Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 413: Thiên phong Nhị lão

Chương 413: Thiên Phong Nhị Lão.
Thiên Sách Thượng tướng híp mắt, lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử, trầm giọng quát: “Điện hạ nói cẩn thận, Tô Hầu Gia chính là trụ cột của quốc gia, bây giờ Nữ Đế bệ hạ hôn mê, triều đình toàn bộ nhờ Tô Hầu Gia ổn định, Đại hoàng tử lại đêm hôm khuya khoắt dẫn binh đến đây, là muốn đoạt ngôi tạo phản sao?”
Đại hoàng tử nghe được sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Sách tướng quân, Nữ Đế bệ hạ trúng Diêm La bái thiếp độc, ngươi cũng biết đó thôi, cái Diêm La bái thiếp độc này căn bản không có thuốc nào giải được, mà Tô Minh kia lại bí mật không báo tang, rõ ràng là muốn mượn cơ hội khống chế triều chính, Thượng tướng quân đừng có bị cái tên ác tặc Tô Minh kia lừa gạt, lại phạm thêm sai lầm nữa!”
Thiên Sách thượng tướng nghe vậy sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn Thần Võ tướng quân. Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương. Trên thực tế, hai người bọn họ đã sớm ngấm ngầm bàn về chuyện này, chỉ là cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Minh. Vì đã đứng cùng thuyền thì hai người họ đương nhiên không có lý do gì để thay đổi ý định.
Thiên Sách thượng tướng cắn răng, hét lớn: “Đại hoàng tử điện hạ đừng có nói bậy, Tô Hầu Gia đã tìm được biện pháp trị liệu cho Nữ Đế, ít ngày nữa thôi, Nữ Đế bệ hạ sẽ tỉnh lại, đến lúc đó, Đại hoàng tử điện hạ sẽ tính sao đây?”
“Tô Hầu Gia nói, lúc này nếu Đại hoàng tử điện hạ lui binh, Tô Hầu Gia coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không điện hạ sẽ biết hậu quả!” Thiên Sách thượng tướng nghiến răng hét lớn.
Đại hoàng tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dần dần có chút dữ tợn, hét lớn: “Hừ, Thượng tướng quân, bản điện hạ đã đến đây, tuyệt không có chuyện rút lui, Thượng tướng quân nói đi, ngươi có muốn giúp bản hoàng tử hay không?”
Thiên Sách thượng tướng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Hừ, đã vậy, Đại hoàng tử, đã vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
Nói rồi, Thiên Sách thượng tướng vung tay lên, trầm giọng quát: “Bắn tên!”
Mệnh lệnh vừa được đưa ra, trong nháy mắt, trên tường thành, trên lầu các, các quân sĩ dương cung cài tên, hướng về phía bên dưới bắn tới.
“Vèo vèo vèo......”
Trong nháy mắt, vô số mũi tên dường như châu chấu, lít nha lít nhít, phủ kín cả trời đất ào ạt phóng xuống phía dưới.
“Chắn...” Đại hoàng tử bên này có người hét lớn.
“A......”
“Đinh đinh đinh......”
Trong khoảnh khắc, mũi tên bắn lên trên tấm chắn, phát ra âm thanh kim loại va chạm, cùng tiếng binh khí đỡ mũi tên. Còn có tiếng kêu thảm thiết của mọi người vang vọng khắp cả hoàng cung. Chỉ là một đợt tên này, đã có vô số người chết.
Bên Tô Minh hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, cũng bởi vậy, các quân sĩ trên tường thành có đủ tên. Vòng này tiếp theo vòng khác, tên như mưa xối xả phóng xuống. Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp cả trời đất. Quân mã mà Đại hoàng tử mang đến, đối mặt với vô số mũi tên công kích, từng đợt từng đợt ngã xuống.
“A......” Dù cho Đại hoàng tử nhất thời không phòng bị, trên vai cũng bị trúng một mũi tên. Đại hoàng tử không khỏi kêu thảm một tiếng, cắn răng, hắn trực tiếp rút mũi tên ra, hét lớn: “Phương chỉ huy làm, nhanh nghĩ biện pháp...”
Phương Thiên Túng lông mày nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên, trong nháy mắt, mây gió đất trời nổi lên, cát bay đá chạy, từng cơn lốc xoáy khổng lồ bắt đầu hình thành.
“Phương chỉ huy làm không hổ là Nhị phẩm Võ Thánh!” Đại hoàng tử hưng phấn nói.
“Phốc phốc......” Vừa dứt lời, đột nhiên có hai tiếng đao đâm vào bụng vang lên. Thân hình Phương Thiên Túng bỗng nhiên lay động dữ dội, hắn cúi đầu nhìn, thấy hai thanh tú xuân đao sáng loáng từ sau lưng mình đâm tới.
Phương Thiên Túng gian nan vặn vẹo cổ, quay đầu nhìn lại, giận dữ nói: “Hàn Khánh Long, Thích Thiên Thành, hai ngươi đang làm cái gì?”
“Phương chỉ huy làm, chúng ta không muốn đi cùng ngươi trên con đường đen tối này, xin lỗi!” Hàn Khánh Long kêu lên.
“Muốn chết!” Phương Thiên Túng giận dữ, hét lớn một tiếng, muốn ra tay.
“Oanh...” Đúng lúc này, đột nhiên ngực hắn trúng một chưởng thật mạnh. Một chưởng này đánh rất sâu, trực tiếp đánh bay Phương Thiên Túng ra xa, ngã xuống cách đó không biết bao nhiêu khoảng cách, trực tiếp đánh sập một tòa lầu các ở gần đó. Phương Thiên Túng bị vùi lấp trong đá vụn.
Cảnh này phát sinh quá mức đột ngột, dù là Đại hoàng tử cũng có chút không kịp phản ứng. Người bất ngờ xuất thủ đánh lén Phương Thiên Túng không ai khác, chính là Vương Thiên Kỳ.
“Vương Thiên Kỳ, ngươi đang làm cái gì?” Đại hoàng tử kinh sợ không thôi.
“Điện hạ, xin lỗi, chúng ta không muốn cùng ngươi tạo phản! Chỉ có thể chọn bắt ngươi lại!” Vương Thiên Kỳ hét lớn một tiếng, liền hướng Đại hoàng tử xông tới.
“Hừ!” Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên. Một người đột nhiên từ bên cạnh Đại hoàng tử vọt ra, đưa tay tung một chưởng về phía Vương Thiên Kỳ.
“Oanh......” Chỉ nghe một tiếng vang lớn, kình phong nổi lên, thân hình Vương Thiên Kỳ đúng là không chống đỡ được mà ngã về phía sau. Liên tiếp trượt đi hơn mười trượng, Vương Thiên Kỳ mới khó khăn ổn định thân hình.
Cùng lúc đó, Hàn Khánh Long và Thích Thiên Thành hét lớn một tiếng, cầm tú xuân đao trong tay, hướng về phía lão giả bên cạnh Đại hoàng tử chém tới.
Lão giả kia đưa tay ra, nhẹ nhàng gạt vào hai thanh tú xuân đao trong tay hai người.
“Đương đương......” Chỉ nghe hai tiếng giòn tan, kình phong bạo động. Hàn Khánh Long và Thích Thiên Thành chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, lục phủ ngũ tạng rung chuyển, thân hình không khỏi lui về phía sau. Hai người xoay mấy vòng, đi đến bên cạnh Vương Thiên Kỳ.
Trong đôi mắt Vương Thiên Phong ánh lên tia sáng sắc bén, nhìn chằm chằm lão giả tóc trắng bên cạnh Đại hoàng tử, không khỏi nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Đã sớm nghe nói bên cạnh Đại hoàng tử có Thiên Phong nhị lão, không biết các hạ là Thiên Nhai Tử hay là Phong Toàn Tử?”
Lão giả tóc trắng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Vương Thiên Phong ba người, trầm giọng nói: “Tại hạ là Thiên Nhai Tử!”
Vương Thiên Phong, Hàn Khánh Long và Thích Thiên Thành ba người sắc mặt kịch biến. Danh xưng "Thiên Phong Nhị Lão" như mây bay gió thoảng ai ai cũng đều biết đến. Nhị lão này thực lực cực mạnh, được xưng là vô địch thủ dưới Võ Thần. Hai người liên thủ, thậm chí có thể địch nổi nhất phẩm Võ Thần. Bọn họ là cao thủ sớm đã nổi danh trên giang hồ, nhưng không ngờ, hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Bây giờ, vị Thiên Nhai Tử này chỉ mới ra tay một chút, liền áp chế gắt gao Vương Thiên Phong, Hàn Khánh Long và Thích Thiên Thành ba vị tam phẩm cao thủ, có thể thấy được thực lực vị Thiên Nhai Tử này cường đại cỡ nào. Phải biết, Vương Thiên Phong chính là Phó chỉ huy sứ của Ứng Long Vệ, Hàn Khánh Long và Thích Thiên Thành cũng đều là trấn phủ sứ, thực lực của bọn họ đã được kiểm chứng rõ ràng. Nhưng hôm nay cũng bị Thiên Nhai Tử một mình áp chế, có thể thấy được thế lực của vị Thiên Nhai Tử này mạnh đến mức nào.
Cho dù Thần Võ tướng quân cùng Thiên Sách thượng tướng trên tường thành nhìn thấy cũng phải nhíu mày.
“Ha ha ha......”
Thấy Thiên Nhai Tử ra tay liền đánh lui ba vị tam phẩm cao thủ, Đại hoàng tử mừng rỡ, cười lớn: “Thiên Nhai Tử, đừng lề mề ở đây, giết ba tên phản đồ này trước, sau đó đi vào trong hoàng cung, giết Tô Minh kia, thanh quân trắc mới là chuyện quan trọng!”
“Hừ, Đại hoàng tử điện hạ, không cần ngươi tìm, bản hầu đã ở đây!”
Vừa dứt lời, một thanh âm hùng hậu vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận