Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 599: Một ngón tay đánh giết cổ Thiên Đế!

"Ầm ầm..." Cổ thiên Đế lại một lần nữa bị đánh bay ngược ra, ngã ra không biết bao nhiêu vạn dặm, nổ sụp không biết bao nhiêu tòa cung điện Chư Thiên. Nhưng Thập Nhất thiên Tôn lại là chấp nhận số mệnh! Bọn hắn không tiếp tục giúp đỡ Cổ thiên Đế cùng nhau công kích Tô Minh, bởi vì hết thảy đã thành kết cục đã định. Âm thiên Tôn, Bá thiên Tôn, Binh thiên Tôn, Chấp thiên Tôn, Huyền thiên Tông cùng Phạm thiên Tôn thì trước tiên quay người hướng phía Chư Thiên vạn giới trốn đi. Hiển nhiên, bọn hắn mặc dù chấp nhận sự thật, nhưng không muốn cam tâm ở dưới người, hướng phía trong Chư Thiên vạn giới bỏ chạy, để cầu có thể lần nữa Đông Sơn tái khởi. Nhất là Âm thiên Tôn, hắn vốn là ác thi của Tô Minh, nguồn gốc của ác niệm, hắn biết một khi Tô Minh thành tựu hoàn toàn thiên Đạo chi thể, cái thứ nhất sẽ không bỏ qua chính là hắn. Cũng vì vậy, Âm thiên Tôn không chút do dự liền chạy đầu tiên. Đương nhiên, cũng có người ở lại. Đó là Nho thiên Tôn, Pháp thiên Tôn, Mặc thiên Tôn, Danh thiên Tôn và Nhật Nguyệt Tôn. Bọn hắn ở lại, mỗi người đều có tâm tư riêng. Nho thiên Tôn có Hạo Nhiên chi khí hộ thể, vốn cũng không bị ác niệm của Âm thiên Tôn lây nhiễm, trong Thập Nhất thiên Tôn này, chỉ có Nho thiên Tôn một mực giữ vững bản tâm. Những năm này hắn cũng không muốn để cho toàn bộ Chư Thiên vạn giới đều rơi vào tay những thiên Tôn còn lại, lúc này mới tranh đấu cùng bọn hắn. Bây giờ, Tô Minh thành tựu hoàn toàn thiên Đạo chi thể, nội tâm của hắn tràn đầy khát vọng. Hắn chờ mong Tô Minh là một vị nhân nghĩa chi quân, sẽ không chèn ép Chư Thiên vạn giới. Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì chuyện năm đó. Năm đó, Đạo Tôn bỏ mình, nhân tộc đã mất đi người lãnh đạo, Tô Minh sợ người tộc mất đi chủ tâm cốt, từ đó không gượng dậy nổi, hắn không tiếc giả mạo Đạo Tôn, cũng muốn để Nhân tộc ngóc đầu chống lại. Nội tâm của hắn cảm thấy Tô Minh chính là người hắn muốn tìm! Về phần Pháp thiên Tôn, Danh thiên Tôn cùng Mặc thiên Tôn, bọn hắn tuy cũng muốn tranh đoạt thiên địa, nhưng quan tâm hơn đạo thống của mình, cái họ muốn là truyền thừa. Dù không thể kiềm chế cùng thiên đế, chỉ cần bọn hắn có thể phò tá Tô Minh thành tựu thiên Đế, sau đó tại Chư Thiên vạn giới phổ biến đạo thống của bọn họ, vậy cũng không quan trọng. Bởi vậy, bọn hắn lựa chọn ở lại. Về phần Nhật Nguyệt Tôn thì có chút xoắn xuýt. Hắn vốn là thiện thi của Tô Minh, nguồn gốc của thuần thiện, nhưng mấu chốt là hắn bị một Cổ Thần phụ thể. Thiện thi bản thân là duy trì Tô Minh, thậm chí ủng hộ Tô Minh và thiên đế, nhưng mấu chốt là vị Cổ Thần trong cơ thể hắn a. Lúc này, thiện thi và Cổ Thần đang đấu tranh. Thiện thi muốn ở lại, còn Cổ Thần thì muốn chạy khỏi nơi này. Hai bên tranh đấu, bọn hắn liền cứng đờ ở nguyên địa. Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, thần quang trên người Tô Minh càng ngày càng nóng rực, giống như một vầng thái dương lớn chói lóa mắt. Lại qua một đoạn thời gian, quang mang trên người hắn mới hơi giảm xuống. Đến cuối cùng, thần quang thu lại vào trong cơ thể Tô Minh. Lúc này Tô Minh giống như một người bình thường không có bất cứ tu vi gì, trên người thậm chí không có bất cứ dao động thiên Đạo nào. Cổ thiên Đế cùng Nho thiên Tôn đều biết, Tô Minh đây là triệt để thành tựu thiên Đạo hoàn toàn thể, đây là dấu hiệu phản phác quy chân. Tô Minh chậm rãi rơi xuống đất. Hắn chỉ một ngón tay vào Nhật Nguyệt Tôn. Toàn thân Nhật Nguyệt Tôn chấn động, vị Cổ Thần trong cơ thể hắn lại trực tiếp bị Tô Minh một chỉ cô diệt. Mà Nhật Nguyệt Tôn lại hoàn hảo không chút tổn hại. Những Nho thiên Tôn, Pháp thiên Tôn, Danh thiên Tôn cùng Mặc thiên Tôn thì trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó tin. Cổ thiên Đế cũng trợn mắt há mồm, trừng lớn hai mắt. “Đây cũng là thiên Đạo chi lực…” Mạnh mẽ như Cổ Thần, lại bị Tô Minh một chỉ liền tiêu diệt, thật khiến bọn họ cảm thấy chấn động tâm can. Thiên Đạo chi lực không phải thứ bọn hắn có thể chống lại. “Bái kiến Tô thiên Tôn!” Nho thiên Tôn vội vàng hướng về phía Tô Minh chắp tay xưng thần. Còn Cổ thiên Đế vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Minh. Tô Minh quay đầu nhìn Cổ thiên Đế, ánh mắt bình tĩnh, giếng cổ không gợn sóng, nhàn nhạt hỏi: “Cổ thiên Đế, ngươi hàng, hay là không hàng?” Cổ thiên Đế nghe mí mắt run rẩy dữ dội, vẻ mặt thịnh nộ nhìn Tô Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỗn trướng, trẫm là thiên Đế, ngươi dám nói với trẫm như vậy, ngươi… ngươi làm càn!” Đến lúc này, Cổ thiên Đế vẫn bày ra dáng vẻ thiên Đế. Rất hiển nhiên, Cổ thiên Đế đối với thiên Đạo chi lực, sự chấp nhất với quyền lực đã đến đỉnh điểm, thậm chí còn thắng cả tính mạng của mình. “Thôi, thôi, ngươi có một thân tu vi này đều là của thế gian này vậy thì trả một thân tu vi này về thiên địa đi!” Tô Minh thở dài, dường như mất kiên nhẫn, đưa tay lại một lần nữa chỉ về phía Cổ thiên Đế. Cổ thiên Đế như lâm đại địch, vạn phần hoảng sợ. Dù một chỉ này của Tô Minh nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng lại cho Cổ thiên Đế áp lực lớn lao. Cổ thiên Đế hét lớn một tiếng, liều mạng chống lên cương khí hộ thể. "Ầm..." Nhưng chỉ trong nháy mắt, cương khí hộ thể của hắn đã ầm ầm nổ tung. "A..." Cổ thiên Đế chịu một chỉ này của Tô Minh, không nhịn được phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng. "A..." Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng toàn bộ Thiên Cung. Sau một khắc, chỉ thấy nhục thân và nguyên thần của Cổ thiên Đế đều ầm ầm nổ tung, hóa thành điểm điểm tinh quang, tiêu tán giữa thiên địa, trả lại cho vùng thiên địa này. Cổ thiên Đế có được tu vi hôm nay! Thứ nhất là vì hắn có 49 đạo thiên Đạo chi lực, thứ hai là vì thiên Đình sung túc thiên địa nguyên khí. Nay thiên đình là trung tâm của Chư Thiên vạn giới, là tổ nguyên thế giới ổn định hơn so với ba ngàn đại thế giới. Bởi vậy, vô số sinh linh trong Chư Thiên vạn giới đều sẽ chen chúc, muốn phi thăng đến thiên Đế. Những người phi thăng đến thiên Đình sau khi chết đi, thần lực trên người bọn họ sẽ trở về giữa thiên địa, trả lại đến thiên Đình. Mà những tiểu thế giới khác lại vì những người phi thăng mà mang đi đại lượng thiên địa nguyên khí, dẫn đến thiên địa mất đi cân bằng, cuối cùng khi thiên địa nguyên khí hoàn toàn khô kiệt thì vùng thiên địa đó sẽ hoàn toàn hủy diệt. Bây giờ, Cổ thiên Đế bị Tô Minh một chỉ đánh giết, nguyên khí khổng lồ trong cơ thể hắn tản mát trong thiên Đình, điều này cũng khiến cho thiên địa nguyên khí thiên Đình càng đầy đủ, càng ổn định. "Rầm rầm..." Một đám thiên binh thiên tướng thấy Tô Minh vẻn vẹn chỉ một chỉ đã đánh chết Cổ thiên Đế, lập tức giật mình, nhao nhao quỳ rạp xuống đất, miệng nói "Tô thiên Tôn". Dù là Nho thiên Tôn, Pháp thiên Tôn mấy người cũng giật mình, vội vàng lần nữa cúi đầu, khom người hướng Tô Minh bày tỏ kính ý. Thiên Đạo chi lực khủng bố, vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Cổ thiên Đế đã đủ mạnh đến mức Thập Nhất thiên Tôn liên thủ cũng chỉ có thể áp chế được một chút. Nhưng một Cổ thiên Đế cường đại như vậy lại bị Tô Minh một chỉ liền đánh chết, vậy có thể thấy lúc này Tô Minh đã mạnh đến mức kinh khủng như thế nào. Một kích này, một lần nữa thể hiện thực lực vô địch của Tô Minh. Đương nhiên, lúc này sắc mặt khó coi nhất chính là thiếu Đế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận