượng vậy.
Hắn giống như đang nằm mơ, tuy rằng trong lòng biết rõ đây là đứa con đầu tiên của hắn và tiểu Hoàn, nhưng hắn với người nho nhỏ trong n.g.ự.c trước sau như bị ngăn cách bởi một tầng không khí, còn chẳng có cảm giác quen thuộc như lúc nó vẫn ở trong bụng mẫu thân.
Hắn học theo dáng vẻ của Thẩm Nghi Thu, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Uất Trì đại lang, lại cọ cọ cái mũi bé tí thấp tẹt của nó. Trong lòng hắn tự nhủ tiểu Hoàn thích đứa nhỏ này như vậy, nhất định sẽ không nỡ quản giáo quát mắng nó đâu, vậy hắn càng phải thể hiện ra dáng vẻ người cha nghiêm khắc mới được.
Không biết có phải Uất Trì đại lang bị hắn cọ đến ngứa ngáy hay không, đôi lông mày mờ nhạt thưa thớt khẽ nhăn lại thành một nhúm, hé miệng lấy hơi hai lần rồi phun cái hắt xì nhỏ.
Một loại cảm giác khó nói lên lời theo tiếng hắt xì nho nhỏ kia xông vào trong lòng hắn. Hắn bỗng dưng lấy lại tinh thần, đây chính là đứa con đầu tiên của hắn với Tiểu Hoàn đó!
Giống như có người dùng chuông đồng gõ mạnh vào n.g.ự.c hắn mấy cái, khiến cả người hắn chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận