Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 337: Thăng nhiệm phó Thiên hộ

Chương 337: Thăng chức Phó Thiên Hộ.
Lần này, Kình Kiếm dẫn đội, cùng Phật môn đàm phán, một lần giành lại rất nhiều địa bàn, mở rộng bản đồ Đại Chu vương triều, công lao quá lớn. Tô Minh bọn người trở lại Thượng Kinh Thành, Huyền Trinh hoàng đế liền trọng thưởng tất cả mọi người.
Yên Ổn hầu phủ.
Tôn Đức Thuận đang tuyên đọc thánh chỉ.
“Lần này đi Thập Vạn Đại Sơn phương nam, Yên Ổn Hầu công lao quá lớn, dương oai Đại Chu quốc ta, mở rộng bản đồ Đại Chu, trẫm rất vui mừng, đặc biệt phong Yên Ổn Hầu làm Ứng Long Vệ Phó Thiên Hộ, thưởng hoàng kim vạn lượng, bạch ngân vạn lượng, gấm vóc ngàn thớt…”
Một tràng thánh chỉ ban xuống, Tô Minh bọn người khấu tạ thánh ân.
“Yên Ổn Hầu, còn không mau tiếp chỉ?”
Tôn Đức Thuận cười híp mắt nhìn Tô Minh, nói.
Tô Minh đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ, vội nói: “Làm phiền công công đến tuyên chỉ!”
“Đâu có, đâu có, đây đều là việc chúng ta phải làm, chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước!”
Tôn Đức Thuận bỏ lại một câu, quay người liền đi.
“Ta đưa tiễn công công!”
Tô Minh vội vàng nghênh đón tiếp theo, lấy ra một xấp ngân phiếu, không để lại dấu vết đưa kín cho Tôn Đức Thuận.
Tôn Đức Thuận thì rất tự nhiên thu vào, thủ pháp thuần thục, xem là biết là lão làng.
Tiễn Tôn Đức Thuận, Tô Minh quay về.
Tô Điền Lực cười nói: “Nhà ta đúng là trúng mánh tổ tiên, Nhị Lang đúng là thụ ân sủng của bệ hạ, có thành tựu như thế này, khó có được, khó có được a...”
Tô Mẫu Giả Xuân Mai cũng cười không ngậm được miệng.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, ăn cơm.
Buổi chiều, Bạch Hi trong lúc rảnh rỗi, chơi đùa với Tô Lê.
Giả Xuân Mai tiến đến trước mặt Tô Minh, tức giận: “Tiểu tử thối, ngươi xem Hi Nhi thích trẻ con thế kia, ngươi còn không cố gắng một chút?”
“Ách?”
Tô Minh vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Ta cố gắng, cố gắng chẳng phải được sao?”
Mà cách đó không xa, Bạch Hi đang chơi đùa với Tô Lê, tai mắt lanh lợi, tự nhiên cũng nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền đỏ lên.
“Đây là rượu uy vũ, đêm nay các ngươi uống nhiều một chút…”
Giả Xuân Mai ôm một vò rượu, kín đáo đưa cho Tô Minh.
Tô Minh vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Mẹ, ta biết rồi…”
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Tô Minh vịn tường đi ra, đến Tổng Nha Ứng Long Vệ Ngoại Thành báo cáo. Mà Bạch Hi thì xin nghỉ ngơi.
Ứng Long Vệ Tổng Nha ngoại thành do Vưu Kình Kiếm trấn thủ quản hạt. Dưới trướng có hai phó tá, chính là hai vị thiên hộ, Ngưu Thiên Hộ và Mã Thiên Hộ hiệp trợ. Tô Minh và các phó thiên hộ khác thì nghe theo điều lệnh. Việc này ngược lại giúp Tô Minh rảnh rang rất nhiều.
Bốn khu thành ngoại thành, đều có nha môn Ứng Long Vệ tương ứng quản hạt, trừ phi có chuyện gì trọng đại đặc biệt, Tổng Nha mới xuất thủ. Cũng vì thế, việc Tô Minh được điều nhiệm, ngược lại lại dễ dàng hơn nhiều.
Một ngày này, sau khi xuống nha, Tô Minh trong lúc rảnh rỗi, cưỡi ngựa định trở về nhà.
Đến một nơi, một người chặn đường đi của Tô Minh, người này không ai khác, chính là thị vệ của thái tử.
Thái tử thị vệ nhìn Tô Minh, nói: “Tô Hầu Gia, điện hạ thái tử muốn ta hỏi ngài một chút, thuốc điều chế thế nào?”
“Chuyện này còn cần chút thời gian!” Tô Minh lúng túng nói.
Thái tử thị vệ gật đầu, nói: “Vậy Tô Hầu Gia phải nhanh lên một chút, thời gian không chờ người!”
“Ta hiểu!” Tô Minh cười gượng nói.
“Tô Hầu Gia tự giải quyết cho tốt!”
Thái tử thị vệ bỏ lại một câu, quay người liền rời đi.
Mà sắc mặt Tô Minh thì trở nên âm trầm. Việc lựa chọn giữa thái tử và Huyền Trinh hoàng đế, Tô Minh vẫn luôn do dự không thôi. Thái tử có thể tạo phản thành công hay không, Tô Minh cũng không chắc chắn. Bởi vậy, từ trước tới giờ, Tô Minh dù thân trong vòng xoáy, cũng chỉ có thể đá qua đá lại, không thể hạ quyết tâm.
Tiễn thái tử thị vệ, Tô Minh cảm thấy phiền muộn, liền đi đến Giáo Phường Ti tìm Thanh Mộng.
Thanh Mộng trán bóng loáng mồ hôi mịn, đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực Tô Minh, nhẹ nhàng nói: “Hầu Gia có tâm sự à?”
Tô Minh cười gượng một tiếng, nói: “Là có chút tâm sự!”
Thanh Mộng cũng không tiện nói gì, đột nhiên đứng dậy, nhìn Tô Minh, nói: “Hầu Gia, ta chờ người tới, cũng không phải một hai ngày!”
“Hả? Sao vậy Thanh Mộng?” Tô Minh nghi hoặc hỏi.
Thanh Mộng nhìn Tô Minh, nói: “Nghe nói Hầu Gia lại thăng chức, nô gia đã tích góp đủ bạc, chỉ là vì thân phận nô tịch, mãi không thể thoát thân, mong Hầu Gia giúp nô gia một phen! Nô gia nguyện cả đời hầu hạ Hầu Gia!”
Tô Minh nghe xong gật gù, cười nói: “Ta tưởng chuyện gì chứ, việc nhỏ, chuyện này cứ để ta lo!”
Thanh Mộng đại hỉ, vội tạ đạo: “Đa tạ Hầu Gia!”
“Muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn bây giờ…” Tô Minh cười gian xảo…
Ngày thứ hai, Tô Minh liền trở về Tổng Nha tiếp tục lên nha. Chỉ là thời gian lên nha tại Tổng Nha quá nhàn hạ, Tô Minh rảnh rỗi, liền đến Hộ Bộ. Đã đáp ứng Thanh Mộng, muốn giúp nàng thoát khỏi thân phận nô tịch, vậy tất nhiên là phải làm.
Hộ Bộ quản lý hai hạng chức quyền quan trọng, thứ nhất là tiền bạc trong quốc khố, thứ hai chính là hộ tịch này.
Ban đầu Lâm gia cắm rễ tại Hộ Bộ. Nhưng sau khi Lâm Gia bị Huyền Trinh hoàng đế lật đổ, Hộ Bộ liền một lần nữa bị sắp xếp lại.
Tô Minh mặc một thân phi ngư phục màu đỏ rực, lộ rõ thân phận. Ứng Long Vệ phó thiên hộ. Ứng Long Vệ phó thiên hộ mặc dù chỉ là quan viên tòng ngũ phẩm, nhưng thế lực lại vô cùng lớn. Dù là đại quan nhất nhị phẩm trong triều đình, cũng không dám tùy tiện đắc tội một vị phó thiên hộ của Ứng Long Vệ.
Tô Minh vừa vào Hộ Bộ, đã có người lập tức báo tin cho Hộ Bộ Thượng thư Tả Hồng.
Tả Hồng vội ra đón, nhìn Tô Minh, cười hỏi: “Không biết vị phó thiên hộ đây là ai?”
“A, ta tên là Tô Minh!” Tô Minh báo danh.
“À, thì ra là Yên Ổn Hầu!” Tả Hồng cuống quýt, đưa tay làm tư thế mời, nói: “Không biết Yên Ổn Hầu bỗng nhiên giá lâm Hộ Bộ ta, có việc gì không?”
“Chúng ta vào trong rồi nói!” Tô Minh cười nhẹ nói.
“Mời đại nhân, mời!” Tả Hồng vội nói.
Vào trong nha môn Hộ Bộ, Tô Minh cùng Tả Hồng hai người vào chỗ.
Thấy Tô Minh không nói lời nào, Tả Hồng giật mình, vội xua tay ra hiệu mọi người lui xuống. Đợi trong nha môn chỉ còn hai người, Tô Minh mới chậm rãi đặt chén trà xuống, chấp tay nói với Tả Hồng: “Tả đại nhân, lần này ta tới, là có một chuyện cần Tả đại nhân giúp!”
Tả Hồng vội nói: “Yên Ổn Hầu khách khí, gì mà nhờ cậy, việc Yên Ổn Hầu đến tìm lão phu làm việc, chính là xem lão phu là người nhà cả rồi, Hầu Gia có việc gì cứ nói, lão phu nếu giúp được sẽ thu xếp ổn thỏa, không đổ cho ai cả”.
Vị Tả Hồng này có thể làm quan từ tòng nhất phẩm thượng thư, cũng là người đã lăn lộn hiểu rõ chuyện quan trường, tự nhiên không muốn đắc tội Tô Minh, một người được Huyền Trinh hoàng đế tin tưởng.
Tô Minh nhìn Tả Hồng, cười nói: “Chuyện là như vầy, Tả đại nhân, ta có một hồng nhan tri kỷ ở Giáo Phường Tư, tên là Thanh Mộng, nàng muốn chuộc thân, nhưng đang có nô tịch, chuyện này…”
“Chuyện này dễ thôi, dễ thôi, cứ để lão phu lo!” Tả Hồng nghe xong, vội vỗ ngực bảo đảm.
“Ha ha, vậy tốt, vậy đa tạ Tả đại nhân!” Tô Minh chắp tay nói với Tả Hồng.
“Yên Ổn Hầu khách khí, khách khí…” Tả Hồng vội nói.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Tô Minh lúc này mới đứng dậy rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận