Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 255: Phản kháng

Chương 255: Phản kháng
“Tô Bách Hộ, à không, là An Định Hầu, chúc mừng, chúc mừng a…” Tôn Đức Thuận nhìn Tô Minh, cười tủm tỉm nói. Tô Minh tiếp nhận thánh chỉ, vội vàng không để lại dấu vết đem một xấp ngân phiếu kín đáo đưa cho Tôn công công, cười nói: “Lần này còn phải đa tạ Tôn công công tiến cử, nếu không có Tôn công công, ta khó có ngày hôm nay!”
“Đâu có, đâu có, chúng ta tiến cử An Định Hầu, vậy cũng phải An Định Hầu có thực lực mới được a, chúng ta cũng chẳng qua là làm chút việc thuận nước đẩy thuyền thôi…” Tôn Đức Thuận cười không ngậm được miệng.
“Tóm lại, đa tạ công công!” Tô Minh lần nữa bái tạ nói. Tôn Đức Thuận nhìn Tô Minh, nói: “An Định Hầu, chúng ta còn phải trở về phục chỉ, vậy xin cáo từ trước!”
“Ta đưa tiễn công công!” Tô Minh vội làm tư thế mời. Hắn đưa tiễn Tôn Đức Thuận xong, nhìn thánh chỉ trong tay, có cảm giác không chân thật. Thậm chí, hắn có chút kích thích. Khoảng thời gian trước, hắn vẫn còn là tù nhân trong ngục. Hiện nay, xoay mình biến hóa, vậy mà thành Hầu Gia của Đại Chu vương triều. An Định Hầu! Đừng nhìn An Định Hầu chỉ là một tước vị hạng bét, không đáng chú ý, nhưng toàn bộ Đại Chu vương triều, số hầu tước cũng chỉ có mười ngón tay, như vậy có thể thấy được tước vị hầu này có giá trị như thế nào. Từ đây, Tô gia liền xoay mình biến hóa, thành thế gia đại tộc của Đại Chu vương triều. Là quý tộc chân chính. Trước đó, Tô Minh cho dù là chức quan bách hộ, cũng sẽ bị người khinh thường. Nhưng bây giờ có được tước vị An Định Hầu, tình huống kia coi như lớn khác biệt. Sau đó, con rể Trương Hồng lại sinh ra một bé gái. Cũng chính là cháu gái của Tô Minh chào đời. Tô gia có thể nói là song hỷ lâm môn. Đương nhiên, Tô phủ cũng nhảy lên trở thành “An Định Hầu phủ”…
Hoàng cung. Cẩm Tú Cung. Liêu Bưu vội vàng đi đến, lớn tiếng: “Nương nương…” Đoan Phi Nương Nương phất tay, ra hiệu đám người lui xuống. Liêu Bưu vội vàng ngồi xuống đối diện Đoan Phi Nương Nương, nói lớn: “Biểu tỷ, vậy phải làm sao bây giờ? Cái tên Tô Minh đó lại thành An Định Hầu, cái này…”
“Ngươi gấp cái gì?” Đoan Phi Nương Nương cũng mang vẻ mặt lạnh như băng.
Liêu Bưu vội la lên: “Tên này số tốt quá…”
“Trước mắt Tô Minh đang đà phát triển, dạo gần đây ngươi nên an tĩnh một chút, chớ có đi trêu chọc hắn, biết chưa?” Đoan Phi Nương Nương cau mày nói.
“Dạ, ta biết rồi!” Liêu Bưu cười khổ không thôi, xoay người đi.
Cung nữ Liễu Tự đi đến, hướng Đoan Phi hành lễ, nói: “Nương nương, ta hôm nay muốn xin nghỉ một ngày, xuất cung đi gặp đệ đệ ta, xin nương nương ân chuẩn!”
“Đi đi, đi đi!” Đoan Phi Nương Nương tâm phiền ý loạn phất phất tay.
“Đa tạ nương nương!” Liễu Tự cúi người lui xuống. Sau đó, nàng liền ra khỏi hoàng cung, đi về nhà mình. Đến cửa nhà, thấy đệ đệ vẫn đang chơi viên bi cùng một đám trẻ con.
“Tỷ tỷ…” Trẻ con thấy Liễu Tự, không khỏi mừng rỡ, vội vàng chạy về phía Liễu Tự. Liễu Tự mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Kít…kít…” “Tránh ra, tránh ra…”
Đúng lúc này, đột ngột, tiếng ngựa hí vang lên. Thấy một công tử mặc cẩm y cưỡi một con ngựa cao lớn, đang chạy nhanh tới.
“A Đệ, coi chừng, mau tránh ra, tránh ra…” Liễu Tự quá sợ hãi, hoảng sợ nói. Chỉ là, con ngựa kia quá nhanh, còn chưa đợi hài tử tránh né, ngựa đã lao đến, trực tiếp đụng bay hài tử ngược ra sau, hướng về sau ngã đi. Không may đầu hài tử đập vào một chỗ trên bậc thềm. Trong chốc lát, thấy lượng lớn máu tươi chảy ra.
Liễu Tự quá sợ hãi, hoảng sợ nói: “A Đệ…” Vừa nói, nàng vội chạy về phía đệ đệ. Nàng nóng nảy một tay bế đệ đệ lên, run giọng nói: “Đệ đệ, ngươi tỉnh lại, mau tỉnh lại…”
“Không phải chuyện của ta, là do hắn không có mắt!” công tử lại vứt lại một câu, lần nữa thúc ngựa, chạy về phía xa.
“Đệ đệ…” Liễu Tự không để ý đến hắn, ôm đệ đệ vội vàng đến y quán. Chỉ là, khi nàng đến y quán, lang trung liếc nhìn một cái, liền lắc đầu.
“A Đệ ơi, A Đệ…” Liễu Tự ôm thi thể đệ đệ khóc rống lên. Mọi người thấy chuyện này, trong lòng cũng thấy bi thương. Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Liễu Tự mang thi thể đệ đệ đi chôn. Lúc này trong con ngươi nàng tràn đầy vẻ phẫn hận. Nàng muốn công tử đã đâm chết đệ đệ nàng phải đền mạng. Chỉ là, sau khi nghe ngóng phía dưới, mới biết được, thân phận của công tử kia không hề đơn giản. Hắn lại là thế tử của Trấn Bắc Hầu. Trấn Bắc Hầu quyền thế ngập trời, quanh năm trấn thủ biên cương phía Bắc của triều đình. Thế tử của hắn tuy ở lại trong kinh thành, mang chút ý tứ làm con tin, nhưng dù sao người ta thân phận tôn quý, không phải một cung nữ nhỏ nhoi như nàng có thể đối đầu. Lúc này, Liễu Tự trở về cung. Nàng đem sự việc đã xảy ra kể lại với Đoan Phi Nương Nương, sau đó bịch một tiếng, quỳ sụp xuống đất, khóc lớn nói: “Cầu nương nương vì ta làm chủ, cầu nương nương vì ta làm chủ a…” Bây giờ, nàng cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào Đoan Phi Nương Nương, hy vọng người nàng hầu hạ nhiều năm có thể phát chút lòng thương, thay nàng báo thù này.
Chỉ là, Đoan Phi Nương Nương cùng Trấn Bắc Hầu cũng có chút quan hệ. Nhất là, Đoan Phi Nương Nương còn muốn lôi kéo Trấn Bắc Hầu, nàng làm sao có thể vì một cung nữ, mà đắc tội Trấn Bắc Hầu? “Liễu Tự à, chuyện này, bản cung cũng khó xử, Trấn Bắc Hầu không phải người bản cung có thể đụng vào…” Đoan Phi Nương Nương thở dài, nói: “Ngươi tốt nhất nên quên chuyện này đi!”
“Nương nương…” Liễu Tự khẩn trương.
Đoan Phi Nương Nương lại phất tay, không kiên nhẫn nói: “Liễu Tự, lui xuống đi, sau này chớ có nhắc lại chuyện này!”
Liễu Tự cũng chỉ đành lui xuống trước. Chỉ là, khi nàng lui xuống rồi, trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương khó tả. Nàng từ nhỏ đã hầu hạ Đoan Phi Nương Nương, hai người chủ tớ có mấy chục năm tình nghĩa, nhưng đến chuyện này, Đoan Phi Nương Nương vì lôi kéo Trấn Bắc Hầu, vẫn để nàng nén giận, không giúp nàng làm chủ. Điều này khiến Liễu Tự trong lòng dâng lên vẻ phẫn hận. “Hừ, nương nương, đã ngươi bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!” Liễu Tự quay đầu liếc nhìn gian phòng của Đoan Phi Nương Nương, sau đó quay người đi ra ngoài. Nàng vụng trộm lấy lệnh bài của Đoan Phi Nương Nương, ra khỏi hoàng cung. Sau đó, nàng thẳng đến Ứng Long Vệ tổng nha ở khu thành đông ngoại ô.
“Làm cái gì? Ứng Long Vệ là nơi trọng yếu, người ngoài không được xông loạn!” Chỉ là, còn chưa đợi nàng đến gần, nàng đã bị người của Ứng Long Vệ ngăn lại. Liễu Tự hít sâu một hơi, nhìn lực sĩ thủ vệ, nói: “Vị đại ca, ta tên là Liễu Tự, là cung nữ bên người Đoan Phi Nương Nương, có chuyện quan trọng cầu kiến An Định Hầu!”
“Ừ, chờ một lát!” Lực sĩ vội xoay người đi.
Một lát sau, Lực sĩ trở về, hướng Liễu Tự làm tư thế mời, nói: “Cô nương Liễu Tự, Hầu Gia cho mời!”
“Ừm, đa tạ!” Liễu Tự quay đầu nhìn về hướng hoàng cung, sau đó quay đầu, không quay đầu lại đi về phía nha môn của Ứng Long Vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận