Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 495: Lưu lão quái đoạt lại Chân Thần nhục thân?

Chương 495: Lưu lão quái đoạt lại nhục thân Chân Thần?
Nghe thấy thanh âm này, Tô Minh bỗng dưng cảm thấy da đầu tê dại, mặt mày hoảng sợ nhìn về phía người vừa tới. Bởi vì thanh âm này rõ ràng là của Lưu Lão Quái! Tình huống này là thế nào? Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi thế giới này, đến tương lai 56 năm sau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lưu Lão Quái lại đoạt lại nhục thân Chân Thần? Chuyện này là sao?
Đối với Lưu Lão Quái, Tô Minh trong thâm tâm có chút kiêng kị. Lưu Lão Quái này đã sống mấy ngàn năm, là một hóa thạch sống, những thủ đoạn mà hắn nắm giữ, thật sự là đáng kinh ngạc. Theo Tô Minh phỏng đoán, nếu không phải Lưu Lão Quái học quá nhiều thứ tạp nham, có lẽ hắn đã sớm nhập đạo rồi. Tô Minh từ trước đến nay, chuyên tâm vào đao pháp, hơn nữa lại còn là chuyên tu đao pháp chí dương chí cương, cũng bởi vậy mới có thể nhanh chóng nhập đạo. Nếu như Lưu Lão Quái cũng chuyên tâm như vậy, cộng thêm mấy ngàn năm tích lũy, có lẽ Lưu Lão Quái cũng đã sớm nhập đạo.
Tuy Tô Minh dựa vào đao pháp nhập đạo, dám đối chiến với Bái Hỏa lão tổ, thậm chí còn đuổi được hắn đi. Nhưng Tô Minh khi đối đầu với lão quái vật đã sống mấy ngàn năm này, lại không có chút nào nắm chắc.
“Bệ… Bệ hạ!” Tô Minh nuốt nước miếng, theo bản năng cất tiếng.
“Tô ái khanh còn nhận ra trẫm à!” Lưu Lão Quái lộ vẻ háo sắc nhìn Tô Minh, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Tô ái khanh, ngươi chỉ cần cùng ta trở về Thượng Kinh thành, g·iết con nhóc kia, thì trẫm sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngươi trước đây!”
“Cái này……” Da mặt Tô Minh kịch liệt run rẩy, trong lòng đắng chát khôn nguôi. Sao có thể đáp ứng? Nữ Đế kia chính là mẹ của con hắn. Cái này khiến hắn làm thế nào?
Lưu Lão Quái không biết dùng thủ đoạn gì, lại đoán trúng suy nghĩ trong lòng Tô Minh, không khỏi nhếch miệng cười, nói “Xem ra Tô ái khanh không nỡ ra tay với con nhóc kia, cũng được, trẫm sẽ làm chủ, đem con nhóc kia ban thưởng cho ngươi, như thế nào?”
Ta thật cảm tạ ngài quá hào phóng...... Tô Minh trong lòng oán thầm, lại nghĩ cách thoát thân. Hợp tác với Lưu Lão Quái, chẳng khác nào là cùng hổ đòi da! Đây là việc tuyệt đối không thể làm.
Lưu Lão Quái thấy Tô Minh không nói lời nào, không khỏi hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trầm giọng nói: “Hừ, xem ra, Tô ái khanh không muốn cùng trẫm hợp tác, vậy đã như thế, trẫm cũng không cần phải giữ ngươi lại!”
Nói rồi, Lưu Lão Quái giơ tay lên, định ra tay.
“Bệ hạ khoan đã!” Tô Minh thét lớn, vội vàng hô to.
Lưu Lão Quái lúc này mới dừng lại hành động tiếp theo, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tô Minh, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng, nói: “Tô ái khanh đây là đã nghĩ thông suốt?”
Khóe mắt Tô Minh kịch liệt run rẩy, nhưng lại không trả lời lời Lưu Lão Quái, trực tiếp nói sang chuyện khác, “Bệ hạ, ngài có biết lần này vi thần đi đâu không?”
“Đi đâu?” Lưu Lão Quái thuận theo chủ đề Tô Minh hỏi.
Tô Minh nhếch miệng cười, vội vàng chắp tay nói với Lưu Lão Quái: “Bệ hạ, thần đã đến tương lai 56 năm sau!”
“56 năm sau?” Lưu Lão Quái nghe vậy có chút sững sờ, lập tức sắc mặt lại trầm xuống, trợn tròn mắt, mặt mày giận dữ nhìn Tô Minh, trầm giọng nói: “Hừ, Tô Minh, ngươi coi trẫm là con nít ba tuổi, dễ lừa như vậy sao? Đến 56 năm sau, cũng uổng công ngươi nghĩ ra được…”
Tô Minh lại tỏ vẻ thành thật, nhìn Lưu Lão Quái, chắp tay nói: “Bệ hạ, lời vi thần nói, câu nào câu nấy đều là sự thật, trong tương lai 56 năm sau, có một cô gái lĩnh ngộ sức mạnh thiên tượng thời gian, chính nàng đã kéo vi thần đến 56 năm sau….”
“Sức mạnh thiên tượng thời gian?” Lưu Lão Quái nghe thấy, mày nhíu chặt lại, trong đôi mắt tinh quang dao động không yên, mặt mày nghi hoặc nhìn Tô Minh, nói: “Tô ái khanh, lời ngươi nói là thật?”
“Đương nhiên là thật, thiên chân vạn xác, so chân kim còn thật hơn đấy!” Tô Minh vẻ mặt khẩn thiết, nhìn Lưu Lão Quái nói.
“Vậy ngươi nói thử xem, ngươi ở 56 năm sau, gặp phải những gì?” Lưu Lão Quái nhìn Tô Minh, hỏi.
Tô Minh nhìn Lưu Lão Quái, nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Đây chính là chuyện mà vi thần muốn cùng bệ hạ nói, tại 56 năm sau, vi thần đã gặp Chân Thần! Chân chính là Chân Thần!”
“Chân Thần?” Lưu Lão Quái nghe được lông mày hung hăng run lên, trong đôi mắt tinh quang bạo động, hô hấp rõ ràng cũng trở nên gấp gáp hơn mấy phần, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hỏi: “Thật sao!”
“Đương nhiên là thật rồi!” Tô Minh nhìn Lưu Lão Quái, mặt mày đầy vẻ trung thành của chó săn đối với chủ nhân, ngôn từ khẩn thiết nói “Đúng vậy, bệ hạ, vi thần đã gặp Chân Thần thực sự, không phải là ngài….” Nói xong, Tô Minh chỉ vào nhục thân Chân Thần của Lưu Lão Quái. Ý là, không phải là bộ giả mạo như của ngươi, mà là nhục thân Chân Thần thật sự. Đây cũng là lý do vì sao Tô Minh muốn đem chuyện mình xuyên không đến 56 năm sau kể ra. Không gì khác, chính là dùng nhục thân Chân Thần để dụ dỗ Lưu Lão Quái!
Lưu Lão Quái cả đời này, chỉ vì muốn có được một bộ nhục thân Chân Thần. Bây giờ có một bộ nhục thân Chân Thần thật sự bày ra trước mặt hắn, thì sao Lưu Lão Quái có thể không động lòng?
Quả nhiên, Lưu Lão Quái đã bị lay động. Lúc đầu, Lưu Lão Quái đã nảy sinh sát tâm đối với Tô Minh, nhưng nghe Tô Minh nói xong, hắn lại thu sát tâm về.
“Tô ái khanh à, ngươi không hổ là trung thần của trẫm, vậy mà lại mang cho trẫm tin tốt như vậy, chậc chậc chậc……” Lưu Lão Quái nhìn Tô Minh, hai chữ "trung thần" được nhấn mạnh đặc biệt.
“Hắc hắc hắc……” Tô Minh cười ngượng ngùng một tiếng, da mặt kịch liệt run rẩy. Hơn nữa, việc Tô Minh thông báo với Lưu Lão Quái rằng 56 năm sau có Chân Thần, cũng là để ổn định Lưu Lão Quái, để Lưu Lão Quái không sinh sự trong thời gian này. Căn cứ vào tính tình cẩn trọng của Lưu Lão Quái, rất có khả năng hắn sẽ trốn đi, lẳng lặng chờ đợi thiên địa dị biến tới. Như vậy, hắn mới có cơ hội đạt được một bộ nhục thân Chân Thần thật sự!
Vút......
Đúng lúc này, đột nhiên, một đạo lưu quang từ xa lao đến phía bên này.
Nhìn thấy đạo lưu quang này, khóe miệng Lưu Lão Quái nhếch lên một nụ cười, quay đầu nhìn Tô Minh, nói: “Tô ái khanh, chúng ta sau này còn gặp lại!”
Nói rồi, Lưu Lão Quái hóa thành một đạo lưu quang, hướng về nơi xa trốn đi.
Tô Minh nhìn theo bóng dáng của hắn, tảng đá nặng trĩu trong lòng hoàn toàn rơi xuống.
Mà đạo lưu quang kia thu lại, lộ ra chân dung. Người vừa tới không ai khác, rõ ràng là Chiêu Dung Nữ Đế. Hóa ra, Lưu Lão Quái biết Chiêu Dung Nữ Đế cùng Tô Minh hợp sức chém g·iết Thiên Nộ Bà Bà, một vị Nhất Phẩm Võ Thần, vì vậy hắn không dám cùng Tô Minh và Nữ Đế liều m·ạ·ng, mà đã chọn cách bỏ chạy. Rất có khả năng, trong khoảng thời gian này, Lưu Lão Quái sẽ rất an phận, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Tô ái khanh?” Nữ Đế thấy Tô Minh, không khỏi thân thể mềm mại rung lên, mặt mày không thể tin nổi, ngay lập tức lại biến thành vô cùng mừng rỡ.
“Bái kiến Nữ Đế bệ hạ!” Tô Minh chắp tay với Nữ Đế.
“Tô ái khanh xin đứng lên!” Nữ Đế bước lên phía trước đỡ Tô Minh, kích động nói: “Tô ái khanh, những năm nay, ngươi đi đâu?”
“Bệ hạ, chuyện này rất dài dòng, đợi sau khi trở về, vi thần sẽ tỉ mỉ kể cho bệ hạ nghe!” Tô Minh nhìn Nữ Đế, cười tủm tỉm nói.
“Tốt!” Nữ Đế khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận