Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 160: Quá Dương Hồ ứng ước

Chương 160: Hẹn Ước Bên Hồ Thái Dương Một đêm tế hiến dày vò, Tô Minh hai loại đao pháp thượng thừa khác cũng đạt tới cảnh giới viên mãn.
【Kim Ô Đao Pháp】 【Cảnh Giới: Viên Mãn】 【Điều kiện tế hiến nhập thế: Một khối Kim Ô thạch, năm trăm lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạc】
【Hạo Nhiên Đao Pháp】 【Cảnh Giới: Viên Mãn】 【Điều kiện tế hiến nhập thế: Một đoạn Hạo nhiên mộc, năm trăm lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạc】
Tô Minh nhìn điều kiện nhập thế của hai loại đao pháp, không khỏi âm thầm bĩu môi. Bây giờ, hắn rốt cục tu luyện hai loại đao pháp thượng thừa đến cấp độ viên mãn. Sự lĩnh ngộ về đao pháp của hắn cũng tiến vào một trạng thái hoàn toàn mới. Chỉ cần đem hai loại đao pháp đều đẩy lên trạng thái nhập thế, ba loại đao pháp nhập thế, vậy Tô Minh có thể tu luyện ra ý cảnh trong truyền thuyết. Cái gọi là ý cảnh, là một loại cảnh giới còn mạnh hơn cả đao thế. Trong truyền thuyết, đạt tới ý cảnh, liền có thể không câu nệ vào vạn vật, hái hoa bắt lá, vạn vật đều có thể làm đao, đạt tới cảnh giới không đao thắng hữu đao. Nếu thật sự đạt tới ý cảnh, cho dù tu vi của Tô Minh không theo kịp, muốn đánh bại võ giả trung phẩm cũng không phải không có khả năng.
Trong lòng Tô Minh có chút hưng phấn. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, Tô Minh như thường lệ điểm danh lên nha. Chỉ là khi đến cửa, Tô Minh đụng phải Hứa Thiên Hổ. Hứa Thiên Hổ vội vàng chắp tay với Tô Minh: “Bái kiến đại nhân!”
“Hừ!” Tô Minh lại hừ lạnh một tiếng, không phản ứng Hứa Thiên Hổ, bước vào nha môn. Đối với Hứa Thiên Hổ, kẻ hai lần muốn chơi xấu hắn, Tô Minh tự nhiên không có sắc mặt tốt. Tô Minh nhàn rỗi không có việc gì, liền chỉ dạy đao pháp cho các đồng liêu trong doanh tổng kỳ.
“Đại nhân!” Đúng lúc này, Trương Đại Hải vội vã chạy vào.
“Chuyện gì?” Tô Minh quay đầu hỏi.
Trương Đại Hải vội vàng đưa một phong thư trong tay về phía Tô Minh, nói: “Đại nhân, vừa có người đưa tới một phong thư khiêu chiến!”
“Thư khiêu chiến?” Tô Minh nhíu mày, nhận lấy phong thư, mở ra xem.
Đệ tử Nhân Tông Phan Thanh hẹn ước đấu với Tô Tổng Kỳ tại bờ Hồ Thái Dương.
“Phan Thanh?” Tô Minh kinh ngạc nhìn. Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh người trẻ tuổi nhát gan như chuột kia trong miếu hoang. Hắn lại là đệ tử Nhân Tông? Chỉ là điều khiến Tô Minh không hiểu là, tên đệ tử Nhân Tông này trúng gió gì, vì sao lại muốn ước chiến với hắn? Đây là ý gì? Chẳng lẽ là bị người xúi giục? Do dự một chút, Tô Minh gấp lá thư lại, cười nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến!”
Nói rồi, Tô Minh liền đi ra ngoài. Giữa ban ngày ban mặt này, Tô Minh cũng không sợ những người trong giang hồ kia...
Hồ Thái Dương.
Liễu xanh phất phơ, đê Dương mười dặm. Trên mặt hồ điểm xuyết hoa sen lá sen, hạc trắng lượn vòng, chuồn chuồn liệng nước, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ếch kêu. Giữa hồ có một chiếc thuyền con. Trên thuyền con, một thanh niên đang ngửa đầu uống rượu, say sưa mơ màng, hai má ửng hồng. Người trẻ tuổi đó không ai khác, chính là Phan Thanh.
Mà bên bờ hồ cách đó không xa, hai người đứng nhìn cảnh này từ xa. Người này không ai khác, chính là Lâm Hồng và thị vệ ôm đao Tạ Nhất Đao.
“Đại nhân, ngài nói lần này tên đệ tử Nhân Tông kia có thể chém tên Tô Minh kia không?” Tạ Nhất Đao hỏi.
Lâm Hồng khẽ cười, nói: “Phan Thanh này là đệ tử Nhân Tông, chắc chắn có bản lĩnh, chúng ta cứ im lặng chờ xem kịch hay thôi!”
Tạ Nhất Đao khẽ gật đầu.
Không bao lâu, thấy một kỵ mã đi tới bờ hồ Thái Dương, chính là Tô Minh.
“Đại nhân, đến rồi!” Tạ Nhất Đao nói.
Mắt Lâm Hồng sáng lên, nhếch miệng cười: “Kịch hay sắp bắt đầu rồi!”
Tô Minh nheo mắt nhìn lại, thấy một thanh niên ở trên mặt hồ, không ai khác chính là Phan Thanh. Nhìn thấy Phan Thanh đã say mèm, Tô Minh nhếch miệng cười, nhảy xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Phan Thanh, ta đến theo hẹn!”
Âm thanh như chuông lớn, vang vọng truyền ra. Phan Thanh giật mình lấy lại tinh thần, mắt đảo nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Cuối cùng, hắn khóa chặt Tô Minh.
“Ngươi là tên Tô Minh kia……” Phan Thanh lảo đảo đứng dậy, không thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ thấy thuyền nhỏ lao về phía bờ với tốc độ cực nhanh. Đến trước mặt, Phan Thanh tung người nhảy lên, như một con yến hồng, nhẹ nhàng đáp lên bờ. Đồng thời, tay hắn rút thanh trường kiếm sau lưng, quát lớn: “Họ Tô, ngươi làm chuyện ngang ngược, khiến người người oán hận, hôm nay ta Phan Thanh sẽ chém ngươi, vì thiên hạ anh hùng hả giận!”
Tô Minh có chút bất đắc dĩ nhìn Phan Thanh, không rút đao mà cười tủm tỉm nói: “Phan Thanh huynh đệ, lâu rồi không gặp!”
Tên Phan Thanh này có bệnh lạ, ngày thường thì nhát như chuột, nhưng một khi uống rượu vào, thì hung hăng vô cùng, sợ là hoàng đế hắn cũng dám chém. Phan Thanh nghe Tô Minh gọi tên mình, không khỏi ngẩn ra, dụi dụi mắt, kinh ngạc nói: “Vương Huynh, sao huynh lại ở đây? Ngươi là……”
“Không sai, Vương Nhất Đao là tên giả ta dùng, ta chính là tổng kỳ quan Tô Minh trong Thiên Phong!” Tô Minh cười tủm tỉm nhìn Phan Thanh, nói.
“Ách? Vương Huynh lại là tổng kỳ quan trong Thiên Phong?” Phan Thanh hơi sững sờ, lập tức ném trường kiếm, cười ha ha nhào tới ôm lấy Tô Minh.
Tô Minh có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Phan Huynh, huynh say rồi, ta đưa huynh đi giải rượu!”
Nói rồi, Tô Minh ném Phan Thanh lên ngựa, nhặt thanh trường kiếm lên, tra vào vỏ, sau đó dắt ngựa, từ từ đi về phía xa. Chỉ để lại một đám đông lộn xộn ở bờ hồ Thái Dương. Lúc đầu, bọn họ nghe nói đệ tử Nhân Tông muốn ước chiến với tổng kỳ quan Tô Minh của Thiên Phong ở bờ hồ Thái Dương nên đến xem náo nhiệt. Nhưng không ngờ, lại thành ra thế này. Hai người gặp nhau không đánh mà lại ôm nhau, sau đó Tô Minh mang Phan Thanh đi? Đây là chuyện gì thế này!
Nhất là Lâm Hồng và Tạ Nhất Đao hai người, lúc này đang ngơ ngác trong gió. Bọn họ không sao ngờ được lại có kết cục như vậy.
“Đại nhân, cái này……”. Tạ Nhất Đao da mặt run rẩy dữ dội, không biết nên nói gì.
Nụ cười trên mặt Lâm Hồng cứng đờ, thay vào đó là mặt mày đen xì, hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. Tạ Nhất Đao vội vàng đuổi theo.
“Tra, xem rốt cuộc là chuyện gì!” Lâm Hồng trầm giọng nói.
“Vâng, đại nhân!” Tạ Nhất Đao vội đáp...
Mà ở một bên khác, Tô Minh lại đưa Phan Thanh về nha môn Ứng Long Vệ trong Thiên Phong. Sai người mang canh giải rượu, cho Phan Thanh uống. Đến xế chiều, Phan Thanh mới từ từ tỉnh lại. Hắn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện đang ở trong nha môn, không khỏi giật mình hoảng sợ: “Ta đây là ở đâu?”
“Đây là tổng kỳ doanh Ứng Long Vệ trong Thiên Phong!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Dựa vào! Nha môn? Chờ đã, ta vừa nãy hình như đi khiêu chiến với tổng kỳ quan trong Thiên Phong thì phải? Chẳng lẽ ta bị bắt rồi? Phan Thanh toàn thân giật nảy mình, quay đầu nhìn người vừa tới, lại phát hiện là Tô Minh. Lúc này, Tô Minh đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Phan Thanh nhớ lại những chuyện xảy ra lúc sáng, không khỏi da mặt run rẩy dữ dội, toét miệng nói: “Vương Huynh, a, không, Tô Tổng Kỳ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này...”
“Ta cũng không ngờ tới!” Tô Minh cười nhẹ đi tới, ngồi xuống, rót trà cho Phan Thanh, cười hỏi: “Phan Huynh, kể xem, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận