Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 386: Tỷ muội song sinh hoa

Tô Minh nghe vậy âm thầm bĩu môi, không ngờ vị giáo chủ Thiên Ma giáo này lại có lòng dạ hẹp hòi đến thế, người khác đã chạy khỏi Phong Đô Quỷ Thành rồi mà vẫn còn phái người đến đây truy sát hắn. Hơn nữa, còn phái đến những cao thủ mạnh như vậy. Hai vị cao thủ tam phẩm, lại còn là một đôi tỷ muội song sinh, thực lực có thể so với tam phẩm. Chuyện này là thế nào? Đám người Ứng Long vệ xung quanh cũng không khỏi thổn thức. Nói thật, bọn họ cũng rất muốn giúp Tô Minh, nhưng mấu chốt là, bọn họ cũng lực bất tòng tâm. Đối phương thế nhưng là hai vị cao thủ tam phẩm. Bọn họ căn bản không thể ngăn được đối phương. Chuyện này biết làm sao đây? Cũng chỉ ngẩn người vài giây, Tô Minh liền lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Quân, hỏi: “Nếu ta nhớ không nhầm, Thượng Quan huynh là Thánh tử của Thiên Ma giáo, chỉ là không biết vì sao Thượng Quan huynh lại muốn giúp ta?” Đám người nghe thấy Thượng Quan Quân lại là Thánh tử của Thiên Ma giáo, cũng đều hai con ngươi kịch liệt co rút, mặt cảnh giác nhìn Thượng Quan Quân. Thượng Quan Quân nhếch mép, nói “ta tuy là Thánh tử của Thiên Ma giáo, nhưng Tô huynh lại không biết một chuyện, Thiên Ma giáo chúng ta luôn lấy thực lực làm tôn, hơn nữa còn có một cái truyền thống......” “Truyền thống? Truyền thống gì?” Tô Minh nghi hoặc hỏi. Thượng Quan Quân toe toét miệng nói: “Thánh tử nhất định phải xử lý giáo chủ, mới có thể lên làm giáo chủ, nếu không cũng chỉ có thể cả đời làm một vị Thánh tử mặc người định đoạt!” Thánh tử xử lý giáo chủ? Hơn nữa, các đời giáo chủ và Thánh tử đều như vậy sao? Thật không hổ là ma giáo, phong cách hành sự này quả là đủ có thể. Tô Minh nghe xong cạn lời, bĩu môi nói: “Ý Thượng Quan huynh là muốn ta giúp huynh xử lý Hùng Cực sao?” Thượng Quan Quân mập mờ gật đầu. Tô Minh cười khổ nói: “Vậy thì Thượng Quan huynh xem trọng ta quá rồi, ta chỉ là một võ giả ngũ phẩm, làm sao có thể giúp huynh giết Hùng Đại giáo chủ kia được?” Thượng Quan Quân nhìn Tô Minh, cười nói: “Tô huynh tuy chỉ là một võ giả ngũ phẩm, nhưng thực lực chân chính lại không chỉ ngũ phẩm, huống chi Tô huynh còn là hồng nhân bên cạnh Nữ Đế, muốn giúp ta xử lý Hùng Cực, cũng không phải không có khả năng!” Tô Minh nghe vậy bĩu môi, nói “cũng được, ta chỉ có thể nói sau này cố gắng hết sức giúp Thượng Quan huynh, còn thành công hay không, vậy thì phải xem thiên mệnh!” “Có câu này của Tô huynh là được, ta xin cáo từ trước!” Thượng Quan Quân nói một câu rồi quay người rời đi. “Đại nhân, cái này......” Ngưu Thiên Hộ nhìn Tô Minh, nói. Tô Minh giơ tay lên, nói “trước cứ kệ hắn, việc chúng ta cần đối phó trước mắt là hai cao thủ ma giáo kia, còn cả uy hiếp đến từ Hoài Nam Vương phủ nữa......” Mọi người nghe vậy đều bó tay hết cách. Chỉ mỗi Hoài Nam Vương phủ thôi đã đủ khiến người đau đầu rồi. Dù sao, Hoài Nam Vương không phải người ăn chay, nhất định sẽ phái cao thủ đến đây giết Tô Minh. Hôm nay ma giáo cũng đến góp vui. Hai nhóm người này đều muốn giết Tô Minh, làm sao mà sống nổi? Trong lúc nhất thời, dù là Tô Minh cũng hết cách, không nghĩ ra được biện pháp gì tốt. Đương nhiên, Tô Minh không phải hạng người ngồi chờ chết. Lúc này hắn liền bắt đầu thu thập các loại thảo dược trong thành. Hắn dùng những thảo dược này pha chế rất nhiều độc dược, chuẩn bị cho mọi tình huống. Hôm đó, Tô Minh đang ngồi uống trà trong đại đường. “Ha ha ha, An Định Hầu ngược lại là khí định thần nhàn, thật nhàn nhã đi dạo nha, vậy mà ở đây uống trà, sao thế? Không mời tỷ muội chúng ta dùng một chén sao?” Đúng lúc này, bất thình lình, một tiếng cười như chuông bạc vang lên. Tô Minh nghe vậy, hai con ngươi hơi co lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cố tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Nhưng khiến hắn da đầu tê dại chính là, hắn lại không tìm thấy nơi phát ra âm thanh. Ngưu Thiên Hộ cùng Mã Thiên Hộ mấy người xung quanh cũng đều cảm thấy da đầu tê rần, nhao nhao rút tú xuân đao, mặt cảnh giác nhìn bốn phía. Vì không tìm được đối phương, Tô Minh liền dứt khoát không tìm nữa, vung tay áo lên, nói “tất cả lui ra, có khách quý đến nhà, ta muốn tự mình chiêu đãi!” “Vâng, đại nhân!” Ngưu Thiên Hộ cùng Mã Thiên Hộ đều chắp tay với Tô Minh rồi lui ra. Bọn họ thở dài một hơi đồng thời, trong lòng cũng cảm động vô cùng. Bọn họ biết Tô Minh bảo bọn họ lui ra, chỉ là không muốn bọn họ hi sinh thôi. Dù sao, với thực lực của bọn họ, đối đầu với hai cao thủ tam phẩm này, căn bản không còn cơ hội sống. Tô Minh nâng chén rượu lên, nhìn xung quanh, cười nói: “Quý khách đã tới nhà, sao không hiện thân gặp mặt?” Vừa dứt lời, chỉ thấy hai bóng người từ góc tường trong bóng tối bước ra. Là hai kẻ yêu nữ tướng mạo yêu mị, ăn mặc hở hang. Hai kẻ yêu nữ này chắc chắn là tả hữu hộ pháp mà Thượng Quan Quân nhắc tới. Thấy hai người này, Tô Minh cũng hai con ngươi hơi co lại, lập tức cố trấn tĩnh, cười nói: “Thì ra là hai vị đại mỹ nữ, chỉ là không biết hai vị mỹ nữ đến từ đâu? Là ai? Đến tìm ta có việc gì không?” Kỷ Liên nhìn Tô Minh, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta là tả hữu hộ pháp của Thiên Ma giáo, phụng mệnh lệnh giáo chủ, chuyên đến lấy mạng của Tô Hầu gia!” “Thiên Ma giáo?” Tô Minh khẽ vuốt cằm, nhìn hai cô gái, cười nói: “Không vội, không vội, trong thiên hạ này muốn lấy mạng ta nhiều vô số kể, hay là hai vị ngồi xuống uống chén trà đã, như thế nào?” Hai cô gái thấy Tô Minh vẫn khí định thần nhàn, không khỏi trong lòng sinh nghi. Kỷ Liên và Kỷ Hà liếc nhau, khẽ gật đầu. Lúc này, hai cô gái ngồi xuống. Các nàng cũng không chắc chắn được, liệu Tô Minh có thủ đoạn gì không, bằng không sao Tô Minh có thể bình tĩnh như vậy, dường như hoàn toàn không để hai người bọn họ vào mắt. “Uống trà sao?” Tô Minh rót cho hai cô gái hai chén trà. Kỷ Liên lại lắc đầu, giơ tay làm động tác khoát tay, cười nói: “Tô Hầu gia dùng độc cao siêu thiên hạ vô song, chúng ta cũng không dám uống trà của Tô Hầu gia!” Tô Minh khẽ cười một tiếng, nói “hai vị nếu biết ta dùng độc lợi hại nhất thiên hạ, còn dám vào phòng của ta?” “Tô Hầu gia có ý gì?” Kỷ Hà hai mắt đột nhiên co lại, trầm giọng hỏi. Kỷ Liên sắc mặt xinh đẹp cũng hơi biến đổi. Rõ ràng hai cô gái có vẻ rất khẩn trương. Trong thiên hạ, có thể làm hai vị cao thủ tam phẩm khẩn trương đến vậy, một võ giả hạ tam phẩm, có lẽ cũng chỉ có Tô Minh có bản lĩnh dùng độc này. Tô Minh chỉ vào lư hương trong phòng, cười nói: “Lư hương này không phải lư hương bình thường, nếu hai vị muốn giết ta, e rằng các vị cũng phải cùng ta chôn chung......” Hai cô gái nghe vậy nhíu mày, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Lúc này, các nàng nghiến răng nghiến lợi. Các nàng đã cẩn thận hết sức nhưng không ngờ vẫn bị Tô Minh gài bẫy. Kỷ Hà cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Tô Hầu gia đừng có gạt tỷ muội chúng ta, cái hương đó của ngươi chỉ là Long Tiên Hương bình thường! Ngươi coi tỷ muội chúng ta là lũ nhà quê, chưa từng ngửi hương phải không?” Tô Minh khẽ vuốt cằm, cười nói: “Không sai, cái này đích xác là Long Tiên Hương bình thường, nhưng hai vị vừa nãy núp ở ngoài sân lâu như vậy, không ngửi thấy một mùi đặc thù sao?” Hai cô gái nghe vậy lại càng sốt ruột. Tô Minh cười tủm tỉm nói: “Long Tiên Hương đúng là không độc, nhưng nếu trộn với mùi bên ngoài, thì đó chính là tuyệt độc thiên hạ, cho dù là cao thủ thượng tam phẩm, cũng đủ uống một bầu!” “Ngươi......” Hai cô gái nghe vậy tức giận vô cùng, đồng loạt đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận