Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 22: Tư thục

Ngày thứ hai, Tô Minh đi điểm danh trên đường, thấy được Quán Trà bị cháy rụi. Cùng với vợ chồng một nhà bị thiêu sống chết tươi trong đám cháy ở Quán Trà. Tô Minh nhìn, nhắm hai mắt lại. Hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự hắc ám của thế đạo này. Những kẻ ở trên cao kia, hoàn toàn không xem tính mạng bách tính ra gì. Có lẽ vì hôm qua Tô Minh từ chối Lâm Hồng, tâm tình Lâm Hồng khó chịu, liền trực tiếp phóng hỏa thiêu chết cả gia đình lão bản Quán Trà. Cả gia đình lão bản Quán Trà sao mà vô tội? Dù Tô Minh đến thế giới này đã được một thời gian, nhưng nhìn thấy sự việc bi thảm đến mức này, tâm tình cũng không khỏi trùng xuống. “Đồ hỗn trướng…” Tô Minh bây giờ rất may mắn vì mình không gia nhập Bạch Vân Tông, nếu phải cùng một đám người như vậy làm việc, hắn sẽ phát điên mất. Có thể nói là tam quan không hợp. Đương triều, trong triều đình, trong Ứng Long Vệ cũng không thiếu những người như vậy. Mang tâm trạng nặng nề, Tô Minh quay người đi về nha môn Ứng Long Vệ điểm danh. Chỉ là hắn đã khắc ghi cái tên Lâm Hồng vào lòng. Hắn thề, nếu sau này có một ngày, hắn có được thực lực tuyệt đối, nhất định sẽ tự tay giết chết con súc sinh Lâm Hồng, để hắn xuống bồi tội cùng năm người nhà của vợ chồng chủ quán trà. Chỉ là hiện tại, việc Tô Minh cần làm, chính là nhẫn nại....... Đông Thành Khu, Tổng Nha Ứng Long Vệ. Một thị nữ bộ dạng tiến đến gần Bạch Hi. “Tiểu thư, sau khi hạ nha hôm qua, người của Lâm gia đã đi tìm Tô Minh!” Thị nữ Bạch Tiểu Hà khẽ nói. Bạch Hi nghe được thì nhíu mày, nhìn Bạch Tiểu Hà, chờ nghe tiếp. Bạch Tiểu Hà tiếp tục: “Tô Minh hẳn là đã quả quyết cự tuyệt lời mời của Lâm gia, đến mức, Lâm Hồng sau cơn nóng giận, đã sai người đốt nhà của vợ chồng chủ quán trà, cả năm người nhà của vợ chồng chủ quán trà đều chết cháy, không một ai còn sống!” “Súc sinh!” Bạch Hi nghe được thì cắn chặt răng, giận dữ mắng. Bất quá, điều duy nhất khiến nàng vui mừng là Tô Minh đã đứng vững trước sự cám dỗ, từ chối Lâm Hồng. Điều này càng khiến Bạch Hi xem trọng Tô Minh hơn ....... Thời gian chớp mắt, lại đến đêm. Một ngày này, cuối cùng cũng đã đến thời gian ước hẹn của Tô Minh và Lão Giao. Rạng sáng, Tô Minh đổi một thân y phục dạ hành, đội mũ rộng vành, đi thẳng đến chợ đen. Đến chợ đen, Tô Minh nghe có người gọi mình. “Vương huynh đệ, chỗ này!” Tô Minh đi tới, hỏi: “Đồ vật mang đến rồi chứ?” “Mang đến rồi!” Lão Giao cười một tiếng, nói “Lần này làm thứ này, ta cũng không ít công sức đâu!” “Yên tâm, sau này ta sẽ còn cần rất nhiều thứ, đều sẽ tìm ngươi!” Tô Minh trực tiếp chọc thủng lời khách sáo của đối phương. Lão Giao cười nói: “Tốt!” Nói xong, hai người đi đến căn phòng ở Duyệt Lai Khách Sạn. Tô Minh lấy bạc ra, còn Lão Giao đưa mười đóa kim ngân cho Tô Minh. Dù Tô Minh rất ngạc nhiên về thân phận của Lão Giao, nhưng cũng không hỏi nhiều. Giống như việc, Lão Giao cũng rất tò mò về mục đích của Tô Minh khi muốn những vật này, nhưng Lão Giao cũng không hỏi thêm. Giữa hai người vẫn có một sự ăn ý nhất định. Tô Minh nhìn Lão Giao, nói “Lão Giao, ta còn cần mười quả xích diễm, không biết ngươi có thể có được không?” “Xích diễm quả?” Lão Giao ngạc nhiên, nhưng vẫn cố nén tính hiếu kỳ, nói “Xích diễm quả thuộc về dược liệu, dược liệu này đều do Dược Vương Cốc khống chế, ta......” “Đa tạ!” Tô Minh bỏ lại một câu, quay người đi luôn. Mặc dù không có được xích diễm quả từ chỗ của Lão Giao, nhưng cũng có được đường tắt đến xích diễm quả, coi như là không lãng phí chuyến đi này. Ra khỏi chợ đen, Tô Minh phi như bay một đường, về nhà. Về đến nhà, Tô Minh khóa kín các cửa sổ cẩn thận, không kịp chờ đợi lấy kim ngân và bạc ra, nhỏ giọng nói: “Hệ thống, cho ta tế hiến!” Một khắc sau, ánh sáng dịu nhẹ bao bọc lấy bạc và mười đóa kim ngân, rất nhanh hai loại vật phẩm này biến mất trong ánh sáng. Và đồng thời, một cỗ ký ức mênh mông lại tràn vào đầu Tô Minh một lần nữa. Vẫn là một đoạn ký ức về đao khách luyện đao. Mười năm như một, dốc hết sức vung ra mỗi một đao. Tiếng gió rít của trường đao, ánh mặt trời chói chang, Tô Minh cảm giác như đang đích thân trải qua cảnh tượng ấy. Cảm giác kia quá mức chân thực. Chân thực đến nỗi ký ức ấy hoàn mỹ hòa làm một với hắn, tạo thành cơ bắp ký ức. Đồng thời, một cỗ năng lượng kỳ dị tràn vào cơ thể Tô Minh, cải tạo nhận thức của Tô Minh về đạo của đao. Một lúc sau, Tô Minh bỗng nhiên mở mắt. Trong mắt hắn bắn ra hai đạo đao mang khiến người ta khiếp sợ. Lúc này, bảng hệ thống lại một lần nữa phát sinh biến hóa. 【Liệt dương đao pháp: Tinh thông】 【Điều kiện tế hiến đại thành: Năm trăm lượng bạc, năm cân hàn thiết trăm năm. 】 Tô Minh nhìn điều kiện tế hiến đao pháp đại thành, không khỏi thầm nhếch miệng. Đao pháp đại thành, lại cần năm trăm lượng bạc. Bạc thì dễ nói, hắn cũng không thiếu. Nhưng mấu chốt là năm cân hàn thiết này. Trong truyền thuyết, hàn thiết vớt được từ đáy biển hoặc ở nơi cực bắc, vô cùng hiếm có. Một cân hàn thiết e là phải trên trăm lượng bạc. Năm cân hàn thiết, ít nhất phải năm trăm lượng bạc. Hơn nữa, còn là có tiền mà chưa chắc mua được. “Ai, thôi, hay là hôm khác lại đến chợ đen một chuyến, hỏi thăm Lão Giao xem sao!” Tô Minh thở dài. Cùng với việc tu vi của hắn càng ngày càng cao, hệ thống lại cần những đồ vật tế hiến càng ngày càng hà khắc. Muốn tiến thêm một bước, Tô Minh cần địa vị xứng đáng hơn, đây cũng là nguyên nhân buộc Tô Minh không ngừng tu hành. “Hàn Huynh, tẩu phu nhân, qua một thời gian nữa, ta sẽ dùng đầu của Hùng Bưu kia để tế các ngươi!” Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, thản nhiên nói. Hắn đã nghe ngóng được, Hùng Bưu cũng chỉ vừa mới vào phẩm, tu luyện một bộ đao pháp, đạt tới thuần thục hoặc Tiểu Thành. Trên thực tế, với thực lực hiện tại của Tô Minh, hẳn có thể chém giết được Hùng Gia. Nhưng Hùng Gia lại có một đám đàn em, hơn nữa vì an toàn, Tô Minh vẫn chọn chờ đao pháp Đại Thành, tu vi tiến thêm một bước rồi tìm Hùng Bưu báo thù. Ngày thứ hai, sau khi đi điểm danh ở nha môn xong, Tô Minh liền về nhà. Tuần Nhai là việc đã được sắp xếp, Lực Sĩ bình thường không cần phải đi Tuần Nhai. Hôm nay, hắn muốn đến báo tư thục cho Hàn Mẫn. Con trẻ còn quá nhỏ, đương nhiên là cần học vỡ lòng. Về đến nhà, Tô Minh mang theo Hàn Mẫn đã chuẩn bị từ trước, hướng Thanh Đằng Thư Viện mà đi. Thanh Đằng Thư Viện là một tư thục tương đối nổi tiếng trong Cửu Long. Nghe nói các lão tiên sinh trong tư thục rất nhiều người học giỏi. Đại Chu vương triều cũng không phản đối nữ tử đọc sách đến trường. Vào Thanh Đằng Thư Viện, làm xong thủ tục, Tiểu Niếp Niếp liền đi học. Còn Tô Minh ra khỏi tư thục, trong lúc rảnh rỗi, nghĩ xem làm thế nào có được xích diễm quả từ Dược Vương Cốc. Chỉ là loại vật như xích diễm quả này, Dược Vương Cốc quản lý rất nghiêm ngặt, nhất thời Tô Minh cũng không có cách nào. Đến tối, sau khi Tô Minh Hạ Nha về nhà, đi đón Niếp Niếp về nhà. Trên đường, Tô Minh tươi cười hỏi: “Niếp Niếp, hôm nay lão tiên sinh dạy gì?” “À, lão tiên sinh dạy bọn con học chữ!” Niếp Niếp nói. Tô Minh cười hỏi: “Chữ gì?” “Chữ đại cùng chữ Chu!” Niếp Niếp nói. “A? Vậy Niếp Niếp biết viết hai chữ này không?” Tô Minh hỏi. “Không biết ạ!” Niếp Niếp lắc đầu. Tô Minh hơi sững sờ. Thường ngày Niếp Niếp rất thông minh, sao hôm nay ngay cả hai chữ cũng không học được? Tô Minh trong lòng hồ nghi, liền hỏi: “Vì sao Niếp Niếp không học được?” Niếp Niếp do dự một chút, nói: “Tiên sinh cho con ngồi hàng cuối, con lại thấp bé, người phía trước che mất, con không nhìn thấy……” “Hàng cuối?” Tô Minh nhíu mày. Theo lẽ thường, trong học đường, chẳng phải là ngồi theo thứ tự chiều cao hay sao? Niếp Niếp tuổi nhỏ, lại thấp bé, hẳn là được xếp phía trước chứ, sao lại bị xếp hàng cuối?
Bạn cần đăng nhập để bình luận