Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 564: Trắng hi phản bội tô minh nguyên do!

Chương 564: Bạch Hi phản bội, nguyên do! Bởi vì hắn phát hiện, trước mặt Bạch Hi bày biện một bàn trái cây màu đỏ thẫm. Loại trái cây này tên gọi Chu Nguyên Quả, là một loại trái cây đặc thù ở trong Đại Chu thế giới. Nhưng Bạch Hi lại rất không thích ăn loại trái cây này. Nếu không thích ăn, vậy vì sao lại bày nhiều trái cây này trên bàn như vậy? Phát hiện ra điểm này, nội tâm Tô Minh không khỏi cuồng hỉ. Ngay từ đầu, khi hắn phát hiện chủ nhân tòa cung điện này là Bạch Hi, nội tâm hắn đã sụp đổ. Thậm chí, khi có rất nhiều người nói cho hắn biết Bạch Hi phản bội Thiên Thánh Vương Phủ, Tô Minh có chết cũng không tin. Hắn tin tưởng vững chắc người bên gối như Bạch Hi sẽ không phản bội hắn. Quả nhiên, hắn vẫn phát hiện ra một chút mánh khóe. Mà lúc này, Bạch Hi trong cung điện chậm rãi đi tới trước bàn, cầm một quả Chu Nguyên Quả màu đỏ bắt đầu ăn. Ăn rất hưởng thụ. Thấy cảnh này, Tô Minh càng thêm xác nhận, người trước mắt không phải là Bạch Hi. Mà là giả, một kẻ giả mạo! Tô Minh lập tức cuồng hỉ không thôi. Lúc này, hắn không do dự nữa, bỗng nhiên bước ra một bước, thân hình như đạn pháo, hướng thẳng đến trong cung điện. Tô Minh đột nhiên từ trên nóc nhà xuất hiện xông vào, cầm một ngụm trường đao trong tay, chém thẳng về phía Bạch Hi. Bạch Hi cũng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng lật tay, cầm một thanh trường kiếm lên nghênh cản. “Keng...” Chỉ nghe một tiếng vang lớn, Bạch Hi trực tiếp bị Tô Minh đánh ngã xuống mặt đất. Cả người nàng hung hăng ngã xuống mặt đất. Lực trùng kích mạnh mẽ trong nháy mắt làm nổ tung mặt đất, sàn nhà vỡ thành từng mảnh, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn. “Tô Minh!” Nhìn thấy Tô Minh, Bạch Hi trong lòng giật mình. Khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, kinh hãi nhìn Tô Minh, vội thay đổi sắc mặt, kêu lên: “Phu quân, vì sao ngươi muốn giết ta?” “Còn ở trước mặt ta giả vờ, ta chẳng lẽ ngay cả người bên gối của mình cũng không nhận ra sao?” Tô Minh cầm đao lạnh lùng nhìn Bạch Hi, trầm giọng nói. “Ầm...” Mà lúc này, binh lính Giới Thần Cung ở ngoài cửa nghe được âm thanh cũng nhao nhao tay cầm đao xông vào. Thấy cảnh này, Tô Minh giơ trường đao trong tay lên, chém thẳng về phía Bạch Hi. “Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, sẽ không ai biết tung tích thật sự của Bạch Hi!” Đúng lúc này, Bạch Hi kêu lớn lên. Trường đao của Tô Minh khựng lại giữa không trung. Nhưng ngay sau đó, hắn chém một đao về phía sau. “A...” Đao mang lướt qua, chém giết những người xông tới. Mắt thấy một đao của Tô Minh quá đáng sợ, Bạch Hi lộ vẻ kinh hãi. Tô Minh nắm chặt trường kiếm trong tay nàng, túm lấy, sau đó dùng trường đao kê ở cổ nàng. Tiếp đó Tô Minh nhanh như chớp trực tiếp bỏ vào miệng nàng một viên dược hoàn màu đen. Lúc này Tô Minh mới chậm rãi đứng dậy. Bạch Hi sờ lên cổ trắng nõn, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tô Minh hỏi: “Ngươi... ngươi cho ta ăn cái gì?” “Đương nhiên là độc dược, một viên sẽ khiến ngươi xuyên ruột, chết không có chỗ chôn độc dược!” Tô Minh nhìn Bạch Hi, trầm giọng nói. Bạch Hi sắc mặt kịch biến, một mặt hoảng sợ nhìn Tô Minh. Nàng từng nghe nói về khả năng dùng độc của Tô Minh. Vào thời Đại Chu vương triều, thuật dùng độc của Tô Minh đã vô song thiên hạ, thậm chí có thể giết chết cả Võ Thần nhất phẩm. Bây giờ Đại Hoang giới giải phong, lại có thêm hàng trăm ngàn loại độc trùng độc thảo, thuật dùng độc của Tô Minh chắc chắn càng thêm tiến bộ. Điều này làm Bạch Hi vạn phần hoảng sợ. “Ngươi tốt nhất là hợp tác, chớ có giở trò gì, nếu không... ngươi sẽ chết rất thảm!” Tô Minh trầm giọng nói. “Thiên Thánh Vương bớt giận, ta chắc chắn ngoan ngoãn hợp tác, chỉ là nếu ta cứu ra vương phi, Thiên Thánh Vương có thể tha cho ta một mạng?” Bạch Hi ủy khuất nhìn Tô Minh, hỏi. Tô Minh híp mắt, lạnh lùng nhìn Bạch Hi, trầm giọng nói: “Hừ, ngươi có lựa chọn sao?” Trên mặt Bạch Hi hiện lên vẻ e ngại, cắn răng, nói: “Thiên Thánh Vương đi theo ta!” Nói xong, Bạch Hi liền đi ra ngoài. Tô Minh không sợ, chậm rãi đuổi theo. Hắn không sợ nàng giở trò, nếu nàng muốn chết, Tô Minh trong chốc lát có thể khiến nàng chết trăm ngàn lần. Mà lúc này, rất nhiều người của Giới Thần Cung xông tới. “Tất cả lui ra!” Bạch Hi trầm giọng quát. Những người kia tự động tránh ra một lối đi. Tô Minh theo Bạch Hi nghênh ngang đi giữa đám người, những người kia nhìn Tô Minh nhưng không ai dám động thủ. Thứ nhất là do Bạch Hi ra lệnh, thứ hai là bọn họ nghe được uy danh của Tô Minh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cứ như vậy, hai người nghênh ngang đi ra khỏi cung điện căn cứ. Tô Minh nhìn về một bên sơn cốc. Mà lúc này, Thần Võ tướng quân nhìn thấy Tô Minh và Bạch Hi cùng nhau đi ra khỏi sơn cốc thì trong lòng chấn động mạnh mẽ. Lúc đầu, khi nghe thấy tiếng nổ lớn trong căn cứ, lòng hắn không khỏi cuồng hỉ. Hắn cho rằng Tô Minh đang tấn công thủ lĩnh trong căn cứ. Nhưng không ngờ, sau một lúc, Tô Minh lại cùng Bạch Hi đi ra. Bản năng Thần Võ tướng quân cho rằng Tô Minh đang tới bắt hắn. Lúc này, Thần Võ tướng quân quay người hóa thành một đạo lưu quang chạy về phương xa. Tô Minh thấy Thần Võ tướng quân bỏ chạy, biết Thần Võ tướng quân lại hiểu lầm, không khỏi liên tục cười khổ. Bây giờ vì cứu Bạch Hi, hắn không còn thời gian quan tâm việc bị hiểu lầm. Cứu Bạch Hi xong rồi, hắn giải thích sau cũng không muộn! “Đi!” Tô Minh trầm giọng nói. “Thiên Thánh Vương mời!” Bạch Hi làm tư thế mời, khi vẫy tay toát lên một vẻ quyến rũ. Tô Minh không hề động lòng, chậm rãi đuổi theo Bạch Hi… Mặt khác, Thần Võ tướng quân sau khi chạy trốn, quay về động phủ chỗ Lâm Thiển Thiển. Lúc này, đám người vẫn chưa rời đi, vẫn đang chờ hắn quay lại. Dù sao, nếu Tô Minh thật sự đầu hàng Giới Thần Cung, thì Thần Võ tướng quân chắc chắn là đi không về. Mạng sống của bọn họ cũng khó giữ, nên cứ ở đây chờ, xem rốt cuộc có vấn đề gì. Chỉ là, kết quả bọn họ chờ được lại là một tin dữ. Hy vọng cuối cùng trong lòng họ cũng tan vỡ trong nháy mắt. “Tướng quân, sao chỉ có một mình ngươi trở về?” Một sĩ tốt hỏi. Thần Võ tướng quân sắc mặt tái xanh, nghiến răng nói: “Hừ, đừng nói nữa, tên Tô Minh kia quả thực phản bội chúng ta, trở thành chó săn của Giới Thần Cung, ta tận mắt thấy hắn cùng Bạch Hi hai người đi ra, may mà bản tướng chạy nhanh, nếu không đã trở thành tù binh của hắn rồi!” “Cái này...” Mọi người nghe vậy sắc mặt đều đại biến, loạng choạng lùi lại mấy bước, vẻ mặt tuyệt vọng. Lâm Thiển Thiển nghe vậy thì cau mày nhìn Thần Võ tướng quân, nói: “Thần Võ tướng quân, có thể kể lại chi tiết cho ta nghe một lần được không!” Thần Võ tướng quân đơn giản kể lại chuyện mình đã chứng kiến. Lâm Thiển Thiển nghe vậy càng cau mày hơn, nói: “Chuyện này không hợp lẽ thường a…” “Hừ, cái gì không hợp lẽ thường, tên Tô Minh đó chính là phản bội Đại Chu, phản bội Nhân tộc...” Thần Võ tướng quân khẳng định chắc chắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận