Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 478: Nạp thiếp?

Giờ phút này, quốc vương Xích Vũ Quốc trong nháy mắt hiểu ra tất cả. Sở dĩ Tô Minh làm vậy, chính là để kích động quan hệ giữa Xích Vũ Quốc và Hắc Vũ Quốc, khiến Xích Vũ Quốc không thể quay đầu lại nữa.
“lui xuống đi!”
Quốc vương do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khoát tay nói.
Các sĩ tốt lui xuống.
Tô Minh nhìn về phía quốc vương, cười tủm tỉm nói: “Quốc vương bệ hạ, mục đích của bản vương đến đây, chắc bệ hạ đã hiểu rõ, không biết bệ hạ……”
“Ừm, chỉ là……”
Quốc vương nhíu mày.
“Bệ hạ lo lắng cho con gái của ngài là Nam Cung Lộ sao?”
Tô Minh cười hỏi.
Tuy quốc vương bị ép gả con gái cho Hắc Vũ Quốc, nhưng thật ra trong lòng ông vẫn rất thương con gái mình, chỉ vì sự an nguy của cả Xích Vũ Quốc nên mới phải đem con gái dâng đi.
Quốc vương im lặng gật đầu, cười khổ nói: “Thiên Thánh Vương làm như vậy, có thể hại con gái ta rồi……”
Tô Minh khẽ cười một tiếng, nói “bệ hạ, công chúa Nam Cung Lộ đã trở về Xích Vũ Quốc rồi, bệ hạ có thể phái người đến khách sạn tìm kiếm!”
“Thật sao?”
Quốc vương kinh ngạc.
Tô Minh khẽ gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là thật!”
Quốc vương mừng rỡ, vội phái người đi tìm kiếm. Còn Tô Minh cũng không khách khí, cứ ở lại trong vương cung.
Một lát sau, một bóng người bay tới. Sĩ tốt canh giữ nhìn thấy, vội tiến lên ngăn cản.
“Người một nhà!” Tô Minh mở miệng nói.
“lui ra đi!” Quốc vương khoát tay nói.
Các sĩ tốt lui xuống.
Bạch Hi rút kiếm đi đến trước mặt Tô Minh, khẽ gật đầu với Tô Minh, ra hiệu đã xong việc.
Hai vợ chồng ngồi xuống.
Lại qua một lát, Nam Cung Lộ được sĩ tốt dẫn đến.
“Phụ vương!” Nam Cung Lộ nhìn thấy quốc vương thì nhào tới.
Hai cha con gặp lại nhau, khóc nức nở. Sau khi tách ra, Nam Cung Lộ nhìn về phía Tô Minh, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, có chút e thẹn cúi chào Tô Minh, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh quốc vương.
Quốc vương nhìn hết thảy vào trong mắt, khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Tô Minh, nói “Thiên Thánh Vương, muốn Xích Vũ Quốc ta quy hàng Đại Chu, cũng không phải là không thể, chỉ cần Thiên Thánh Vương đáp ứng cho ta một điều kiện!”
Tô Minh nhíu mày, cười nói: “Bệ hạ cứ nói, nếu bản vương có thể làm được, tất nhiên sẽ đáp ứng!”
“Thiên Thánh Vương tự nhiên làm được thôi!” Quốc vương khẽ cười, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Minh, nói “nếu Thiên Thánh Vương có thể cưới tiểu nữ, ta liền dẫn Xích Vũ Quốc dâng về bản đồ Đại Chu!”
“Ách……”
Nghe vậy da mặt Tô Minh kịch liệt run rẩy, vội vàng lắc đầu nói “bệ hạ, phu nhân ở bên cạnh, việc này không cần nhắc lại, bản vương không muốn nạp th·iếp!”
Quốc vương nhíu chặt lông mày, sắc mặt lạnh xuống, híp mắt nhìn Tô Minh, trầm giọng nói: “Ta cũng chỉ có một yêu cầu này, Thiên Thánh Vương cũng không chịu đáp ứng, lẽ nào con gái ta không xứng làm th·iếp cho Thiên Thánh Vương sao?”
“Bản vương không có ý đó, chỉ là……” Tô Minh cười khổ giải thích.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Hi lại lên tiếng: “ta đáp ứng!”
“Ách?”
Tô Minh ngạc nhiên, quay đầu không thể tin nổi nhìn Bạch Hi. Bạch Hi lại liếc nhìn Tô Minh một chút rồi tự mình uống trà.
Tô Minh bất đắc dĩ, chắp tay với Bạch Hi, sau đó nhìn về phía quốc vương, nói “nếu phu nhân đã đồng ý thì bản vương tự nhiên không có ý kiến gì!”
“Ha ha ha……” Quốc vương cười ha hả nói “không ngờ Thiên Thánh Vương là một nhân vật anh hùng, lại yêu thương phu nhân như vậy, ta tin rằng tiểu nữ theo Thiên Thánh Vương, Thiên Thánh Vương cũng sẽ không bạc đãi tiểu nữ!”
Phải nói quốc vương Xích Vũ Quốc là người rất khéo đối nhân xử thế. Nếu là gặp phải người không biết điều, họ sẽ nói Tô Minh sợ vợ, nhưng quốc vương lại không nói như vậy. Trên thực tế Tô Minh cũng hoàn toàn không sợ vợ, chỉ là tôn trọng Bạch Hi thôi. Dù sao Bạch Hi là phu nhân do hắn cưới hỏi đàng hoàng, người phụ nữ của mình thì phải tự mình yêu thương.
Mà Bạch Hi cũng hiểu chuyện, biết Tô Minh trong lòng lo lắng chuyện gì, Tô Minh cần giải quyết chuyện của các nước Bách Việt, không thể không thu phục Xích Vũ Quốc trước. Thực tế, Bạch Hi còn biết một số chuyện khác của Tô Minh, ví như quan hệ giữa Tô Minh và Lâm Thường Dung không hề tầm thường, cùng Nữ Đế bệ hạ cũng vậy. Quan trọng hơn, nàng biết Tô Minh còn nuôi một người ở bên ngoài, nhưng Bạch Hi lại làm như không biết. Hỏi một người vợ như vậy, sao Tô Minh có thể không yêu thương cho được.
Cứ như vậy, Tô Minh có thể nói là không đánh mà thắng, đưa Xích Vũ Quốc vào bản đồ Đại Chu, tất nhiên cái giá phải trả là hắn cưới một nàng công chúa trời sinh mị cốt.
“Thiên Thánh Vương, việc Xích Vũ Quốc ta hối hôn, Hắc Vũ Quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó sợ rằng sẽ phái đại quân áp sát biên giới, Xích Vũ Quốc ta không phải đối thủ của Hắc Vũ Quốc, không biết lần này Thiên Thánh Vương mang theo bao nhiêu quân mã đến đây?”
Hôm đó, Tô Minh đang uống rượu trong điện thì quốc vương lo lắng đi đến hỏi.
Tô Minh chậm rãi đặt chén trà xuống, khí định thần nhàn nói “lần này bản vương đến đây chỉ có bản vương và phu nhân, không mang theo bất cứ binh mã nào.”
“Cái này……” Quốc vương lập tức khẩn trương, vội nói: “Thiên Thánh Vương, bây giờ đi mời quân đến thì có kịp không?”
“Không kịp nữa rồi!” Tô Minh đáp.
“Vậy làm sao bây giờ?” Quốc vương khẩn trương.
Đúng lúc này, một vị tướng quân chạy vào, vẻ mặt sốt sắng chắp tay với quốc vương nói: “Bệ hạ, không xong rồi, không xong rồi, đại quân Hắc Vũ Quốc đang áp sát……”
“Cái gì?” Sắc mặt quốc vương Xích Vũ Quốc kịch biến, vội vàng quay người đi ra ngoài.
Tô Minh lại nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, cầm Khuyển Nha đao, cùng Bạch Hi đi ra ngoài.
Rất nhanh, mọi người lên được tường thành, thấy phía dưới là rất nhiều quân mã, tính sơ cũng có khoảng hai, ba vạn quân.
“Xích Vũ lão tặc, ngươi dám đầu hàng Đại Chu, lật lọng, hôm nay nếu ngươi giao Nam Cung công chúa ra thì ta sẽ rút quân, nếu không ta sẽ san bằng Xích Vũ Quốc các ngươi!”
Trong quân mã, một người đàn ông vạm vỡ chỉ lên tường thành hét lớn.
Sắc mặt quốc vương Xích Vũ Quốc kịch biến, quay đầu nhìn Tô Minh, vội vàng kêu lên: “Thiên Thánh Vương, giờ phải làm sao?”
“Bản vương sẽ giải quyết thay ngươi!” Tô Minh khẽ cười, vút một tiếng, rút Khuyển Nha đao, thả người nhảy xuống tường thành, lao về phía quân địch.
Mọi người Xích Vũ Quốc nhìn mà trợn mắt há mồm. Sao có thể dũng mãnh vậy? Một mình xông vào quân địch? Đây là người sao?
Bạch Hi lại không hề lo lắng. Nhục thân của Tô Minh rất mạnh mẽ, trên đời này chắc là không ai có thể phá được Bất Diệt Kim Thân của Tô Minh. Lần trước Tô Minh một mình dám xông vào mười vạn quân của Triệu Quốc, hai, ba vạn quân này đối với Tô Minh mà nói chỉ như bữa sáng, căn bản không đáng nói. Bởi vậy Bạch Hi không hề lo lắng.
“Thiên Thánh Vương Tô Minh của Đại Chu ở đây, các ngươi còn không mau đầu hàng, nếu không…g·i·ế·t không tha!” Trước khi xông trận, Tô Minh đã cất cổ họng hô lớn.
Âm thanh như sấm rền, vang vọng trong đại quân Hắc Vũ Quốc……
Bạn cần đăng nhập để bình luận