Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước

Chương 305


Trời sinh tính nàng không thích bị trói buộc, lúc nào cũng vui cười thoải mái, ngay đến khóc cũng chẳng có chút kiêng nể gì. Gào khóc ngay trước mặt mọi người thì cũng thôi đi, vậy mà khóc xong, còn lấy tay áo chùi chùi hai mắt, hít mũi một cái:
A đúng rồi, ta có cái này rất hay muốn cho muội xem. Dứt lời lấy mũ người Hồ trên đầu xuống:
Muội nhìn đi.
Thẩm Nghi Thu tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy mái tóc vừa dài vừa dày của nàng đã bị cắt mất từ bao giờ, mái tóc lúc này chỉ còn dài khoảng chừng năm, sáu tấc.
Nàng không khỏi lên tiếng kinh hô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiệu Vân cười một tiếng, hời hợt nói:
- Trời nóng, buồn chán nên cắt đi cho đỡ ngứa mắt.
Thẩm Nghi Thu không tin. Thiệu Vân dù tinh nghịch, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chỉ dám hồ nháo mấy chuyện nhỏ. Trong nội tâm nàng vẫn có lý trí, không bao giờ vô duyên vô cớ làm ra mấy chuyện quá khích như vậy. Nhưng nàng không chịu nói ra nguyên nhân, không phải không thể nói, mà chỉ là là không muốn nói thôi.
Thẩm Nghi Thu hiểu rõ tính tình của biểu tỷ nên cũng không cố chấp gặng hỏi, chỉ thở dài:
Cữu mẫu nhất định là tức giận lắm.
Đâu chỉ có thế.
Thiệu Vân vén tay áo lên cho nàng nhìn vết bầm tím xanh trên cánh tay:

Lần này a nương thực sự rất tức giận, ngay cả a da cũng bị chọc tức. Không thèm chạy tới cứu ta.
Nàng ngừng một chút lại nói:
Nếu không phải nhận được tin tức các ngươi bị vây khốn ở Linh Châu, chỉ sợ đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chịu nói chuyện với ta ấy chứ.
Hai người vừa nói vừa đi về hướng phòng của Thiệu Trạch.
Thiệu Trạch đang ngủ, Thích thất nương nghe được động tĩnh liền ra đón. Nàng cùng Thiệu Vân vốn là bạn thân, lúc này gặp mặt đương nhiên là có nhiều chuyện muốn tâm sự.
Nói được hai câu, Thích thất nương liền dùng cùi chỏ thọc Thiệu Vân một cái:
Ngươi cùng tên Kỳ thập nhị lang kia như thế nào rồi? Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình:
Kỳ thập nhị?
Thiệu Vân "a nha" một tiếng, nói với Thẩm Nghi Thu:
Đúng rồi, có phải ở trong thư ra quên chưa nhắc tới đúng không? Tiểu lang quân đi cùng đường với chúng ta từ Trường An tới Lạc Dương, chính là Thập nhị lang của Kỳ gia.
Thẩm Nghi Thu lại càng thêm không hiểu. Kỳ thập nhị chính là người được hứa hôn cùng Hà Uyển Huệ, nghe nói hắn bệnh nặng không xuống giường được, làm sao có thể đi tới Lạc Dương? Đời trước hình như không có chuyện này...
Thích thất nương nói:
Các ngươi thế nào rồi? Thiệu Vân nhíu mày nói:
Không có thế nào hết. Hắn là hắn, ta là ta. Không có liên quan gì hết.
Thích thất nương tựa hồ có chút tiếc nuối.
Lúc này trong phòng truyền tới âm thanh của Thiệu Trạch:
Bên ngoài là a Vân sao? Thiệu Vân nói với hai người:

Ta đi nhìn a huynh một cái.
Dứt lời liền đi vào trong phòng.
Chờ nàng rời đi rồi, Thẩm Nghi Thu mới cau mày nói:
A tỷ, nếu ra nhớ không lầm, vị Kỳ công tử kia không phải đã đính hôn với Hà gia rồi sao?
Thích Thất nương nói:
Ngươi chưa từng nghe nói sao? À đúng, khi đó người đã rời kinh rồi. Qua tháng giêng, Kỳ gia gia đã đến Hà gia hủy việc kết thân. Vị Kỳ tiểu lang quân kia bệnh tình nguy kịch, nói là muốn về thăm cố hương một lần, liền cùng Kỳ phu nhân đi tới Lạc Dương. Ai ngờ trên đường lại gặp được cao tăng chữa khỏi bệnh cho hắn, đúng là một đoạn nhân duyên kỳ lạ.
Nàng ngừng một chút mới nói tiếp:
Lúc ta rời kinh đô, chuyện này đã bị đồn đại xôn xao lắm rồi. Nói là Hà gia thấy Kỳ công tử đã trị khỏi bệnh, liền cố ý muốn nối lại đoạn nhân duyên đã lỡ kia, nhưng làm thế nào Kỳ gia cũng không chịu đồng ý. Ta thì không quan tâm mấy chuyện này lắm nên chỉ biết đại khái thôi.
Nói như vậy thì, bây giờ Hà Uyển Huệ đã không còn hôn ước mang theo nữa.
Đời trước sau khi Uất Trì Việt đăng cơ mới cưới Hà Uyển Huệ, là bởi vì nàng có hôn ước bên người. Phải giữ đạo hiếu sau khi Kỳ công tử qua đời, sau đó lại thêm mẫu thân của nàng qua đời nữa, nên mới uổng phí mất mấy năm thời gian.
Mà đến đời này, giữa hai người đã không còn chướng ngại gì nữa.
Nàng không nói ra được trong lòng mình là cảm giác gì. Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng suýt nữa đã quên mất sự hiện diện của Hà Uyển Huệ, thậm chí quên luôn cả thân phận của Uất Trì Việt.
Hắn là trữ quân, ngày sau sẽ trở thành quân vương. Kể cả là không có Hà Uyển Huệ, thì cũng có người khác.
Giữa bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có khả năng đơn giản như a da a nương nàng, giống cữu phụ cữu mẫu, giống Thiệu Trạch

cùng Thích thất nương.
Nàng cũng không phải không biết, chỉ là nhất thời quên đi mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu khẽ chuyển động, gật gật đầu:
Nghe nói vị Kỳ gia tiểu lang quân kia tài học hơn người, đáng tiếc cứ phải nằm triền miên trên giường bệnh. Bây giờ có được cơ duyên gặp gỡ như thế, đúng là may mắn.
Thích thất nương nói:
Ta chỉ lo lắng a Vân thôi. Lúc trước ở trong thư nàng thường xuyên nhắc tới tên người này. Nhưng từ sau khi hắn chữa khỏi bệnh rồi, nàng lại không nói đến nữa.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tỷ tỷ đừng lo lắng, biểu tỷ tự có suy tính riêng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận