Trọng Sinh Nàng Vẫn Vô Vị Như Trước
Chương 212
- Năm đó...
Bà rũ mắt xuống, nhếch khóe miệng lên cười tự giễu một tiếng, nói với Thẩm Nghi Thu:
Năm đó a da của Tam lang mang tham vọng vô cùng lớn. Hắn đã lập lời thề rằng, nếu bản thân có thể lên nắm quyền, nhất định sẽ diệt trừ hết những kẻ gian nịnh, chấn chỉnh lại kỷ cương. Lấy đạo hiếu trị quốc, quyết không bao giờ dẫm vào vết xe đổ của tổ phụ nữa.
Cũng là tại ta tâm mù mắt cũng mù, thật sự cho rằng hắn mang theo vạn dân xã tắc trong lòng, cuối cùng lại là hại nước hại dân.
Tần Uyển nói:
Thánh nhân năm đó đích xác là có chăm lo việc nước, chỉ là...
Trương hoàng hậu xua tay:
Không cần an ủi ta. Con người của hắn ta, làm chuyện gì cũng chỉ có chút hứng thú nhất thời, không biết lo nghĩ trước sau vẹn toàn. Muốn nói là có văn thao vũ lược, thông minh tài trí, ừ thì cũng có đấy. Chỉ là không muốn làm cho tới nơi tới chốn mà thôi.
Trị quốc đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì so với làm thơ, viết nhạc. Chỉ cần nhanh là được chứ không cần biết đúng sai. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ hận hôm nay không thể đăng cơ ngay, ngày mai liền dẹp yên tứ hải, ngày thứ ba lập tức tới núi Thái Sơn để lập đàn làm phép.
Mà trị quốc nào có đơn giản như vậy? Thiên đầu vạn tự rối như tơ vò, nếu không có một tấm lòng nhân nghĩa làm gốc, cứ như vậy hết ngày này qua tháng nọ, cho dù ngươi có thiên phú trác tuyệt, tài hoa hơn người đi chăng nữa, thì sớm muộn cũng sẽ nản chí.
Bà nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, thở dài nói:
Lúc a da của Tam lang mới bước lên được vị trí đại bảo kia, cũng đã từng có rất nhiều hành động oanh liệt chính nghĩa. Vì để dọn dẹp không khí xa hoa lãng phí, còn hạ lệnh đem kiệu xe còn dư phục ngự, thu hồi vàng bạc kim ngân khí ngoạn, cung cấp cho quốc quân sử dụng. Thậm chí còn lệnh cho hậu cung phi tần đem y phục rực rỡ sắc màu nhuộm hết thành màu đen.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, hắn quả thực cũng đã mất một phen công phu. Nếu có thể tiếp tục kiên trì, thì đất nước này vẫn còn một vị quân chủ anh minh. Chỉ tiếc là mới nhìn thấy có chút hiệu quả, hắn liền lập tức cảm thấy hào hứng, bắt đầu xây dựng rầm rộ, kiến tạo hành cung, vơ vét mỹ nhân châu ngọc. Trên dưới triều chính cũng làm theo, sự xa hoa lãng phí so với tiên đế thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Trương hoàng hậu thở dài:
Kỳ thực các bậc quân vương khác nào có được vui vẻ thoải mái như hắn? Cần cù tiết kiệm, vất vả cả một đời, nhiều lắm thì cũng chỉ được sử sách ghi lại một chút hư danh cho bản thân. Còn người trong mắt chỉ biết có bản thân như a da hắn, đã được định trước là sẽ chẳng đi được tới đâu rồi.
Bà lại đè lên tay của Thẩm Nghi Thu:
Thất nương, Tam lang đã chọn bước đi trên con đường cô độc. Đương nhiên ta cũng luôn muốn tìm người cho hắn, một người có thể kết bạn rồi đi chung con đường kia với hắn. Đây là sự ích kỷ của ta, là một người mẹ, đương nhiên ta luôn hi vọng con đường mà con mình đi sẽ dễ dàng thông thuận hơn một chút.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, nói khẽ:
Nàng dâu đã rõ. Rồi điện hạ cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu hậu thôi.
Trương hoàng hậu cười nói:
Lúc đầu ra còn luôn lo lắng trong lòng con sẽ có khúc mắc. Bây giờ nhìn thấy các con hạnh phúc, trong lòng ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Dù Thẩm Nghi Thu rất hổ thẹn với sự kỳ vọng của Trương hoàng hậu, nhưng trong lòng cũng có chút cảm động.
Hai người trò chuyện qua lại một hồi, Trương hoàng hậu liền cảm thấy mệt mỏi. Thẩm Nghi Thu dìu bà vào phòng ngủ, đợi bà ngủ rồi, nàng liền tới thư phòng lấy một quyển Hán thư. Ngồi ở một bên vừa đọc sách, vừa canh giữ cạnh giường ngủ của Hoàng hậu.
-----
Ngày Tết nguyên đán, bên trong thành Trường An xe cộ người ngựa đi lại tấp nập như nước chảy. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ của mùa xuân, vừa gặp mặt đã chắp tay thi lễ lẫn nhau, chúc nhau "vạn tuế".
Mà ngày này cũng là thời gian đi thăm bạn bè, người thân, chúc nhau năm mới vui vẻ hạnh phúc. Trong thành có rất nhiều gia đình Hoa tộc, gia thế quyền quý. Những nhà này bây giờ đang có khách khứa đến thăm đông như trẩy hội, xe ngựa tụ tập trong ngoài.
Tổ tiên của Kỳ gia là người có công lớn trong việc xây dựng triều đại nền móng cho đất nước. Một gia đình Kỳ gia hiện nay thôi cũng đã có tới bảy tám người làm quan trong triều, được làm việc ở quốc tử giám cũng có ba người.
Nhà có quan to tam phẩm, nên dinh thự ở Thọ Diên phường lúc này cũng đang mở cửa hướng ra phố. Cửa chính của huyền sơn nóc nhà rộng ba gian, độ sâu năm thước, bên cạnh cửa đặt đại đao, quả nhiên là khí khái phi phàm.
Xe ngựa tới cửa chúc Tết tất nhiên là nối liền không dứt. Mãi cho tới buổi chiều, mới dần dần thưa thớt đi.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa được phủ vải giấy dầu màu xanh đi tới. Bộ dáng bên ngoài không hề gây chú ý, xe nhỏ đi tới rồi dừng ở cửa hông bên cạnh Kỳ phủ. Sau đó một người có thân hình nữ tử đeo mạng che mặt bước ra, được tỳ nữ đỡ lấy, yên lặng xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận