Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 119: Nữ phò mã

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Giả Xuân Mai cầm một cái hộp gỗ sơn đỏ đi tới, đặt lên bàn. Tô Minh trong lòng nghi hoặc, định thần nhìn lại. Giả Xuân Mai từ từ mở hộp, bên trong đặt một tấm thiệp mời, mà thiệp mời kia bên trên thình lình viết hai chữ lớn “hôn thư”. Tô Minh nhìn khóe mắt run lên dữ dội. Giả Xuân Mai lấy hôn thư ra ngoài, đưa về phía Tô Minh. Tô Minh nhận lấy hôn thư, xem xét. Còn Tô Phụ và Tô Điền Lực nhìn Tô Minh, cười nói: “Minh Nhi, là thế này, hôn thư này là do ông nội con lúc trước ký kết với nhà Khương đây!” Tô Minh nhìn hôn thư, không khỏi cười khổ. Rõ ràng đây là một kiểu ép duyên, Đại Chu vương triều vẫn còn coi trọng tư tưởng phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy trong hôn nhân. Cũng bởi vậy, hôn thư này có hiệu lực. “Khương Li…” Tô Minh nhớ tới tên vị hôn thê. Hắn còn chưa gặp mặt cô gái này, không biết đối phương trông như thế nào. Nhưng hắn cũng không phản bác. Dù sao trên đời này, đàn ông có thể tam thê tứ thiếp. Ừm, cùng lắm thì cưới nhiều mấy người là được! Chỉ là, Bạch Hi sẽ để cho Tô Minh cưới nhiều sao? Tô Minh hơi đau đầu. Không biết Bạch Hi mà biết chuyện này thì sẽ ra sao. Ớ? Sao lại nghĩ đến Bạch Hi rồi! Tô Minh lắc đầu. Lúc này, Tô Điền Lực lại đột nhiên thở dài, nói: “Ai, cũng không biết nhà họ Khương còn ai không? Không biết con dâu này có còn trên đời không nữa…” Tô Minh hơi ngẩn người, hỏi: “Cha, nhà họ Khương sao ạ?” “Con cũng biết đấy, nhà lão Tô và nhà họ Khương đều là những gia tộc lớn, nhưng về sau đều suy sụp, sau này ta nghe nói, nhà họ Khương gặp phải tai họa bất ngờ, không biết bây giờ nhà họ Khương có còn ai không…” Tô Điền Lực thản nhiên nói. Tô Minh nghe xong thì thầm bĩu môi. Ý là, vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn có khả năng đã không còn trên đời, việc này cũng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều. Tô Minh nhìn về phía cha mẹ, nói: “Cha mẹ, hôn thư này có thể giao cho con giữ được không?” “Vốn dĩ đây đã là đồ của con, con cứ cầm lấy thôi…” Tô Điền Lực cười nói. “Nói đến chuyện này, vốn dĩ muốn định hôn sự này cho anh trai con, chẳng qua lúc đó anh trai con bị bệnh nặng, không biết có giữ được mạng không, nên mới định cho con…” Giả Xuân Mai cười nhẹ, hồi tưởng lại.
“Mẹ, mẹ có gặp qua em dâu chưa? Có xinh đẹp không?” Tô Vân Khinh cười hỏi. Nhưng ngay lúc này, hắn cảm giác phía sau có một luồng sát khí ập tới. Tô Minh trợn mắt, cười ha hả nói: “Anh trai, anh mau đừng hỏi nữa, coi chừng tối nay về quỳ ván giặt đồ, ha ha ha…” “Ha ha ha, nương tử, ta hỏi thay nhị đệ thôi mà, cái đó…” Tô Vân vô lực giải thích… Thượng Kinh Thành, nội thành. Một tòa biệt thự sáu vòng ngoài, năm vòng trong. Cửa nhà xa xỉ, sơn đỏ cột vàng, khí thế phi phàm. Trên tấm biển thình lình viết mấy chữ vàng rồng bay phượng múa. “Chiêu Dung công chúa phủ”. Chiêu Dung công chúa này chính là Trường công chúa đương triều. Hai năm trước, nàng kết hôn cùng tân khoa Trạng Nguyên, chính là phò mã của Trường công chúa. Mà lúc này, trong chính phòng, lại đang xảy ra một cảnh tượng quỷ dị. Trường công chúa đang lười biếng nằm trên giường, dung nhan tuyệt mỹ, tóc mây cao ngất, mày phượng mắt ngọc, môi anh đào, đường cong mềm mại, đẹp không gì sánh được. Trường công chúa này còn có một mỹ danh “Đệ nhất mỹ nữ Đại Chu”. Lúc này vị đệ nhất mỹ nữ Đại Chu chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt phò mã, giơ bàn tay như ngọc trắng, đột nhiên gỡ chiếc mũ của phò mã xuống. Phò mã liền lộ ra mái tóc đen như thác nước. Vị phò mã này, thình lình lại là một nữ tử. Nữ phò mã! Trường công chúa tiến đến nâng chiếc cằm nhọn của nữ phò mã lên, nhếch miệng nói: “Cũng là một mỹ nhân, à, đúng rồi, Khương Phò mã, bản danh của ngươi là gì nhỉ?” “Bẩm điện hạ, bản danh thần là Khương Li!” Nữ phò mã chắp tay nói.
“Khương Li?” Trường công chúa lại chậm rãi ngồi xuống giường, đôi mắt phượng híp lại, nhìn nữ phò mã, nói: “Ngươi muốn báo thù, thay cha rửa oan, bản cung có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải giúp bản cung một việc!” Thì ra, Chiêu Dung công chúa tự nhận thiên hạ không có gã đàn ông thối tha nào xứng với mình. Nàng chọn phò mã cũng chẳng qua là tùy tiện chọn một người đàn ông để đối phó hoàng đế mà thôi. Nhưng chưa từng nghĩ, lại hết lần này tới lần khác chọn phải một nữ phò mã. Cái con người ngang ngược hỏng bét là Trường công chúa. Trường công chúa lúc đầu vốn đã không thích những tên đàn ông hôi hám, giờ càng có thể dùng nữ phò mã làm bình phong che chắn, đây quả là điều mà nàng vui vẻ chấp nhận. Thời gian thấm thoát, Trường công chúa đã dùng vị nữ phò mã này làm bia đỡ đạn được hơn hai năm rồi. Giữa hai người đã thẳng thắn với nhau, đều vui vẻ chấp nhận. Nữ phò mã Khương Li nhìn Trường công chúa, vội vàng chắp tay nói: “Trường công chúa điện hạ cứ phân phó!” Trường công chúa lại nằm xuống, lộ ra thân hình yểu điệu khiến người ta kinh hồn táng đảm, một tay chống đầu, nhìn Khương Li, thản nhiên nói: “Phò mã, là như vầy, chúng ta kết hôn đã hai năm rồi mà không có gì, phụ hoàng bây giờ cũng có chút nghi ngờ, phò mã có kế sách gì hay không?” Khương Li nghe vậy, khóe mắt giật mạnh, há hốc miệng, lại không biết phải trả lời như thế nào. Chuyện khác nàng còn có thể thay Trường công chúa tham mưu một chút. Chỉ là chuyện sinh con, thì nàng lại bó tay. Nguyên nhân chẳng gì khác, hai người họ đều là phụ nữ, thì làm sao sinh được con? Trường công chúa thấy nữ phò mã không nói gì, cũng không tức giận, nhíu mày, thầm nói: “Ai, giờ phút này cũng chỉ có thể tìm người sinh con để làm yểm hộ… chỉ là…” Nữ phò mã Khương Li nghe xong thì bĩu môi, không biết phải trả lời thế nào. Nàng sợ Trường công chúa bắt nàng đi tìm người sinh con, nhưng nghĩ lại, hoàng gia chú trọng nhất huyết thống, cái việc sinh con này cũng là Trường công chúa phải sinh, không có khả năng để nàng sinh. Nghĩ vậy, Khương Li có chút an tâm. Chỉ cần không bắt nàng sinh con, thì chuyện gì cũng tốt. Trường công chúa nhìn Khương Li, tiếp tục hỏi: “Phò mã, ngươi có nhân vật nào thích hợp không?” “Nhân vật thích hợp?” Khương Li nghe xong thì nhíu chặt mày, trầm ngâm.
Trường công chúa có đôi mắt đẹp sâu thẳm, trầm giọng nói: “Người này nhất định phải phù hợp, lại không thể quá xấu, ừm, đương nhiên quan trọng nhất là phải khống chế được…” Khương Li nghe vậy thì nhíu chặt mày, trầm ngâm suy tư. Trường công chúa cũng đang tìm kiếm nhân vật. Chỉ là đàn ông trong thiên hạ khó mà lọt vào mắt xanh của nàng, nàng lại không vừa mắt ai. “Mây muốn y phục hoa muốn, gió xuân phất hạm lộ hoa. Nếu không có bầy ngọc núi đầu, sẽ hướng đài dao dưới ánh trăng gặp!” Đúng lúc này, Trường công chúa lại ngâm lên một bài thơ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nữ phò mã, nói: “Nghe nói dạo gần đây Kinh thành xuất hiện một thi tiên, đây là bài thơ hắn làm cho Tả tướng thiên kim, bài thơ này quả là một tuyệt tác hay, có thể nói là xưa nay chưa từng có…” Nữ phò mã nghe xong bĩu môi, nói: “Thần cũng nghe nói, hắn tên là Tô Minh, là Tổng kỳ quan Ứng Long vệ trong thiên phong, nhân tài hoa tuyệt thế, đúng là một nhân tài, chỉ là… sợ là khó khống chế!” “Ừm, đáng tiếc!” Trường công chúa khẽ vuốt cằm, nhìn nữ phò mã, hỏi: “Vậy phò mã có nhân vật thích hợp không?” “Ừm, thần ngược lại là đột nhiên nghĩ đến một người…” Nữ phò mã hai con ngươi ánh lên tinh quang không yên, trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận