Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 550: Lý Đạo Huyền chạy đến!

"Chương 550: Lý Đạo Huyền chạy đến!
"Không thể nào!" Tô Minh quả quyết nói sau khi nghe. Người khác thì Tô Minh có thể không rõ, nhưng đối với người vợ kết tóc của mình thì Tô Minh rất rõ, hết sức rõ nhân phẩm của Bạch Hi. Nàng làm sao có thể bán Thiên Thánh Vương Phủ, đem địa cung của vương phủ báo cho Giới Thần Cung? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào. Dù có đánh c·h·ết Tô Minh, Tô Minh cũng không tin chuyện như vậy. Mặt quỷ đại hiệp cười khổ một tiếng, nói: “Vương gia, mới đầu chúng ta cũng không tin, chỉ là về sau chính mắt chúng ta thấy vương phi dẫn người của Giới Thần Cung đến, chúng ta không thể không tin…”. “Chúng ta đều đã thấy…” Những người còn lại cũng nhao nhao nói. Bất quá bất kể nói thế nào, Tô Minh vẫn tin chắc Bạch Hi không thể p·h·ản b·ộ·i hắn, không thể p·h·ản b·ộ·i Thiên Thánh Vương Phủ. Mặt Tô Minh lạnh tanh, trầm giọng nói: “Hừ, bất kể thế nào, bản vương tin chắc vương phi sẽ không p·h·ản b·ộ·i bản vương, trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó!”. Đám người nghe xong đều thổn thức không thôi. Tô Điền Lực cũng quay người nhìn về phía đám người, trầm giọng nói: “Ta cũng tin con dâu ta, nàng không thể bán mọi người, nhất định là có ẩn tình gì đó!”. "Đúng, ta cũng tin con dâu ta…", Giả Xuân Mai cũng nói. Chỉ là dù sao việc này bọn họ đều tận mắt thấy cho dù Tô Minh và mọi người kiên định cho là Bạch Hi không p·h·ản b·ộ·i Thiên Thánh Vương Phủ, trong lòng của mọi người cũng khó tránh khỏi có uẩn khúc. Tô Minh nhìn về phía Tô Điền Lực và những người khác, hỏi: “Vương phi đâu? Nàng ở đâu?”. “Không biết!”, Tô Điền Lực lắc đầu nói. Cuối cùng vẫn là mặt quỷ đại hiệp nói: “Vương phi chắc đã đi đến Giới Thần Cung, đi tranh công rồi!”. Tô Minh nghe vậy hít sâu một hơi, ổn định lại tâm cảnh. Tuy hắn rất tin chắc Bạch Hi sẽ không p·h·ản b·ộ·i hắn, sẽ không p·h·ản b·ộ·i Thiên Thánh Vương Phủ, nhưng việc Bạch Hi dẫn người Giới Thần Cung đến tấn c·ô·n·g địa cung Thiên Thánh Vương Phủ là sự thật không thể chối cãi. Hai việc này thật sự quá mâu thuẫn! Khiến trong lòng Tô Minh nóng lòng muốn giải khai bí ẩn trong lòng. Tô Minh hít sâu một hơi, ổn định lại tâm cảnh, nói: “Chư vị, trước mắt không bàn chuyện khác, bản vương sẽ dẫn mọi người đi tìm chỗ ẩn nấp an toàn đã!”. “Vâng!”, đám người đồng thanh đáp lời. Cứ như vậy, Tô Minh dẫn theo mọi người chậm rãi hướng phía trước đi...
Mà đổi sang bên khác, bốn vị Thần Tướng của Giới Thần Cung đang thu thập t·à·n binh b·ại tướng, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ. “Chết tiệt, chúng ta cứ thế này trở về, sợ rằng sẽ bị Giới Thần đại nhân trừng phạt mất, phải làm sao đây?” A Tị Thần Tướng nhìn đám người, cười khổ nói. Ba vị Thần Tướng còn lại cũng chỉ biết cười khổ. Tình huống bây giờ như vậy, bọn họ chẳng những không bắt được gia quyến Tô Minh mà còn tổn binh hao tướng, trở về kiểu này thì Giới Thần không tức giận mới là lạ. Kết quả duy nhất, chính là bọn họ dọn dẹp được một địa cung t·r·ố·ng không. Chẳng có chút ích lợi gì. Điều này khiến bốn vị Thần Tướng ảo não vô cùng. “Hừ, các ngươi đang làm cái gì đấy?”, đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên. Đám người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba người đạp trên hư không mà đến. Ba người này không phải ai khác mà chính là Lý Đạo Huyền, Đại Địa Thần Tướng và Kim Xà Thần Tướng. Vừa rồi lên tiếng không phải ai khác chính là Lý Đạo Huyền. “Bái kiến Lý Trưởng lão!”, bốn người A Tị Thần Tướng giật mình, vội vàng đứng dậy hướng Lý Đạo Huyền chắp tay nói. “Chuyện gì xảy ra?”, mặt Lý Đạo Huyền âm trầm, trầm giọng hỏi. Bốn người A Tị Thần Tướng liếc mắt nhìn nhau, thầm bĩu môi, không biết phải nói như thế nào. “Nói mau!”, Lý Đạo Huyền trầm giọng nói. Đồng thời, hai tay của hắn chấn động, Chân Thần uy áp kinh khủng cuồn cuộn như thủy triều hướng bốn người ép tới. Dưới Chân Thần uy áp, bốn người chợt cảm thấy như đang gánh một ngọn núi lớn trên người khiến bọn họ có chút khó thở. Đây chính là Chân Thần chi lực! Ngụy thần và Chân Thần căn bản không cùng một cấp bậc, giữa hai bên có một khoảng cách không thể vượt qua. Có thể nói như vậy, ngụy thần trong mắt Chân Thần yếu ớt như một đứa trẻ bình thường, cũng không hề khoa trương chút nào. Đây cũng là vì sao trước đây khi Tô Minh gặp Lý Đạo Huyền thì lại có cảm giác tuyệt vọng cùng đường mạt lộ, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Nếu không phải gặp phải một thế giới nhỏ khác va chạm với Đại Hoang giới khiến xảy ra cảnh hủy thiên diệt địa kia thì có lẽ Tô Minh căn bản không thoát khỏi bàn tay Lý Đạo Huyền. Bốn người bị ép tới không thở nổi. A Tị Thần Tướng vội vàng chắp tay hướng Lý Đạo Huyền nói: “Trưởng lão, là như vầy…”. Sau đó, A Tị Thần Tướng thuật lại chuyện đã xảy ra một lần. Lý Đạo Huyền nghe xong hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Vương phi của Tô Minh đã báo cáo cho các ngươi về địa cung của vương phủ? Chuyện này sao có thể?”. Chuyện này không nói đến là Tô Minh không tin, mà ngay cả Lý Đạo Huyền, người một mất một còn với Tô Minh cũng cảm thấy có chút khó tin. Sự thật này quả thực có chút không hợp lẽ thường. Còn về nguyên nhân trong đó, Lý Đạo Huyền cũng có chút mơ hồ. Chỉ là, việc gì lạ tất có yêu! Lý Đạo Huyền luôn cảm thấy trong chuyện này có ẩn khuất gì đó, thậm chí có thể là một âm mưu lớn. Chỉ là, đó là âm mưu gì, hoặc là việc gì có thể khiến Bạch Hi bỏ qua quyết định bảo vệ toàn bộ địa cung Thiên Thánh Vương Phủ chứ? Lý Đạo Huyền nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được sự tình xảy ra bên trong. Đừng nói là Lý Đạo Huyền, đến ngay cả Tô Minh cũng căn bản không đoán ra được bên trong đó đã xảy ra chuyện gì. “Bẩm Lý Trưởng lão, đúng vậy, quả thật là vương phi Bạch Hi của Thiên Thánh Vương Tô Minh báo cho chúng ta…”, A Tị Thần Tướng vội trả lời. “Việc này cũng quá bất khả tư nghị…”, Lý Đạo Huyền kinh ngạc nói. Do dự một lát, Lý Đạo Huyền hỏi: “Vậy vương phi của Tô Minh đâu rồi?”. “À, bẩm Lý Trưởng lão, chúng ta vội đi tấn công địa cung vương phủ, nên quên mất vị vương phi kia đã đi đâu…”, A Tị Thần Tướng vội nói. Lý Đạo Huyền nghe xong hết chỗ nói, không nhịn được mà quát: “Đồ óc h·e·o!”. “Đúng đúng đúng!”, đám người A Tị Thần Tướng vội vàng gật đầu đồng tình. Lý Đạo Huyền căm tức nhìn đám người, trầm giọng hỏi: “Hừ, có tình huống quan trọng như vậy, vì sao các ngươi không báo cáo?”. “Lý Trưởng lão, tình hình khẩn cấp, chúng ta sợ kẻ trộm của Thiên Thánh Vương Phủ bỏ chạy, nên… nên mới tự tiện hành động…”, A Tị Thần Tướng nhắm mắt nói. “Đồ hỗn trướng!”, Lý Đạo Huyền nghe vậy tức giận quát lên. Rõ ràng là mấy vị Thần Tướng này khi lấy được tin tức liền tham công liều lĩnh, muốn một mình nuốt phần công lao này, nên mới dẫn bộ hạ đến tấn c·ô·n·g địa cung Thiên Thánh Vương Phủ. Chỉ là điều mà Lý Đạo Huyền không hiểu là, nhiều người như vậy. Lại còn có Thiên Khải Thần Tướng bọn họ, không nên thua mới phải chứ. Lý Đạo Huyền nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi lại thảm hại đến vậy?”. “Lý Trưởng lão, là Tô Minh, thằng Tô Minh kia c·h·ém chết Thiên Khải Thần Tướng, chúng ta không phải đối thủ, nên mới phải bỏ chạy…”, A Tị Thần Tướng vội nói. “Tô Minh?”, Lý Đạo Huyền nghe vậy hơi sững sờ, lập tức hai mắt sáng lên, Cáp Cáp cười lớn nói: “Thật đúng là đi mòn giày sắt chẳng thấy, tự nhiên chui tới cửa a! Tô Minh, ngươi chờ đấy cho lão phu, lão phu lập tức lấy đầu chó của ngươi!”. Vừa nói, Lý Đạo Huyền thả người nhảy lên, liền lao nhanh về phía trước. Lần trước, Lý Đạo Huyền phụng m·ệ·n·h đi truy s·át Tô Minh, nhưng không ngờ chẳng những không thành c·ô·ng mà ngược lại còn bị gãy kích thành cát, còn gãy Kim Vũ Thần Tướng và Xích Không Thần Tướng, bị Giới Thần mắng một trận, mặt mũi xám xịt. Lúc này trong lòng Lý Đạo Huyền kìm nén một hơi. Lần này, nhất định phải c·h·é·m đầu Tô Minh, trút hết cơn tức mới được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận