Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 330: Yêu tập (kích)

Chương 330: Yêu tộc tập kích
Tô Minh cũng nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Hắn vội vàng ra khỏi lều trại, sau đó liền chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn trợn mắt há mồm. Từng con rắn lớn, còn có rất nhiều hổ yêu, báo yêu, heo yêu, sư yêu các loại, tất cả đều hướng doanh trại lao đến. Yêu vật đầy trời, có loài bay trên trời, có loài chạy trên mặt đất, còn có loài cưỡi mây đạp gió, khuấy đảo phong vân mà đến. Khí thế vô cùng khủng bố. Nhìn một đám đen nghịt một màu, khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
“Tô Hầu Gia, chỗ này, chỗ này...”
Ngay khi Tô Minh rút hàn nguyệt bảo đao ra, chuẩn bị nghênh chiến thì có một thanh âm vang lên. Tô Minh quay đầu nhìn lại, đã thấy Bùi Đạt cách đó không xa đang vẫy tay với hắn. Tô Minh bước nhanh đi tới, hỏi: “Bùi đại nhân, ngươi làm gì vậy?”
“Ôi chao, Tô Hầu Gia, lũ súc sinh này hung mãnh vô cùng, ngươi không đáng liều mạng với chúng nó đâu, không đáng đâu, chúng ta cứ trốn trước thì hơn...”
Nói xong, Bùi Đạt liền kéo Tô Minh về phía sau. Tô Minh không biết nói gì hơn. Nhưng lúc này, hắn cũng quý cái mạng nhỏ của mình, không dám cứng rắn xông lên, ngược lại đi theo Bùi Đạt. Đồng thời, Tô Minh không nhịn được nhìn lại phía sau. Chỉ thấy người của Ứng Long Vệ, cùng quân sĩ Đại Chu đã cùng yêu tộc giao chiến. Nhất là vị trấn phủ sứ tam phẩm Vưu Kiếm kia. Người kia là một cao thủ dùng kiếm, một kiếm chém ra, kiếm quang như cầu vồng, trực tiếp chém ra một con đường núi thây biển máu ở phía trước. Mấy yêu vật kia tuy hung mãnh nhưng lại không thể cản được công kích của dũng sĩ Đại Chu. Rất nhanh, rất nhiều yêu vật đã bị chém giết, cục diện cũng dần dần ổn định.
“Gầm...”
Nhưng vào lúc này, đột ngột, trong rừng núi phía trước truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa. Tiếng như sấm sét, vang dội nổ tung.
“Ào...”
Chỉ thấy một dòng sông lớn mênh mông cuồn cuộn điên cuồng lao về phía doanh trại. Sóng lớn cuộn trào, sôi trào mãnh liệt. Bên trong có một con giao long to lớn vô cùng đang quay cuồng gào thét.
“Là giao long, đại yêu thất giai!”
Trong đám người không biết ai hô một tiếng. Đại yêu thất giai, đó chính là tương đương với cao thủ tam phẩm của nhân loại. Trấn phủ sứ Vưu Kiếm hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ!”
Nói xong, Vưu Kiếm cầm kiếm liền lao về phía con giao long kia. Hai bên rất nhanh giao chiến. Kiếm quang như cầu vồng, tung hoành ngàn dặm. Ác long gào thét, dời sông lấp biển. Hai bên đánh túi bụi, trời đất mù mịt, nhật nguyệt không còn ánh sáng. Mà các đại yêu khác thì xông vào trong doanh trại. Càng có vài con yêu lớn hướng về phía Tô Minh và Bùi Đạt lao đến. Tô Minh nhìn con ngươi kịch liệt co lại, vội vàng che chở Bùi Đạt lùi về sau.
“Đi mau, đi mau a...”
Bùi Đạt gào to rách cả cổ họng. Tô Minh không còn gì để nói, thật muốn đánh cho hắn bất tỉnh, khiêng hắn chạy, để khỏi phải la hét ầm ĩ thu hút đám yêu vật tới. Bùi Đạt này mặc dù là một kẻ quan văn, ngày thường có lẽ không tỏ ra quá quan trọng, nhưng trong các cuộc đàm phán, lại rất có vai trò. Trong phái đoàn đàm phán của Đại Chu, Bùi Đạt với tài ăn nói lưu loát này, đã chiếm một nửa công lao. Bùi Đạt là tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất.
“Phốc phốc...”
Một ánh bạc lóe lên, trường đao chém tới, đem một con hổ yêu vừa nhào đến, chém đứt lìa đầu. Tô Minh thở ra một ngụm trọc khí, quay đầu nhìn về phía Bùi Đạt, trong lòng đầy nghi hoặc. Hắn có cảm giác lần yêu vật này đột nhiên tập kích doanh trại Đại Chu có chút không đúng. Vạn Yêu Quốc đã tan tác rồi. Mặc dù còn sót lại chút ít yêu quái, nhưng vì sao những yêu nghiệt này không đi tập kích trụ sở phật môn, lại điên cuồng tập kích trụ sở Đại Chu? Hơn nữa, đám yêu vật này càng giống như có người đang điều khiển, cố ý tới giết những quan văn như Bùi Đạt. Không có đám quan văn này, thì ai có lợi? Vậy dĩ nhiên là phật môn! Giờ phút này Tô Minh nghi ngờ nghiêm trọng, đám yêu vật này chính là do phật môn làm ra, đánh lén trụ sở của Đại Chu.
“Gầm...”
Đúng lúc này, một con tiểu giao long gào thét lao đến, hướng phía Tô Minh cắn xé. Tô Minh nhíu mày, một tay đẩy Bùi Đạt về sau. Đồng thời, hắn nhảy lên, đáp lên đầu tiểu giao long. Tô Minh quát lớn một tiếng, chuôi đao bất thình lình hướng xuống dưới đập tới.
“Oanh...”
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tiểu giao long kia bị nện đầu choáng váng, hung hăng đập xuống đất, nhấc lên bụi mù.
“Ngao ô...”
Tiểu giao long gào thét.
“Giúp ta ngăn những yêu thú kia!”
Tô Minh kêu lớn. Có mấy vị Ứng Long Sĩ liền xông ra ngoài, hướng về đám yêu vật trùng sát mà đi. Mà Tô Minh thì cắn ngón tay của mình, viết một ký hiệu kỳ quái lên bàn tay, lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên đập một bàn tay vào đầu tiểu giao long.
“Gầm...”
Giao Long kịch liệt giãy giụa, phát ra từng trận tiếng rống giận dữ. Bùi Đạt sợ đến hồn bay phách tán, hét lớn: “Tô Hầu Gia, cẩn thận, cẩn thận...”
Tô Minh lại không quan tâm, chỉ thi triển ngự linh chân quyết, muốn khống chế con tiểu giao long này. Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cũng không biết qua bao lâu. Con tiểu giao long vốn đang hung bạo đột nhiên im lặng trở lại, con ngươi đỏ tươi của nó cũng hiện lên một thần sắc nhân tính. Tô Minh thở ra một ngụm trọc khí, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, thầm nói: “Thành công!”
Mà lúc này, trấn phủ sứ Vưu Kiếm cùng con giao long kia cũng giao chiến đến hồi gay cấn.
“Nghiệt long, nhận lấy cái chết!”
Vưu Kiếm hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vung kiếm chém ra. Kiếm quang như cầu vồng, trực tiếp một kiếm chém đứt một bên sừng của giao long.
“Gầm...”
Máu tươi như mưa, điên cuồng phun ra. Con giao long đau đớn rên la liên hồi, hét lớn một tiếng, nộ lãng cuồng đào điên cuồng đánh về phía trước mặt Vưu Kiếm. Vưu Kiếm cau mày, trường kiếm trong tay sáng lên, bỗng nhiên một kiếm chém ra. Nộ lãng bị kiếm quang xẻ ra, một phân thành hai, lập tức ào một tiếng, tan ra bốn phía. Mà con giao long kia thì sớm đã bỏ chạy, nhảy lên không trung. Vưu Kiếm cũng không đuổi theo con giao long đó. Dù sao, bảo hộ quan chức mới là trách nhiệm của hắn. Sau khi giao long rút lui, vô số yêu thú cũng như thủy triều, tháo lui về phía sau. Còn Tô Minh khống chế con giao long kia cũng lẫn vào hướng yêu vật rút lui. Tô Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bùi đại nhân, không sao chứ?”
Vưu Kiếm hét lớn.
“Trấn phủ sứ đại nhân, ta không sao, không có việc gì...”
Bùi Đạt hét lớn. Vưu Kiếm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nhân, chuyện này không đúng, chẳng phải Vạn Yêu Quốc đã bị đánh tan rồi sao? Sao lại có nhiều yêu vật đến tập kích trụ sở Đại Chu như vậy!”
Đúng lúc này, một người đi tới, phân tích nói.
“Hừ, việc này không chừng là đám lừa trọc kia giở trò quỷ!”
Mã Thiên Hộ cả giận nói. Vưu Kiếm hít sâu một hơi, nói: “Hừ, có phải đám lừa trọc kia giở trò quỷ hay không, ngày mai kiểm kê thương vong thì biết ngay!”
“Dạ, đại nhân!”
Đám người nhao nhao chắp tay. Mà ở một bên khác, Tô Minh thì trở về trong lều trại, cắm vào thị giác của con tiểu giao long kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận