Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 547: Liền ngươi cũng xứng làm bản vương đối thủ?

Chương 547: Ngươi mà cũng xứng làm đối thủ của bản vương sao?
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Tô Minh vẫn hỏi, “Tình hình địa cung vương phủ thế nào?”
Một thị nữ trong đó nhìn về phía Tô Minh, nói: “Vương gia, địa cung Thiên Thánh Vương phủ bị Giới Thần Cung phát hiện, Giới Thần Cung công phá địa cung, Phong Nô bọn người hộ tống lão phu nhân cùng lão thái gia liền xông ra ngoài…”
“Chúng ta bị lạc nhau trên đường chạy trốn!”
Cuối cùng, thị nữ lại bổ sung.
Tô Minh nghe được trong hai con ngươi tinh quang bạo động, cau mày. Đúng lúc này, hổ con vội nói: “Vương gia, đại ca của ta và những người khác vẫn còn bị người của Giới Thần Cung bao vây, xin vương gia hãy đi cứu bọn họ!”
“Ừ!”
Tô Minh gật đầu, dẫn theo đao nhanh chóng lao về phía trước. Chỉ là khi Tô Minh chạy đến thì hai thị vệ kia của Thiên Thánh Vương Phủ đã bị người của Giới Thần Cung giết chết. Toàn thân bọn họ máu me, ngã xuống vũng máu.
Tô Minh nhìn hai con ngươi trong nháy mắt nổi lên tơ máu, lạnh lùng nhìn đám người Giới Thần Cung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi đều đáng chết!”
“Tiểu tử, ngươi là ai?”
Một đầu lĩnh Giới Thần Cung cầm trường đao trong tay nhắm ngay Tô Minh, trầm giọng hỏi.
“Đại Chu Thiên Thánh Vương Tô Minh đây!”
Tô Minh báo danh.
“Cái gì? Tô Minh, ngươi…ngươi là Tô Minh?”
“Ngươi là Tô Minh?”
Đám người Giới Thần Cung nghe được thì kinh hô không thôi. Danh hào Tô Minh trong toàn bộ Giới Thần Cung đều hết sức vang dội. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tô Minh đã chém giết ba người của Giới Thần Cung gồm đầu rồng Thần Tướng, Kim Vũ Thần tướng và Xích Không Thần Tướng. Đó đều là Võ Thần nhất phẩm! Hơn nữa, Tô Minh còn phá hủy một cứ điểm lớn của Giới Thần Cung, chọc giận giới thần, phái Chân Thần xuống bắt Tô Minh. Chỉ không ngờ, vậy mà bọn chúng lại gặp Tô Minh ở nơi này.
“Các ngươi có thể chết rồi!”
Tô Minh cũng không khách khí, hừ lạnh một tiếng, cầm trường đao trong tay, bỗng nhiên vung về phía trước. Đao khí mênh mông gào thét xông về phía đám người Giới Thần Cung.
“Oanh…”
Chỉ nghe một tiếng nổ rung trời, khói bụi bốc lên bốn phía, đá vụn bay tán loạn. Vung một đao xong, Tô Minh thả người bay lên, cũng không quay đầu lại mà lao về phía xa. Đợi khói bụi tan đi, chỉ thấy tại nơi đó lưu lại một chỗ toàn thi thể…
Một bên khác, trên một ngọn núi cao.
Phương Thiên Túng cầm trường đao giao chiến với một Thần Tướng. Thần Tướng này không ai khác, chính là Thiên Khải Thần tướng xếp hạng nhất của Giới Thần Cung. Hiện nay Khải Thần Tướng là người xếp hạng nhất trong mười hai Thần Tướng của Giới Thần Cung, thực lực của hắn cực kỳ mạnh. Phương Thiên Túng bây giờ đã là Võ Thần nhất phẩm. Nhưng khi đối đầu với Thiên Khải Thần Tướng, hắn vẫn bị Thiên Khải Thần Tướng áp đảo, gần như không có sức phản kháng.
“Cho bản tướng chết!”
Thiên Khải Thần Tướng cầm trường kiếm trong tay, một kiếm chém ra, kiếm khí mênh mông gào thét mà ra, điên cuồng trút về phía Phương Thiên Túng.
Phương Thiên Túng giật mình, vội vàng cầm trường đao trong tay lên nghênh đón.
“Oanh…”
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cương khí hộ thể và trường đao trong tay Phương Thiên Túng đều căng đứt. Mà cả người hắn cũng bị oanh bay ngược ra, oanh một tiếng vào vách đá phía sau.
“Oa…”
Phương Thiên Túng tuột xuống từ vách đá dựng đứng, điên cuồng thổ ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu. Thiên Khải Thần Tướng lạnh lùng nhìn Phương Thiên Túng, trầm giọng hỏi: “Ngươi có bằng lòng gia nhập Giới Thần Cung ta không? Ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Phương Thiên Túng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thiên Khải Thần Tướng, lau vết máu ở khóe miệng, hung tợn nói: “Cùng lắm thì chết!”
“Hừ, đã ngươi muốn chết, vậy bản tướng sẽ thành toàn cho ngươi!”
Thiên Khải Thần Tướng hừ lạnh một tiếng, nâng trường kiếm trong tay lên, liền muốn chém một kiếm xuống.
Phương Thiên Túng đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Vút…
Ngay lúc này, Thiên Khải Thần Tướng cảm nhận được nguy hiểm cực lớn, vội vàng hồi kiếm chắn trước người.
“Oanh…”
Một đạo đao khí cực lớn hung hăng đánh vào trường kiếm của Thiên Khải Thần Tướng, trực tiếp oanh Thiên Khải Thần Tướng bay ngược ra, ngã ra mấy chục trượng. Đợi hắn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy một bóng người với tốc độ cực nhanh lao về phía này.
“Vương gia!”
Phương Thiên Túng nhìn người tới, không khỏi mừng rỡ khôn cùng.
“Không sao chứ?”
Tô Minh nhìn về phía Phương Thiên Túng, hỏi.
“Không có việc gì!”
Phương Thiên Túng đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng.
Tô Minh lấy từ trong nhẫn không gian ra một bình thuốc trị thương, ném cho Phương Thiên Túng, nói: “Hắn giao cho ta, ngươi ngồi điều tức đi!”
“Ừ!”
Phương Thiên Túng nhận bình thuốc, đổ một viên đan dược ra ăn vào, rồi ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa bắt đầu chữa thương. Hắn dường như vô cùng tin tưởng Tô Minh.
Mà Thiên Khải Thần Tướng thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh, nheo hai mắt, trầm giọng nói: “Ngươi là Tô Minh?”
“Ngươi là ai?”
Tô Minh quay đầu lạnh lùng nhìn Thiên Khải Thần Tướng, trầm giọng hỏi.
“Bản tướng là Thiên Khải Thần Tướng đứng đầu mười hai Thần Tướng của Giới Thần Cung, hôm nay xin thỉnh Thiên Thánh Vương chỉ giáo!”
Thiên Khải Thần Tướng tự hào giới thiệu mình.
Những ngày này, tên gia hỏa Tô Minh này đã liên trảm ba vị Thần Tướng của Giới Thần Cung, còn phá hủy một cứ điểm lớn của Giới Thần Cung, chọc giận giới thần. Nếu lần này hắn có thể chém giết Tô Minh một nhát, liền có thể dương danh từ đây. Thậm chí đến lúc đó giới thần ban cho linh dược, trợ hắn đột phá Chân Thần cảnh cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến chỗ này, Thiên Khải Thần Tướng liền hưng phấn lên.
“Chỉ giáo? Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng?”
Tô Minh lại hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
“Tô Minh, ngươi muốn chết!”
Thiên Khải Thần Tướng nghe xong thì giận dữ, liền muốn động thủ.
Ngay lúc này, Tô Minh bỗng nhiên vung một đao về phía Thiên Khải Thần Tướng, ra tay chính là tiểu thần thông nhập đạo, một đao chém Thiên Địa Mênh Mông.
“Tiểu thần thông?”
Thiên Khải Thần Tướng nhìn con ngươi kịch co lại, cảm thấy không dám khinh thường, vội vàng vận thủ đoạn ngăn cản, đem trường kiếm trong tay nằm ngang ở trước ngực, tạo thành từng đạo kiếm mạc.
“Oanh…”
Chỉ là, một đao này của Tô Minh chém tới, trực tiếp oanh tan kiếm mạc của hắn. Lực đạo kinh khủng trực tiếp đánh Thiên Khải Thần Tướng bay ra. Chỉ là còn chưa đợi Thiên Khải Thần Tướng ổn định tinh thần, Tô Minh lại vung một đạo đao mang. Đao mang màu vàng gào thét lao đến, khiến Thiên Khải Thần Tướng kinh hãi không thôi. Dưới sự bối rối, hắn vội vàng cầm trường kiếm trong tay lên ngăn cản.
“Oanh…”
Sức mạnh khủng khiếp lại một lần nữa đánh bay Thiên Khải Thần Tướng. Chỉ là Tô Minh lại không hề cho Thiên Khải Thần Tướng cơ hội, liên tiếp vung một đao rồi lại một đao. Bây giờ có liệt diễm cao chiếu, Tô Minh có thể lấy thiên tượng chi lực Cửu Dương liên tục không ngừng bổ sung chân lực. Mỗi thời mỗi khắc hắn đều ở trạng thái đỉnh cao nhất. Điều này cũng làm hắn không hề kiêng kị mà huy sái đao khí, không ngừng sử dụng nhập đạo tiểu thần thông. Từng đạo đao mang khủng khiếp như thủy triều, không ngừng đánh về phía Thiên Khải Thần Tướng. Thiên Khải Thần Tướng bị oanh không ngừng lùi về phía sau.
“Oanh…”
Cuối cùng, Thiên Khải Thần Tướng bị oanh hung hăng vào mặt đất, hất tung mặt đất lên một hố sâu khổng lồ. Chỉ là sau một khắc, lại có liên tục không ngừng đao mang chém đến.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng oanh minh chói tai không ngừng vang lên, khói bụi bốc lên bốn phía, Thổ Long cuồn cuộn bay lên trời…
Bạn cần đăng nhập để bình luận