Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 369: Vương phủ người tới

Chương 369: Người của vương phủ tới.
Dịch quán.
Đại sảnh.
Sắc mặt mọi người vô cùng âm trầm.
“Đại nhân, cái tên Quảng Lăng Vương kia khinh người quá đáng, Ứng Long Vệ chúng ta khi nào chịu thiệt như vậy, hắn làm lơ chúng ta coi như xong, còn phái người ám sát người của chúng ta, thật là đáng giận, cái thứ tức này, ta không nhịn được!” Ngưu Thiên Hộ hét lớn.
“Đúng vậy đó, đại nhân, cái loại cặn bã Quảng Lăng Vương cũng dám sát hại huynh đệ của chúng ta, thật sự đáng giận, chiêu hàng cái quỷ, chi bằng chúng ta trở về, để bệ hạ phát binh thảo phạt tên Quảng Lăng Vương này đi, như thế nào?” Mã Thiên Hộ cũng hét lớn.
“Đúng đúng đúng, giết chết cái tên chó chết Quảng Lăng Vương kia, báo thù rửa hận cho các huynh đệ đã chết!” “Giết Quảng Lăng Vương!” “Giết cái tên khốn kiếp đó!” Đám người lòng đầy căm phẫn, nhao nhao chửi ầm lên.
Mà Tô Minh thì mặt âm trầm, ngồi ở vị trí chủ tọa không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hữu Vọng, người trong đám nãy giờ không nói gì, hỏi:
“Lão Lý, ngươi nghĩ sao?” Lý Hữu Vọng tuy giờ chỉ là một phó bách hộ, nhưng hắn là thân tín của Tô Minh, được Tô Minh coi trọng, đám người cũng không dám oán trách gì với Lý Hữu Vọng.
Lý Hữu Vọng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Tô Minh, chắp tay nói:
“Đại nhân, ta nghĩ việc này hẳn không phải do Quảng Lăng Vương làm!” “Lão Lý, ngươi có căn cứ gì sao, sao biết việc này không phải do tên Quảng Lăng Vương kia làm?” Ngưu Thiên Hộ trừng mắt một đôi mắt trâu, hỏi.
Lý Hữu Vọng nhếch miệng, nói: “Việc Quảng Lăng Vương này cố ý không gặp đại nhân, không vào kinh thành, như vậy đã nói rõ hắn có chỗ lo lắng, điều này nói rõ hắn còn đang dao động không ngừng giữa việc thuận theo triều đình và tạo phản, lúc này, hắn đột nhiên phái người ám sát người của Ứng Long Vệ chúng ta, điều này nói không thông......” Đám người nghe vậy thì nhíu mày.
Lý Hữu Vọng tiếp tục nói: “Nếu như Quảng Lăng Vương một lòng muốn mưu phản, muốn giết chúng ta, thì sẽ không phái một hai người đến đây ám sát người của chúng ta, mà là đã sớm sai đại quân vây quanh dịch quán, đem chúng ta những người này đều lưu lại Quảng Lăng……” “Nhưng là……” Ngưu Thiên Hộ cau chặt lông mày.
Tô Minh vào lúc này chen vào nói:
“Mọi người đừng để cơn phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, kẻ địch đang đợi chúng ta mất khôn để mắc lừa đấy!” “Ý của đại nhân là……” Mã Thiên Hộ nghi ngờ.
Tô Minh gật đầu nói:
“Ta cũng cho rằng chuyện này không phải do Quảng Lăng Vương làm, hắn giết người của Ứng Long Vệ chúng ta không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại sẽ mang đến tai họa cho hắn, Quảng Lăng Vương không phải đồ ngốc, hắn không thể nào làm như vậy!” “Vậy là cái tên vương bát đản nào đã sát hại huynh đệ của Ứng Long Vệ chúng ta?” Vu Uyên hỏi.
Tô Minh hướng Lý Hữu Vọng ra hiệu mời.
Lý Hữu Vọng khẽ vuốt cằm, nhìn về phía đám người, nói: “Điểm này cũng rất dễ nhận ra, ai được lợi ích lớn nhất, thì người đó là kẻ giật dây!” “Giết người của Ứng Long Vệ ta, ép Quảng Lăng Vương tạo phản, người có lợi lớn nhất……” Mã Thiên Hộ lẩm bẩm.
Trong chốc lát, ánh mắt hắn sáng rõ, hoảng sợ nói:
“Tông môn!” “Đúng!” Lý Hữu Vọng tiếp lời, nói: “Không sai, nếu ép Quảng Lăng Vương tạo phản, thì kẻ có lợi nhất không ai qua được tông môn, nhất là Thiên Đạo Cung……” “Ừm, rất đúng, rất đúng!” “Mấy tên vương bát đản của Thiên Đạo Cung, vậy mà lại giở trò sau lưng hãm hại chúng ta, thật đáng giận hết chỗ nói!” “Thiên Đạo Cung, nhất định có một ngày, lão tử sẽ giết đến Thiên Đạo Cung, báo thù cho các huynh đệ đã mất!” Đám người đều đồng tình với phân tích của Lý Hữu Vọng và Tô Minh, chuyển mũi dùi về phía Thiên Đạo Cung.
Đúng lúc này, Trương Kiếm vội vã đi đến, chắp tay với Tô Minh nói:
“Đại nhân, người của Quảng Lăng Vương Phủ đến!” “Hả?” Tô Minh nhíu mày, nhìn về phía Trương Kiếm, nói:
“Cho bọn họ vào!” Đám người ai nấy ngồi xuống.
Từng người nắm chặt chuôi đao, toàn thân sát khí nghiêm nghị.
“Vâng, đại nhân!” Trương Kiếm xoay người đi.
Một lát sau, Trương Kiếm dẫn theo ba người đến.
Người cầm đầu là một người mặc áo xanh, để râu dê, hai con ngươi tinh quang lạnh lẽo.
Người kia nhìn về phía đám người, đôi mắt rõ ràng co rụt lại, lập tức hắn lại đi đến trước mặt Tô Minh, chắp tay với Tô Minh nói:
“Tại hạ Trương Liệu, phụ tá của Quảng Lăng Vương Phủ! Hôm nay cố ý đến để tiếp đón trấn phủ sứ đại nhân!” Tô Minh sắc mặt không hề dao động, nhìn phụ tá, lại không nói một lời.
Thấy vậy Trương Liệu bận bịu chắp tay nói:
“Đại nhân, là như vậy, Vương gia nhà ta nghe nói, người của Ứng Long Vệ bị tập kích trong lòng vô cùng lo lắng, đặc biệt lệnh tại hạ đến đây nói rõ với trấn phủ sứ đại nhân, việc này tuyệt đối không phải do Quảng Lăng Vương Phủ ta làm!” “Vậy là ai?” Tô Minh mặt lạnh hỏi.
Trương Liệu chắp tay nói:
“Vương gia nói, gần đây có người của Bách Việt Nam Chiếu Quốc trà trộn vào địa giới Đại Chu ta, có lẽ là người của Nam Chiếu Quốc đó muốn gây hiềm khích giữa Quảng Lăng Vương với triều đình, để bọn chúng được hưởng lợi!” “Người của Nam Chiếu Quốc?” Tô Minh nhíu mày, khẽ vuốt cằm.
Điểm này cũng không mâu thuẫn với phân tích của đám người Tô Minh.
Sự việc mặc dù có thể do người của Nam Chiếu Quốc làm nhưng kẻ đứng sau giật dây người của Nam Chiếu Quốc có lẽ là người của Thiên Đạo Cung.
Dù sao thì, từ trước đến nay, Thiên Đạo Cung đều là lợi dụng thao túng các tông môn khác để làm việc cho bọn chúng chứ rất ít khi tự mình ra tay.
“Đúng vậy, chắc là người của Nam Chiếu Quốc! Mong trấn phủ sứ đại nhân ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, hãy đề phòng bọn người của Nam Chiếu Quốc!” Trương Liệu nhìn Tô Minh, sốt ruột nói.
Tô Minh khẽ vuốt cằm, nói:
“Bản quan đã rõ!” Do dự một chút, Tô Minh hỏi:
“Gần đây thân thể Vương gia vẫn ổn chứ? Có thể gặp chúng ta không?” “Trấn phủ sứ đại nhân, thật sự xin lỗi, vương gia bị bệnh nặng, e rằng không thể gặp được đại nhân!” Trương Liệu xấu hổ cười một tiếng, chắp tay với Tô Minh nói:
“Tại hạ xin cáo từ trước!” Nói rồi, Trương Liệu xoay người dẫn theo hai người khác rời đi.
Tô Minh nhìn bóng lưng mấy người rời đi, tinh quang trong đôi mắt lóe lên không yên.
Rõ ràng là Quảng Lăng Vương phái Trương Liệu này đến đây, là sợ Tô Minh hiểu lầm vương phủ giết người của Ứng Long Vệ, từ đó gây ra rắc rối không cần thiết.
Đương nhiên, hành động này của Quảng Lăng Vương cũng có thể là để thử xem người của Ứng Long Vệ.
Nhân vương phủ đã báo tin cho ngươi Ứng Long Vệ phải tự tìm người của Nam Chiếu Quốc gây chuyện với người của Ứng Long Vệ, đó là việc của ngươi.
“Đại nhân, tên Quảng Lăng Vương kia vẫn không chịu gặp chúng ta, phải làm sao cho ổn đây?” Ngưu Thiên Hộ có chút nóng nảy.
Tô Minh nhíu mày, tinh quang trong đôi mắt bộc phát, nói:
“Việc này trước không vội, chúng ta hãy bắt đám người Nam Chiếu đã giết huynh đệ của chúng ta lại, báo thù rồi tính tiếp!” “Tốt, đại nhân, ngài cứ phân phó đi, chúng ta phải làm như thế nào!” Mã Thiên Hộ gật đầu, lớn tiếng nói.
“Rất đơn giản, dẫn rắn ra khỏi hang!” Tô Minh trầm giọng nói.
Sau đó, đám người quây vào một chỗ, bắt đầu bàn bạc phương án cụ thể.
Mọi chuyện diễn ra như không có gì xảy ra.
Người của Ứng Long Vệ vẫn như ngày thường, người nên đi trước cửa vương phủ vẫn đi, người nên đi tửu lầu uống rượu cũng vẫn đi.
Tất cả đều như bình thường.
Hôm đó, Trương Hải và Vương Huy hai người vừa ở trong thành Quảng Lăng uống rượu, sau đó hai người dìu nhau, chậm rãi hướng về dịch trạm.
“Lão Vương, ngươi nói cái tên người của Nam Chiếu Quốc kia có để ý tới hai chúng ta không nhỉ?” Trương Đại Hải có chút chột dạ nói.
“Đồ mỏ quạ, đừng có nói bậy!” Vương Huy cũng có chút rụt rè, không nhịn được giật cả mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận