Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 545: Thiên thánh vương phủ địa cung nguy cơ!

Chương 545: Địa cung phủ Thiên Thánh Vương gặp nguy! Tô Minh quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau có một nữ tử mảnh mai. “Tiểu Thúy?” Tô Minh kinh ngạc. Nữ tử này không phải ai khác, chính là tiểu nha hoàn trong Thiên Thánh Vương Phủ ngày xưa. Chỉ là lúc này tình huống của Tiểu Thúy có chút không ổn. Mặt mũi nàng hơi tiều tụy, hơn nữa đầy bùn đất, quần áo trên người cũng rách tả tơi, làn da trắng nõn vốn có trên đó có rất nhiều vết cắt, máu tươi chảy đầm đìa. Tô Minh nhìn mà lòng có chút bất an, dâng lên một dự cảm không hay, vội vàng đi tới hỏi: “Tiểu Thúy, sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Thúy nhìn thấy Tô Minh, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống, vội vàng quỳ xuống đất, khóc nức nở nói: “Thiên Thánh vương, nô tỳ cuối cùng cũng tìm được ngài rồi ô ô ô…” Tô Minh nhìn lông mày nhíu chặt, tiến lên đỡ Tiểu Thúy dậy, hỏi: “Tiểu Thúy, có phải địa cung trong phủ xảy ra chuyện gì không?” Tiểu Thúy vội kêu lên: “Vương gia, không xong rồi, địa cung Thiên Thánh Vương Phủ bị người của Giới Thần Cung tìm thấy rồi, đại quân Giới Thần Cung đang tấn công vào địa cung, chúng ta phải rất vất vả mới trốn thoát được, ô ô ô…” “Cái gì?” Tô Minh nhíu mày, lòng chợt thắt lại, suýt chút nữa loạng choạng ngã xuống đất, kinh hãi hỏi: “Tiểu Thúy, chuyện xảy ra khi nào?” “Mấy ngày trước đây thôi…” Tiểu Thúy vội nói. Tô Minh lồng ngực kịch liệt phập phồng, cố ổn định tâm tình hỏi: “Người nhà ta thế nào?” “Lão thái gia cùng lão phu nhân, còn có đại gia bọn họ, được một đám gia thần bảo vệ, xông ra khỏi địa cung, chúng ta trên đường đi bị tách ra, ta cũng không biết tình huống của lão thái gia và lão phu nhân thế nào…” Tiểu Thúy nức nở nói. Nghe vậy, sắc mặt Tô Minh kịch biến, cau mày do dự một chút rồi nói: “Tiểu Thúy, ngươi hãy tìm hang động ở gần đây trú ẩn, đừng đi đâu xa, ta cứu được người nhà sẽ quay lại đón ngươi!” Nói xong, Tô Minh để lại cho Tiểu Thúy đủ nước và đồ ăn, rồi vội vã lao nhanh về phía xa. Lúc này trong lòng Tô Minh như lửa đốt. Hắn không ngờ rằng địa cung Thiên Thánh Vương Phủ lại bị người của Giới Thần Cung tìm ra. Đây đối với hắn quả là một tin dữ. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy tới xem tình hình thế nào, hy vọng vẫn còn kịp! Lúc này Tô Minh đạp lên Phong Tiêm Nhi, nhanh như chớp lao về phía trước… ... Ở một diễn biến khác, tình hình địa cung Thiên Thánh Vương Phủ lúc này đã vô cùng tệ. Để đảm bảo an toàn, lúc xây địa cung đã chừa lại mấy lối ra. Lúc này, cửa vào địa cung chính đã bị người của Giới Thần Cung bao vây chặt chẽ. “Tấn công cho ta, xông vào trong, xông vào trong...” Bên ngoài giao lộ, một vị thần ma vĩ ngạn đang chỉ huy binh đoàn Giới Thần Cung, điên cuồng tấn công vào con đường chính dẫn vào địa cung. “Giết…” Binh tướng dưới trướng Giới Thần Cung giơ đao binh, điên cuồng xông tới. “Giết!” Mà các gia thần của Thiên Thánh Vương Phủ thì liều chết chống cự. Người đầu tiên xông lên phía trước nhất chính là Yến Sơn Tứ Hiệp. Đằng Chí, Trương Viễn Sơn, Phó Hoành và Chung Vân bốn người điên cuồng giơ đao binh, chém về phía trước, đánh chết những binh tướng Giới Thần Cung xông lên. Sau dị biến thiên địa, cảnh giới của Yến Sơn Tứ Hiệp cũng đang nhanh chóng tăng lên. Lúc này bọn họ đều đã đạt tam phẩm cảnh giới, đối phó đám lính quèn này thì quá dư sức. Nhưng vì lính của Giới Thần Cung quá đông, giết xong một đợt lại có đợt khác xông lên, dù cho Yến Sơn Tứ Hiệp lúc này có điên cuồng chém giết thì cũng có chút mệt mỏi. Cho dù bọn họ có thể chịu được thì đao binh trên tay cũng không còn bền nữa. Trường đao của Đằng Chí đầy vết nứt, trường kiếm của Trương Viễn Sơn thậm chí đã gãy mất. Thương dài của Phó Hoành cũng mẻ hết cả đầu. Kiếm của Chung Vân thì đã cùn. Lúc này có thể nói tình thế mười phần nguy cấp. “Mau, mau dẫn lão phu nhân và lão thái gia cùng những người khác đến lối ra khác!” Phương Thiên Túng vội hét lớn. Hắn hộ tống Tô Điền Lực cùng Giả Xuân Mai và những người khác đi về một hướng khác. “Yến Sơn Tứ Hiệp, lui lại phía sau, để ta chặn bọn chúng!” Mặt Quỷ đại hiệp hét lớn một tiếng, mang theo trường kiếm lao tới. Hắn là cao thủ nhị phẩm, trường kiếm trong tay gầm thét, liên tục vung kiếm khí về phía trước. Từng đợt binh tướng của Giới Thần Cung ngã xuống. Nhưng dù hắn là cao thủ nhị phẩm, chân lực cũng có lúc cạn kiệt, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. “Chết phì long, ngươi trước đưa lão phu nhân bọn họ bay ra ngoài, chúng ta ở lại đoạn hậu…” Phương Thiên Túng không nhịn được mà chửi bới. “Được, được, đừng nói nữa, ta biết rồi…” Giao Gia để Tô Điền Lực bọn người ngồi lên lưng nó. Nhưng Tô Điền Lực và những người khác lại có chút không muốn lên. Nhà hắn tuy nuôi một con rồng, nhưng con rồng này lại có chút đặc thù, gia hỏa này quá béo nên bị mọi người gọi đùa là “heo long”. Tô Điền Lực và những người khác rất hoài nghi, cái thứ này chở bọn họ liệu có bay nổi không. Và cho dù có bay nổi thì liệu có giữa không trung bị rơi xuống hay không? “Kỷ Liên, Kỷ Hà, hai người bảo vệ lão thái gia và lão phu nhân!” Phương Thiên Túng hét lớn. “Được, chúng ta biết!” Kỷ Liên và Kỷ Hà là cao thủ số một số hai trong Thiên Thánh Vương Phủ. Hai chị em các nàng bản thân đã là cao thủ nhị phẩm, có vũ kỹ hợp kích kỳ lạ, thậm chí có thể đối kháng với Võ Thần nhất phẩm. Sau dị biến thiên địa, thực lực của các nàng cũng được nâng lên một bậc, bây giờ đã là Võ Thần nhất phẩm hàng thật giá thật. Hai chị em các nàng thêm Giao Gia và một đám gia thần, gia tướng của Thiên Thánh Vương Phủ, hộ tống Tô Điền Lực cùng Giả Xuân Mai hướng về lối ra khác. “Giết!” Hai chị em Kỷ Liên và Kỷ Hà quát một tiếng, tay cầm hai thanh trường kiếm, như hai con Giao Long xông về phía các tiểu binh của Giới Thần Cung ở ngoài cửa động. Chỉ trong chốc lát đã quét sạch đám tiểu binh đó. “Đi mau!” Kỷ Hà quay đầu nhìn lại. “Ta không ra được…” Giao Gia bị kẹt lại ở cửa hang. Mọi người nhìn mà cạn lời. Giao Gia dùng sức xông ra ngoài, muốn thoát ra. “Ầm…” Đột nhiên, Giao Gia lăn lông lốc về phía trước, đập đầu vào một tảng đá lớn, làm vỡ nát tảng đá. “Ai, là ai ở phía sau đá ta hả?” Giao Gia hoàn hồn, quay đầu nhìn mọi người, nhe răng hỏi. Mọi người im như thóc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không ai đáp lời. “Ngươi con heo long này, đi mau, lát nữa người Giới Thần Cung đuổi tới, không phải sẽ bắt ngươi nấu à!” Phương Thiên Túng mặt đen sì bước ra từ trong động khẩu, trầm giọng nói. “Cần ngươi nói!” Giao Gia giật mình, quay đầu nhìn Tô Điền Lực và mọi người, nói “lão thái gia, lão phu nhân, các người mau lên lưng ta đi, ta đưa các người đi…” Tô Điền Lực cùng Giả Xuân Mai và mọi người thầm kêu khổ, nhưng vẫn phải bò lên. Giao Gia đột nhiên hít sâu một hơi, lao ra ngoài, giữa không trung lắc lư mấy lần rồi sau đó mới lao về phía trước. Cũng may nó không bị rơi xuống, mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. “Đi mau!” Phương Thiên Túng và những người khác vội nói. Mọi người vội vàng đuổi theo… ... Trong khi đó, ở bên ngoài con đường, Thiên Khải Thần đang chỉ huy quân của Giới Thần Cung điên cuồng tấn công cửa đường. Ngay lúc này, một tên lính vội vã chạy đến, chắp tay nói với Thiên Khải Thần tướng: “Tướng quân, phát hiện có một đám người chạy từ cửa hang bên kia, hình như có một con Giao Long…” “Giao Long?” Thiên Khải Thần tướng nghe vậy hơi sững sờ, lập tức hai mắt sáng lên, vui mừng nói: “Vậy hẳn là người nhà của Tô Minh, dẫn người đi cùng ta đuổi theo!” “Rõ, tướng quân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận