Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 325: Thái tử mời

Chương 325: Thái tử mời
Đối phương là thái tử, rất có thể là hoàng đế tương lai, Tô Minh cũng không muốn đắc tội đối phương, do dự mãi, hay là gật đầu nói: “Được, xin mời các hạ dẫn đường đi!”
“Tô Hầu Gia xin mời!”
Thị vệ hướng Tô Minh làm một tư thế mời, liền dẫn Tô Minh hướng phía trước mà đi. Trên đường đi, Tô Minh đều hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn đang nhìn xem có người nào đang theo dõi hắn hay không. Nhất là người Huyền Trinh Hoàng Đế phái tới. Một đường nơm nớp lo sợ, Tô Minh cuối cùng đi đến một trà lâu lầu hai, vào một căn phòng. Tô Minh thấy một vị mặc áo bào màu vàng, tuổi trẻ tuấn tú, tướng mạo có sáu phần tương tự Huyền Trinh Hoàng Đế. Nam tử này có vẻ khí vũ hiên ngang, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ vẻ ưu sầu. Nam tử này không ai khác, chính là thái tử đông cung đương triều.
“Gặp qua thái tử điện hạ!”
Tô Minh hướng nam tử trẻ tuổi chắp tay nói.
“An Định Hầu xin đứng lên!”
Thái tử vội vàng đứng dậy, hư đỡ Tô Minh dậy, kéo tay Tô Minh, nói “Tô Hầu Gia, mau mời ngồi, mời ngồi!”
Ta hai người đâu có quen đến vậy đâu?...... Tô Minh trong lòng thầm oán, cũng đành phải vào chỗ, nhìn về phía thái tử, hỏi: “Không biết điện hạ cho gọi thần đến đây, có chuyện gì?”
Thái tử nhìn từ trên xuống dưới Tô Minh, nhếch miệng cười nói: “Bản cung đã sớm nghe danh An Định Hầu như sấm bên tai, chỉ là chưa có dịp gặp, hôm nay cuối cùng toại nguyện nhìn thấy An Định Hầu, quả nhiên An Định Hầu như lời đồn, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự.”
Khen ta vậy ư? Chắc có chuyện gì muốn nhờ ta làm đây mà?...... Tô Minh trong lòng âm thầm oán thầm, vẻ mặt lại giả vờ kinh sợ, vội nói: “Điện hạ quá lời, không biết điện hạ tìm thần đến đây, có việc gì?”
“Uống rượu, nào, ăn chút rượu đi, uống rượu!”
Thái tử lại vội làm tư thế mời. Tô Minh định cầm đũa, lại nhíu mày, đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào thái tử, không nói gì. Nguyên lai Tô Minh là người làm độc chuyên nghiệp, tự nhiên liếc mắt liền nhận ra, đồ ăn này đã bị hạ độc. Chỉ là hắn không hiểu, thái tử sao lại muốn hạ độc hắn? Hơn nữa, hắn từ lâu đã nổi danh là Độc Tiên, trước mặt hắn mà làm vậy, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Thái tử vì sao lại làm như thế? Chẳng lẽ thái tử có thù với hắn? Đâu có chuyện đó? Hơn nữa, thái tử nhìn không giống kẻ ngốc. Khả năng duy nhất chính là thăm dò hắn. Trong chớp mắt, Tô Minh đã hiểu ra mọi chuyện, tâm tư không khỏi dao động. Thái tử vì sao muốn thử tài dùng độc của hắn? Chẳng lẽ là muốn dùng đến hắn? Để hắn dùng độc giết người? Chẳng lẽ là muốn đi hạ độc giết Huyền Trinh Hoàng Đế? Nghĩ đến đây, Tô Minh không khỏi thấy tê cả da đầu.
Thái tử thấy Tô Minh không ăn cơm, lại đặt chén đũa xuống, nhìn thẳng vào hắn, không khỏi hơi ngẩn ra, lập tức đưa tay vỗ tay, cười ha hả: “Tô Hầu Gia không hổ danh Độc Tiên, vừa liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, cô bội phục, bội phục a!”
Tô Minh cười không nói, chỉ nhìn thẳng vào thái tử.
Thái tử vung tay lên, nói “đem bàn đồ ăn này thay đi, thay một bàn đồ ăn khác tốt hơn lên!”
“Vâng, điện hạ!”
Lập tức có thị vệ và thị nữ vào làm việc, chẳng mấy chốc, một bàn đồ ăn khác được bày lên. Lần này thì lại không có độc. Tô Minh cầm chén đũa lên, ăn như hổ đói, hoàn toàn không khách khí. Vị thái tử đông cung này rõ ràng là đang muốn nhờ vả hắn, ăn hắn một bữa cơm có là gì?
Ba chén rượu, năm món đã xong. Tô Minh lau miệng, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử điện hạ.
Thái tử liền phất tay, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống. Sau khi mọi người lui hết, thái tử liền đứng dậy, bịch một tiếng, quỳ xuống đất, chắp tay với Tô Minh: “Tô Hầu Gia, cứu ta, cứu ta với......”
Tô Minh giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ thái tử đông cung dậy, kinh hoảng hỏi: “Điện hạ, đây là ý gì?”
Thái tử đứng dậy, nhìn Tô Minh, đi thẳng vào vấn đề: “Tô Hầu Gia, không dám giấu diếm, ngài cũng biết, phụ hoàng ta thân phận, hắn chính là vị lão tổ tông kia của hoàng thất, vị lão tổ tông kia không lâu nữa sẽ đoạt xá ta, ta không còn cách nào, xin Tô Hầu Gia giúp ta một chút sức lực......”
Tô Minh nghe vậy thì kinh ngạc, da mặt giật giật kịch liệt, cười khổ: “Điện hạ, dù ta có lòng giúp điện hạ, cũng lực bất tòng tâm, vị lão tổ tông hoàng thất kia chính là Võ Thần nhất phẩm, hơn nữa còn không phải là Võ Thần bình thường, là tồn tại gần như Chân Thần, ta......”
Thái tử lại kéo tay Tô Minh, không chịu buông, vội nói: “Tô Hầu Gia, ta không muốn ngài đi liều mạng với lão quái vật kia, mà là muốn ngài dùng độc, giúp ta một chút sức lực!”
Quả đúng là bị mình đoán trúng mà, đúng là Nhật bản à...... Tô Minh nghe mà khóe mắt giật giật dữ dội, mặt đắng chát nhìn thái tử, vội nói: “Điện hạ, chuyện này......”
“Ngài dùng độc vô song thiên hạ, ta đã hỏi thượng tướng trong thiên sách cùng Thần Võ tướng quân rồi, ngài ngày đó độc chết lão tổ Dược Vương Cốc, bản lĩnh này, thiên hạ vô song, xin Tô Hầu Gia giúp ta!”
Thái tử một mặt thành khẩn nhìn Tô Minh, vội nói. Dừng một chút, thái tử lại vội vàng cam đoan với Tô Minh: “Tô Hầu Gia, nếu ngài giúp ta trừ lão quái vật kia, ngài sẽ là huân thần của Đại Chu ta, cô đảm bảo ngài cả đời vinh hoa phú quý!”
Rõ ràng, thái tử đây là đang lấy lợi ích dụ dỗ Tô Minh. Tô Minh cau mày, hai mắt ánh lên tinh quang không yên, nhìn thái tử, nói: “Điện hạ, lùi một vạn bước mà nói, ngài cho dù có dùng thủ đoạn trừ được lão tổ hoàng thất kia, nhưng hoàng thất không có lão tổ kia chống lưng, ngài nghĩ xem mình sẽ chấp chính Đại Chu như thế nào?”
Rõ ràng là Tô Minh đang lo lắng rằng nếu thái tử thật sự dùng thủ đoạn trừ được lão tổ kia, vậy sẽ xảy ra một tình huống khó lường. Có lão tổ hoàng thất này trấn giữ, ít nhất những tông môn, cùng người trong giang hồ không dám làm càn. Thậm chí, các nước phiên bang lân cận cũng không dám có ý đồ bất chính với Đại Chu, nhưng nếu một khi lão tổ hoàng thất này bị giết. Vậy thì sao? Không cần phải nói, Tô Minh dám chắc, các tông môn đại tộc cùng người trong giang hồ sẽ thừa cơ trỗi dậy. Đến lúc đó, cho dù không lật đổ được vương triều Đại Chu, vị thái tử này cũng sẽ trở thành một vị hoàng đế bù nhìn. Đến lúc đó, sẽ lại tái diễn cảnh hoàng thất cùng tông môn cùng chấp chính thiên hạ như trước kia. Tô Minh đã khiến các tông môn kia mất lòng, nếu để các tông môn đó lần nữa nắm quyền, vận mệnh của Tô Minh có thể nghĩ ra. Đến lúc đó, dù thái tử trước mặt có lên làm hoàng đế, muốn bảo toàn cho hắn, cũng e là không thể giữ được.
Thái tử nhìn Tô Minh, khóe miệng nở một nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ liên tục, nhỏ giọng nói: “Tô Hầu Gia bớt lo, nếu cô dám làm, ắt đã có tính toán, sẽ không khôi phục lại tình trạng như trước kia, đến lúc đó cô nhất định sẽ là một vị minh quân, nhất định bảo đảm cho Tô Hầu Gia an toàn cùng phú quý!”
Tô Minh nghe mà kinh ngạc. Thái tử chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng lượng thông tin trong những câu đó lại lớn vô cùng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận