Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 89: Tài nữ tới cửa!

Chương 89: Tài nữ đến nhà! Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì Huyền Trinh hoàng đế cho hắn mật chỉ bên trên viết, để hắn một mình tiến về Vân Châu đi chấp hành một hạng nhiệm vụ. Châm ngòi mối quan hệ giữa Lưu Vân Tông, Thiết Kiếm Môn cùng Dược Vương Cốc. Tô Minh nhìn mà đau cả đầu. Lúc đầu, Tô Minh cho rằng trước chuyến này đến Vân Châu Thành, hắn sẽ cùng đại đội cùng nhau. Hắn đã nghe ngóng, trước chuyến này đến Vân Châu, có hai vị thiên hộ tùy hành. Thiên hộ đó là cao thủ tứ phẩm. Toàn bộ Ứng Long vệ cũng chỉ có mười bốn vị thiên hộ, tuyệt đối là cao thủ. Có hai vị cao thủ tứ phẩm tùy hành, trong tình huống không có cao thủ từ tam phẩm trở lên xuất hiện, thì sự an toàn của Tô Minh tuyệt đối có thể được bảo đảm. Nhưng không ngờ, hoàng đế lão nhi lại cho hắn một màn như thế, lại muốn hắn một mình tiến về Vân Châu, khuấy đảo mối quan hệ giữa Lưu Vân Tông, Thiết Kiếm Môn và Dược Vương Cốc. Điều này trực tiếp phá vỡ kế hoạch của hắn, thật sự khiến hắn có chút cạn lời. Về phần tại sao muốn khuấy đảo mối quan hệ giữa Lưu Vân Tông, Thiết Kiếm Môn cùng Dược Vương Cốc, Tô Minh cũng có thể đoán ra đôi chút. Lưu Vân Tông cùng Thiết Kiếm Môn là hai tông môn lớn ở Vân Châu, trong truyền thuyết hai đại tông môn này đều có lão tổ cấp bậc võ giả tam phẩm trấn giữ. Dược Vương Cốc thì đang đánh nhau với triều đình khí thế ngất trời. Mới đầu, các loại tông môn như Lưu Vân Tông và Thiết Kiếm Môn còn kiêng kị thực lực của triều đình, sợ là không dám tùy tiện nhúng tay vào chiến sự. Nhưng nếu chiến sự bất lợi cho triều đình, thì Lưu Vân Tông và Thiết Kiếm Môn là các tông môn một phương, vì không bị triều đình suy yếu, chắc chắn sẽ âm thầm trợ giúp Dược Vương Cốc. Thậm chí, trực tiếp để đệ tử môn hạ đổi da tham gia, cũng không phải không có khả năng. Huyền Trinh hoàng đế rất hiển nhiên đã ý thức được điểm này, mới phái Tô Minh tiến về Vân Châu để châm ngòi quan hệ của tam đại tông môn, khiến Lưu Vân Tông và Thiết Kiếm Môn không đến mức đi trợ giúp Dược Vương Cốc. Chỉ là trong nhiều người như vậy, tại sao Huyền Trinh hoàng đế lại muốn phái chính mình đến đây? Tô Minh nghĩ mãi không hiểu. Bỗng nhiên, linh quang trong đầu Tô Minh lóe lên, có một loại cảm giác bừng tỉnh ngộ. Chắc chắn là chuyện trước đó Tô Minh đi ám sát Chu Vĩnh Sưởng trong cơn gió mạnh, dẫn đến Uông Gia cùng Chu Gia hai bên tàn sát nhau, đã để hoàng đế lão nhi biết. Do đó hoàng đế lão nhi mới phát hiện ra Tô Minh thích hợp làm những chuyện như vậy, lúc này mới phái Tô Minh thanh đao nhọn này ra. Việc Tô Minh gây sóng gió, dẫn đến chuyện Uông Gia cùng Chu Gia nhân hỏa sát nhau có thể giấu diếm được người khác, nhưng sợ là không thể qua mắt được hoàng đế lão nhi. Dù sao, hoàng đế lão nhi vì bảo hộ Tô Minh, đã sắp xếp rất nhiều người ở gần nơi Tô Minh ở, còn giúp Tô Minh ngăn cản rất nhiều nhân sĩ giang hồ, cũng như các vụ ám sát của Uông Gia, Lâm Gia. Nói cách khác, tất cả hành động của Tô Minh đều có thể nằm trong tầm mắt của Huyền Trinh hoàng đế lão nhi. Thậm chí, chuyện Tô Minh đến chợ đen, hoàng đế lão nhi cũng khẳng định là đã rõ ràng. Lúc này Tô Minh hối hận đến mức ruột gan đều xanh, rất muốn tự tát mình hai cái bạt tai, chính mình sắp phải đi Vân Châu Thành mà lại còn đi ám sát Chu Vĩnh Sưởng, để rồi gây ra chuyện này. Tuy có chút khóc không ra nước mắt, nhưng sự đã rồi, cũng không còn việc gì để hối hận, Tô Minh cũng đành phải kiên trì tiếp nhận. Bạch Hi thấy sắc mặt Tô Minh khó coi, cũng không hỏi nhiều, nói “nếu không còn việc gì, ta xin phép đi trước!”“Đại nhân đi thong thả!” Tô Minh khổ sở nói. Tiễn Bạch Hi, Tô Minh đem tờ giấy đốt đi, ngồi trong phòng lặng thinh thật lâu. “Đương đương đương...” Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa lớn vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập. “Tô Tổng Kỳ có ở đó không?” Nghe thanh âm này là thị nữ của Chiêu Dương công chúa, con ngươi Tô Minh lúc này mới bắt đầu tập trung lại, thu dọn một chút tâm tình, đi ra ngoài. Mở cửa lớn, quả nhiên người đến là Chiêu Dương công chúa. Chỉ là, cùng Chiêu Dương công chúa cùng xuống xe ngựa còn có một vị khác nhìn như Nhược Liễu Phù Phong, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người kinh tâm động phách. “Gặp qua điện hạ, gặp qua vị... tiểu thư!” Tô Minh cũng chỉ ngây người một chút, liền lấy lại tinh thần, hướng hai người chắp tay hành lễ. Đùa gì vậy, kiếp trước hắn đã gặp dạng đại mỹ nữ nào mà chưa gặp qua, chút định lực này vẫn là có. “Tô Tổng Kỳ, chúng ta có thể vào trong không?” Chiêu Dương công chúa cười hỏi. “Điện hạ xin mời!” Tô Minh vội vàng làm tư thế mời. “Lâm tỷ tỷ, đi thôi!” Chiêu Dương công chúa kéo tay Lâm Thường Dung, đi vào trong sân. Đến Đường Lý, mỗi người tự tìm chỗ ngồi. Tô Minh sai nha hoàn dâng trà nước lên. “Tô Tổng Kỳ, vị này là Lâm Thường Dung, Lâm tỷ tỷ!” Chiêu Dương công chúa giới thiệu. Lâm Thường Dung? Kinh thành đệ nhất hoàn khố thập lục hoàng tử theo đuổi vị kinh thành đệ nhất tài nữ kia? Tô Minh nghe mà giật mình trong lòng, không khỏi bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ lại, vị tài nữ Lâm Thường Dung này biết được bài thơ kia là do hắn làm, đây là đến cửa để hỏi tội hay sao? “Gặp qua Lâm tiểu thư!” Tô Minh không lộ vẻ gì, chắp tay nói với Lâm Thường Dung. “Tô Tổng Kỳ hữu lễ, Tô Tổng Kỳ đại danh, ta đã nghe như sấm bên tai rồi!” Đôi mắt đẹp của Lâm Thường Dung sáng long lanh, nhìn chăm chăm vào Tô Minh. Tô Minh cười gượng gạo một tiếng. Lâm Thường Dung lại từ trong ngực móc ra một trang giấy, đặt trên mặt bàn. “Cái gì?” Chiêu Dương công chúa hơi sững sờ, cúi đầu nhìn, đọc: “mây thưởng y phục tháng muốn cho...”. “Thơ hay, thật sự là một bài thơ hay!” Sau khi đọc xong, Chiêu Dương công chúa vừa ngẫm liền không khỏi khen ngợi. Mặc dù Chiêu Dương công chúa trời sinh tính nghịch ngợm ham chơi, nhưng dù sao cũng là người của hoàng thất, cho nên vẫn hiểu về thơ, chỉ là không tinh thông lắm thôi, nhưng tốt xấu nàng vẫn phân rõ được. “A? Sao trong này lại có tên của Lâm tỷ tỷ vậy?” Chiêu Dương công chúa lại ngẫm kỹ, liền phát giác có gì đó không thích hợp, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lâm Thường Dung. Lâm Thường Dung thì lại đôi mắt đẹp sáng long lanh, hai con ngươi nhìn chăm chăm Tô Minh, cong khóe miệng, bình tĩnh nói: “Điện hạ, cái này phải hỏi Tô Tổng Kỳ rồi!” “Hỏi Tô Tổng Kỳ?” Chiêu Dương công chúa hơi sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Minh, kinh ngạc nói: “Tô Tổng Kỳ, bài thơ này là ngươi làm? Thảo nào hay như vậy, a? Không đúng, ngươi làm thơ, viết khuê danh của Lâm tỷ tỷ làm gì? Chẳng lẽ ngươi…” Nói rồi, Chiêu Dương công chúa trừng lớn đôi mắt đẹp, một bộ dạng hóng hớt, lúc nhìn Tô Minh, lúc nhìn Lâm Thường Dung. Tô Minh nhìn qua liền biết Chiêu Dương công chúa đây là nghĩ sai rồi, vội nói: “công chúa điện hạ, không phải như vậy, là…” “Là cái gì?” Chiêu Dương công chúa hỏi. Tô Minh ngẩng đầu nhìn Lâm Thường Dung một chút, không biết nên nói như thế nào. Lâm Thường Dung thì thoải mái nói: “bài thơ này là thập lục điện hạ nhờ Tô Tổng Kỳ làm giúp...” “Thập lục?” Chiêu Dương công chúa nghe thấy thì đôi mày hơi nhíu lại, giận dữ nói: “Tiểu tử này da lại ngứa rồi, Lâm tỷ tỷ đừng tức giận, chờ ta trở về trị tội hắn…” Lâm Thường Dung khẽ cười một tiếng, nói: “đa tạ điện hạ!” Tô Minh một mặt xấu hổ. Đột nhiên, Chiêu Dương công chúa giống như là nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, giận dữ nói: “Tô Tổng Kỳ, ngươi không phải đã đáp ứng ta, sẽ cho ta làm một bài thơ sao? Thơ đâu? Ngươi có thời gian cho Lâm tỷ tỷ làm thơ, sao lại không có thời gian cho ta làm?” “Cái đó điện hạ, hiểu lầm, hiểu lầm…” Tô Minh khổ sở nói. “Hừ, Tô Tổng Kỳ, thiệt là ta còn mang đồ đến cho ngươi, ngươi thật sự là không có lương tâm, cáo từ!” Chiêu Dương công chúa vênh cái cằm cao quý lên, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài. “Điện hạ xin dừng bước!” Tô Minh khẩn trương, vội vàng hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận