Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 157: Khổ cực chu đồng

“Minh Nhi, đói bụng không, mẹ cho con đi làm cơm!” Giả Xuân Mai khẽ cười một tiếng, liền muốn hướng phòng bếp chạy. Tô Minh vội giữ chặt Giả Xuân Mai, khẽ cười nói: “Mẹ, cái này không đều thuê đầu bếp nữ rồi sao? Sao mẹ còn đi làm?” Giả Xuân Mai bận bịu lôi kéo Tô Minh vào một chỗ, liếc nhìn vị trí phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Ai da, con cái này, thật không biết cách sống, có mẹ ở đây, con thuê đầu bếp nữ làm gì, một năm lại tốn bao nhiêu tiền?” Tô Minh trợn trắng mắt, hết lời để nói, bĩu môi nói: “Trời ạ, mẹ, con mang mẹ đến Kinh Thành, là để mẹ hưởng phúc chứ không phải để mẹ đến chịu khổ!” “Con cái này, mẹ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà…” Giả Xuân Mai cau mày nói. Tô Minh khẽ cười nói: “Cha mẹ, hôm nay chúng ta không ăn ở nhà, đi ra ngoài xuống quán!” “Ai da, con cái này, lại tiêu xài tiền, đầu bếp nữ đều mời, sao không ăn ở nhà? Để dành tiền, cho con cưới vợ, con nhìn xem cũng lớn chừng này rồi, hai mươi mấy mà vẫn chưa có nàng dâu đâu…” Giả Xuân Mai nói. Tô Minh có chút bất đắc dĩ, bận bịu lôi kéo Giả Xuân Mai đi ra ngoài, nói: “Trời ơi, mẹ, các người đến Kinh Thành cũng mấy ngày rồi còn chưa nếm thử món ăn đặc sắc ở Thượng Kinh Thành, hôm nay con trai dẫn các người đi thử...” Nói rồi, Tô Minh lôi kéo Giả Xuân Mai cùng phụ thân Tô Điền Lực liền đi ra ngoài. Đồng thời, Tô Minh còn gọi Ngưu Đại Tráng cùng Yến Sơn Tứ Hiệp đến đây, cùng đi tửu lâu ăn. Tô Minh và đoàn người đi đến Thiên Hương Các, tửu lâu lớn nhất Thiên Phong. Tại lầu hai phòng ở, mọi người gọi cả bàn đồ ăn, bắt đầu ăn. “Đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, tên đồng hương kia ức hiếp ta quá đáng, cách chức ta, thực sự đáng hận, mong đại nhân xem tình nghĩa trước đây, làm chủ cho tại hạ, đòi lại chức quan, đồng thời trừng trị cái tên Tô Minh kia!” “Ngươi nói ai? Tô Minh? Ứng Long Vệ Tô Minh?” “Đúng vậy, chính là cái tên tổng kỳ quan trong Ứng Long Vệ ở Thiên Phong!” Đúng lúc này, âm thanh đối thoại truyền đến từ căn phòng bên cạnh. Trong phòng bên cạnh đó không phải ai khác, chính là Bùi Đạt, lang trung Lễ Bộ và Chu Đồng, đồng hương của Tô Minh. Chu Đồng lúc này đang nịnh nọt nhìn Bùi Đạt, hy vọng Bùi Đạt cho hắn một câu chắc chắn. “Rầm…” Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Minh trực tiếp xông vào, quay đầu nhìn về phía Chu Đồng, cười híp mắt nói: “Chu Đồng, đồng hương tốt của ta, bạn tốt, chúng ta lại gặp mặt!” Lời Tô Minh nói rõ ràng là châm chọc. Nhìn thấy Tô Minh đột ngột xuất hiện, Chu Đồng và Bùi Đạt đều giật mình. Chu Đồng một mặt khuất nhục nhìn Tô Minh, phẫn hận không thôi. Lời vừa nãy hắn nói đã bị Tô Minh nghe thấy, có thể nói hai người đã hoàn toàn trở mặt. Ngay lúc này, Bùi Đạt nhìn về phía Tô Minh, lập tức chất lên vẻ tươi cười, trong giọng nói còn có ý nịnh nọt, cười nói: “Tô tổng kỳ a, đã lâu không gặp, vừa rồi không phải ta nói đâu, ta với người này không có bất cứ quan hệ gì…” “Bùi đại nhân, ngài…” Chu Đồng lập tức trợn tròn mắt, hoảng sợ nói. Bùi Đạt đang nịnh nọt Tô Minh? Chuyện gì thế này? Tô Minh nhìn Bùi Đạt, cười nói: “Không ngờ, chỗ dựa mà Chu Đồng nhắc tới chính là Bùi đại nhân ngài đây…” Bùi Đạt lần nữa vội vàng nhấn mạnh: “Tô tổng kỳ, ngài nói đùa, ta thật sự không quen hắn…” Tô Minh khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Chu Đồng với vẻ mặt suy tư. Khóe mắt Chu Đồng kịch liệt run rẩy, vội kêu lên: “Đại nhân…” “Đại nhân cái gì? Bản quan quen biết ngươi lắm sao?” Bùi Đạt trầm giọng nói. “Đại nhân, ngài không thể trở mặt không quen biết chứ…” Chu Đồng khẩn trương. Bùi Đạt lại cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, trầm giọng nói: “Hừ, cái gì trở mặt không quen biết, bản quan không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi chỉ là một tên dân đen…” “Ngươi…” Chu Đồng cuống cuồng giậm chân. Bây giờ hắn có thể nói là tự mình chuốc họa vào thân. Hắn không tiếc bán hết gia sản để lấy tiền, đến Kinh Thành tìm kiếm Bùi Đạt, chính là muốn mưu cầu cơ hội lật mình, nhưng không ngờ, chỗ dựa này của hắn lại nịnh bợ Tô Minh đến vậy. Chuyện này là sao? “Ai, Chu Đồng à, ngươi cũng là người chúng ta nhìn lớn lên, sao ngươi lại như vậy? Đứa nhỏ này đúng là lạc lối rồi…” Tô Điền Lực cũng tiến đến, nhìn Chu Đồng, thở dài nói. Chu Đồng hận đến nghiến răng, giận dữ nói: “Các ngươi còn nói ta, đều tại tên Tô Minh này, mới khiến ta rơi vào kết cục như bây giờ, các ngươi…” Tô Minh cũng lười nói nhảm với hắn, khoát tay áo. Yến Sơn Tứ Hiệp tiến lên, trực tiếp kéo Chu Đồng ra ngoài, hướng Ứng Long Vệ đi. Tiến vào đại lao Ứng Long Vệ, kết cục của Chu Đồng có thể tưởng tượng được. Lúc đầu Tô Minh nể tình đồng hương, cũng không có ý định so đo với Chu Đồng, cho hắn thôi chức cũng được. Không ngờ, gia hỏa này lại vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Kinh Thành, tìm người hãm hại Tô Minh. Vậy thì Tô Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Tô Minh không sợ Chu Đồng này, nhưng nhỡ hắn làm hại người nhà mình thì sao? Bởi vậy, lần này Tô Minh cũng sẽ không nương tay. Chờ đợi Chu Đồng chính là sống không bằng chết, mục xương trong ngục tù. “Tô tổng kỳ, vị này là…” Bùi Đạt nhìn về phía Tô Điền Lực và những người khác. “À, đây là phụ thân ta, đây là mẫu thân của ta, còn đây là huynh tẩu…” Tô Minh giới thiệu từng người trong nhà. “À, thì ra là lệnh đường lệnh huynh a, Bùi mỗ hôm nay ra ngoài vội vàng, không mang theo lễ vật gì, hôm khác, Bùi mỗ nhất định đến nhà bái kiến!” Bùi Đạt nhìn Tô phụ Tô mẫu và những người khác, vội chắp tay nói. “Đại nhân không dám, không dám…” Tô Điền Lực cùng Giả Xuân Mai và những người khác giật nảy mình. Cả đời này bọn họ không nghĩ tới, sẽ có quan lớn như vậy hành lễ với bọn họ, khiến bọn họ sợ hãi. “Nhất định, nhất định…” Bùi Đạt vội nói. Tô Minh thực sự không nhìn được bèn khẽ cười nói: “Bùi đại nhân, xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của ngài, hôm khác ta sẽ đến nhà bồi tội!” “Tô tổng kỳ nói quá lời, tên Chu Đồng kia không có quan hệ gì với ta, ta bất quá là thuận theo thôi!” Bùi Đạt vội nói. “Vậy thì tốt, hôm nay đa tạ!” Tô Minh khẽ cười nói. Bùi Đạt vội nói: “Tô tổng kỳ khách khí, ta hôm nay còn có chút chuyện, xin cáo từ trước, hôm khác sẽ đến nhà bái kiến!” “Tốt, Bùi đại nhân, vậy ta xin không tiễn!” Tô Minh khẽ cười nói. Bùi Đạt vội vàng rời đi. Còn Tô Minh và cả gia đình tiếp tục trở về phòng ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Tô Minh cả nhà liền hướng về nhà. Chỉ là, bọn họ vừa về đến trước cửa nhà, liền thấy một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa tiến đến. Từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống một cô gái trẻ đẹp. Cô gái này không ai khác, chính là Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công chúa nhìn thấy Tô Minh, vui vẻ nói: “Tô Minh, ngươi xem như đã trở về…” Tô Minh khẽ cười một tiếng, tiến lên chắp tay nói: “Điện hạ, sao người lại đến đây?” “Sao? Ngươi về không tìm ta, ta đến tìm ngươi, ngươi còn không vui sao?” Chiêu Dương công chúa chu miệng nói. “Công chúa điện hạ nói đùa, điện hạ có thể đến, ta cao hứng còn không kịp ấy chứ…” Tô Minh nhanh miệng đáp. Mà một bên, người nhà họ Tô cả kinh trợn mắt há mồm, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin. Con trai út của bọn họ vậy mà lợi hại như vậy? Không chỉ có đại quan trong triều đình nịnh bợ? Mà còn quen biết một vị công chúa điện hạ? Hơn nữa, xem quan hệ giữa họ hình như cũng không tệ lắm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận