Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 342
Hoàng đế ngồi lên ngự tọa, Uất Trì Việt ngồi vào chỗ bên cạnh ông.
Hiến tù binh là đại lễ, trước tiên phải tế bái thiên địa cùng liệt tổ liệt tông. Làm xong hết một bộ lễ nghi phiền phức, lễ quan liền tuyên bố đem A Sử Na Di Chân cùng đám người đã bị bắt áp giải lên.
Ngoại trừ chủ tướng quân địch là A Sử Na Di Chân ra, thì mười mấy tên tù binh còn lại cũng đều là tướng lĩnh trọng yếu trong quân địch. Lễ hiến tù binh hôm nay, sẽ xử trảm bọn hắn ngay tại chỗ, cáo tế với tổ tông, thể hiện rõ thiên uy.
A Sử Na Di Chân bị áp giải tiến lên. Hắn mặc quan phục diệp hộ Đột Kỵ Thi, trên người đeo gông xiềng, đầu tóc bù xù, toàn thân trên dưới đầy vết m.á.u loang lổ.
Hắn bị áp giải đi tới trước mặt Hoàng đế cùng Thái tử, nhưng không chịu quỳ xuống, thị vệ liền đạp lên đầu gối hắn một cái, lại áp chế đầu vai hắn. Lúc này hắn mới bị ép quỳ rạp xuống đất, nhưng đầu vẫn ngẩng cao như cũ, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm thiên tử Đại Yến cao cao tại thượng.
Lúc A Sử Na Di Chân mới đến Trường An, hắn vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi. Hoàng đế thích tướng mạo ưa nhìn, thái độ kính cẩn nghe lời của hắn nên đối sử với hắn cũng coi như là sủng ái. Vàng bạc tiền tài, ngựa tốt, dinh thự, nô bộc cho hắn cũng không ít. Nhưng cho đến nay, ông vẫn không hiểu vì sao hắn đối với mình lại có thù hận sâu như vậy, đến mức muốn dẫn binh đánh chiếm biên giới.
Chỉ có thể nói những người Đột Quyết này nuôi toàn sói mắt trắng, ngay từ đầu đã có rắp tâm hại người.
Hoàng đế rõ ràng còn chưa nhận ra bản thân mình đuối lý. Cũng không biết vì sao, khi đối diện với đôi mắt đỏ thẫm như m.á.u này, trên lưng ông vẫn ứa ra từng dòng mồ hôi lạnh.
Ông dời ánh mắt, không nhìn vào mấy tù binh kia nữa. Thực ra ông cũng rất chờ đợi nghi thức hiến tù binh này, chỉ mong sớm làm lễ xong, để ông còn trở về Ly Sơn, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, rồi quên hết những thứ không vui này đi.
Lễ quan đã đọc xong bài văn cổ tế trời, đao phủ vác đao tiến lên phía trước, ánh đao sáng loáng được phản chiếu dưới ánh mặt trời khiến cho người nhìn hoa mắt.
Đao phủ dơ cao thanh đao lên.
Đúng lúc này, A Sử Na Di Chân bỗng nhiên hô to:
- Chờ chút.
Thanh đao kia dừng lại, lơ lửng giữa đất trời.
A Sử Na Di Chân cố gắng quay đầu, hướng về phía người mặc quan bào màu tím hô to:
- Tiết công cứu ta!
Sắc mặt Tiết Hạc Niên trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sừng sờ một lát, sau đó lập tức khôi phục tinh thần:
Tên tặc tử đáng c.h.ế.t kia! Chớ có lôi người khác vào. A Sử Na Di Chân cười lạnh nói:
Là Tiết công muốn ra giúp ông tiêu diệt Thái tử, bây giờ lại muốn đứng ngoài cuộc sao? Cũng không thèm hỏi xem ta có đồng ý hay không!
Toàn thân Tiết Hạc Niên run rẩy, mắt muốn nứt ra:
Sắp c.h.ế.t tới nơi rồi còn muốn ly gián quân thần Đại Yến ta! Lòng dạ đáng c.h.é.m vạn lần!
Nói rồi chỉ về phía đao phủ:
- Ngươi còn chờ cái gì nữa? Còn không mau hành hình!
Lễ hiến tù binh đang diễn ra suôn sẻ lại đột nhiên sinh biến, lại còn liên quan tới chuyện thông đồng với địch, mưu hại trữ quân. Tất cả quần thần đều câm như hến.
Hồng quang trên mặt Hoàng đế biến mất không thấy gì nữa, trên trán toát ra toàn mồ hôi lạnh. Ông cố gắng di chuyển cái cổ cứng ngắc, thoáng nhìn qua nhi tử. Chỉ thấy Thái tử vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, giống như tất thảy những chuyện đang xảy ra trong đình này đều không liên quan tới mình. Bởi vì hắn đã sớm biết, tất cả đây đều là do hắn an bài.
Hoàng đế chỉ cảm thấy như có một chậu nước đá đang dội thẳng lên đầu mình, trong phút chốc đã lạnh thấu tim gan.
Tiết Hạc Niên quỳ rạp xuống đất, nằm sấp trên mặt đất, không ngừng dập đầu:
Tên tặc nhân kia ngậm m.á.u phun người, mong Thánh nhân minh giám!
Hoàng đế muốn nói chuyện, nhưng cổ họng giống như bị khóa lại. Không đợi ông mở miệng, Uất Trì Việt đã hành lễ với Hoàng đế, lo lắng nói:
Lời ấy của A Sử Na Di Chân vô cùng hoang đường. Nhi thần khẩn cầu Thánh nhân sai Hình bộ, Đại Lý Tự điều tra rõ ràng, nhất định phải trả lại trong sạch cho Tiết trung thư.
Hắng ngừng một chút lại nói:
Về phần A Sử Na Di Chân, hắn là nhân chứng quan trọng. Nhi thần khẩn cầu Thánh nhân thư thả mấy ngày, đợi điều tra chân tướng xong lại bêu đầu thị chúng cũng chưa muộn.
Hoàng đế nhìn thoáng qua thanh đao đã giương lên nhưng chưa c.h.é.m xuống được kia, lưỡi đao phản chiếu dưới ánh mặt trời chói chang, khiến trước mặt ông biến thành một mảnh mơ hồ.
Lần đầu tiên ông thực sự nhận ra được rằng, mình già rồi. Ông quét mắt nhìn qua quần thần, khó khăn gật đầu một cái: - Chuẩn tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận