Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 333: Tương kế tựu kế

Sau khi tiễn một đám hòa thượng đi, Vưu Kiếm mấy người cũng không quá lo lắng. Dù sao tướng sĩ Đại Chu cao thủ nhiều như mây, muốn thắng đám hòa thượng kia cũng chẳng khó khăn gì. Đương nhiên, cho dù có bại thì cũng không sao. Bọn hắn cứ ì ở đây không đi, cùng lắm thì, Vưu Kiếm trốn tránh không gặp, dù sao lúc giao đấu là Vưu Kiếm đáp ứng với các hòa thượng, đến lúc đó Vưu Kiếm trốn đi, đám kia hòa thượng cũng hết cách. Chẳng lẽ đám lừa trọc kia dám công nhiên tiến công doanh trại Đại Chu, công khai tuyên chiến với Đại Chu chắc? Có thể nói, trong mắt Vưu Kiếm và những người khác, đây là một món làm ăn kiếm lời không lỗ. Nhưng Tô Minh lại cứ thấy sự tình có gì đó không đúng. Tô Minh cũng đã có mấy lần tiếp xúc với đám lừa trọc kia rồi, bọn chúng không chỉ võ lực cực cao, mà còn rất tinh thông tính toán. Sơ ý một chút, liền sẽ mắc lừa. Nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, Tô Minh cũng nhất thời nói không ra. Vưu Kiếm dẫn mọi người lại bàn bạc một hồi, định kế hoạch xong, đám người liền ai về doanh trại nấy nghỉ ngơi. Mấy ngày tiếp theo, Tô Minh cũng có chút mệt mỏi, trở về trướng là ngã đầu xuống ngủ luôn. Đêm tối gió lớn, mây đen dày đặc. Một bóng người với tốc độ cực nhanh lẩn trốn trong doanh trại Chu, tránh né đám lính tuần tra. Đúng lúc này, bóng người kia đi đến bên ngoài trướng của Tô Minh. Tô Minh bất thình lình giật mình tỉnh giấc, trầm giọng quát: "Ai đó?" Vừa nói, Tô Minh cầm đao đuổi theo. Bóng người kia lướt nhanh, hướng về phía xa lao đi. “Chạy đi đâu!” Tô Minh quát lớn một tiếng, cầm Hàn Nguyệt Bảo Đao đuổi theo. Hai người dưới trời đêm, một người chân đạp ngọn cỏ phi nước đại về phía trước, còn Tô Minh thì giẫm lên Phong Tiêm Nhi, một đường truy đuổi. Rất nhanh, hai người đã chạy tới một mảnh đất trống. “Vụt……” Tô Minh mạnh mẽ rút Hàn Nguyệt Bảo Đao ra, vung một đao về phía trước. Ánh đao lạnh lẽo gào thét lao ra, chém về phía người kia. Người kia xoay người một cái, tránh được nhát đao lạnh lẽo của Tô Minh. "Oanh......" Đao mang đánh xuống mặt đất, làm mặt đất nổ ra một cái hố sâu, bụi đất tung bay. Mà Tô Minh cũng thừa lúc người kia né tránh, tung mình nhảy lên, nhảy đến trước người kia, vững vàng đáp xuống đất, nâng đao mắt lạnh nhìn người kia, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Người kia gỡ khăn che mặt xuống, chắp tay trước ngực nói: "Tô Hầu Gia, là bần tăng!" "Pháp tướng?" Tô Minh kinh ngạc, thu hồi Hàn Nguyệt Bảo Đao. Đại hòa thượng trước mặt không ai khác, chính là đại hòa thượng Pháp Tướng. Do dự một chút, Tô Minh hỏi: "Pháp Tướng, sao nửa đêm ngươi lại dẫn ta tới đây?" Pháp Tướng dù sao cũng là người đã từng vào sinh ra tử cùng bọn họ, về phần việc Pháp Tướng có muốn hại hắn không, thì Tô Minh lại không hề lo lắng. Pháp Tướng hòa thượng nhìn Tô Minh, chắp tay trước ngực nói: "Tô Hầu Gia, là như vầy, các ngươi trúng kế của Phổ Minh trưởng lão rồi!" “Hả? Ý gì?” Tô Minh nghi hoặc hỏi. Pháp Tướng hòa thượng nhìn Tô Minh, nói: "Tô Hầu Gia, là như vầy, Phổ Minh trưởng lão bề ngoài muốn cùng các ngươi luận võ, giải quyết vấn đề nơi đóng quân, kỳ thực là sau lưng đi tìm Tiểu Yêu Hoàng !" “Tiểu Yêu Hoàng?” Tô Minh kinh ngạc, mặt đầy hồ nghi. Pháp Tướng hòa thượng chắp tay trước ngực nói: "Phật môn cùng Đại Chu nhất đồng xuất binh đánh Vạn Yêu Quốc, chém g·iết nữ hoàng Vạn Yêu Quốc, nhưng nữ hoàng Vạn Yêu Quốc vẫn còn một dòng dõi, chính là Tiểu Yêu Hoàng, lại trốn đi mất, chỉ cần tìm được Tiểu Yêu Hoàng, có thể nắm được Yêu tộc, vậy thì thập vạn đại sơn này sẽ thuộc về ai thôi!” “Tê……” Tô Minh nghe xong hít sâu một hơi. Hắn đã biết Phật môn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng ai ngờ là lại đang chơi trò ám độ trần thương với bọn họ. Bề ngoài thì hẹn luận võ với Đại Chu, để chuyển dời lực chú ý của Đại Chu; sau lưng lại là tìm Tiểu Yêu Hoàng, muốn khống chế toàn bộ Yêu tộc. Không thể không nói, Phật môn đúng là quá ác độc. Chí ít, đứng trên lập trường của Tô Minh, Phật môn thật quá hiểm độc. Mặt Tô Minh biến đổi bất định, ngẩng đầu nhìn Pháp Tướng hòa thượng, hỏi: "Pháp Tướng, ngươi cũng là người của Phật môn, sao lại giúp Đại Chu ta?" Pháp Tướng thở dài, nói: "Việc này ngươi đi hỏi Phan Thanh là biết!" “Phan Thanh?” Tô Minh nhíu mày. “Ta nghe trưởng lão Phật môn nói qua, Tiểu Yêu Hoàng kia tựa như đang ở vùng Nham Tước Sơn, Tô Hầu Gia, ngàn vạn lần đừng để Tiểu Yêu Hoàng rơi vào tay Phật môn! Bần tăng cáo từ!" Pháp Tướng hòa thượng buông một câu, chắp tay trước ngực, quay người liền hướng phía xa chạy đi. Pháp Tướng hòa thượng vừa đi không lâu, thì người của Chu Doanh cũng đuổi tới. Lúc Tô Minh đuổi theo Pháp Tướng hòa thượng cũng đã gây ra động tĩnh, tự nhiên sẽ kinh động đến người của Chu Doanh. “Tô Hầu Gia, tặc nhân đâu?” Ngưu Thiên Hộ đi đến, hỏi. Tô Minh lắc đầu nói: "Đi rồi!" “Đi rồi? Với thủ đoạn của Tô Hầu Gia mà không giữ được hắn? Cái này......” Ngưu Thiên Hộ có chút kinh ngạc. Tuy hiện tại Tô Minh chỉ có thực lực Lục Phẩm viên mãn, nhưng đã đạt tới ý cảnh tu vi, hơn nữa còn có nhập thế khinh thân công. Quan trọng hơn là còn biết dùng độc. Dù là tứ phẩm cao thủ đối đầu Tô Minh cũng chưa chắc đã thắng. Vậy mà với thủ đoạn của Tô Minh lại để người kia chạy thoát, điều này khiến Ngưu Thiên Hộ có chút kinh ngạc. Tô Minh nhìn Ngưu Thiên Hộ, nói: "Thiên Hộ đại nhân, đi thôi, mau về quân doanh ta có chuyện quan trọng cần tìm Trấn Phủ Sứ đại nhân!" “Được!” Ngưu Thiên Hộ gật đầu. Lúc này, mọi người hướng về doanh địa mà đi. Đến doanh địa, vào trung quân đại trướng, Vưu Kiếm há to miệng, mắt nhắm mắt mở, nhìn về phía đám người, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt thế này là có chuyện gì sao?" "Đại nhân, vừa rồi có người xâm nhập doanh địa của ta! ~" Mã Thiên Hộ chắp tay nói. Vưu Kiếm khoát tay áo, khinh thường nói: "Chỉ là một hai tên trộm vặt mà thôi, không cần quan tâm, làm ồn cái gì?" Mã Thiên Hộ, Ngưu Thiên Hộ bọn người bĩu môi. Đúng lúc này, Tô Minh tiến lên, chắp tay nói: "Đại nhân, ta vừa nhận được tin tức xác thật, nói rằng Phật môn bề ngoài là muốn cùng người của Chu ta luận võ, thực tế bất quá là nghe nhìn lẫn lộn, muốn đến Nham Tước Sơn tìm kiếm Tiểu Yêu Hoàng!" “Cái gì? Tiểu Yêu Hoàng?” Vưu Kiếm nghe vậy đôi mắt đột nhiên sáng lên, bắn ra hai đạo kiếm mang đáng sợ. Ngưu Thiên Hộ và Mã Thiên Hộ mấy người cũng kinh hô không thôi. Bọn họ là cao tầng của Đại Chu vương triều, tự nhiên cũng biết sự tồn tại của Tiểu Yêu Hoàng. Chỉ là không ngờ, Phật môn này vậy mà lại âm hiểm như vậy, lại còn làm ra cái trò ám độ trần thương, quả thực đáng giận. "Hừ, cái đám Phật môn này thật sự đáng ghét, đáng ghét đến cực điểm!" Vưu Kiếm nghe vậy thì "bộp" một tiếng, một tay đập nát bàn trước mặt, ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảy. "Đáng ghét, đáng ghét đến cực điểm..." "Đám lừa trọc Phật môn thật đáng giận, hỗn trướng đến cực điểm!" Mọi người nhao nhao chửi rủa. Vưu Kiếm hít sâu một hơi, nhìn Tô Minh, nói: "Tô Hầu Gia, tin tức lần này, ngươi xác định là thật sao?" "Ti chức xác định!" Tô Minh chắp tay nói. Vưu Kiếm nghe vậy khẽ gật đầu, trong hai con ngươi tinh quang bạo động, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tốt, Phật môn đã muốn chơi trò ám độ trần thương với chúng ta, vậy thì tốt, vậy chúng ta liền cho bọn hắn một chiêu tương kế tựu kế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận