Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 182: Đấu Đao Thần truyền nhân

Chương 182: Truyền nhân Đao Thần
Đi ngược dòng nước? Tình huống này là thế nào? Chẳng lẽ là cao thủ Trung Tam Phẩm, có thể phóng kình lực ra ngoài? Tô Minh nhìn hai con ngươi hơi co lại, trong lòng lập tức bắt đầu lo lắng không yên. Hắn tuy tự nhận là ở Hạ Tam Phẩm, cho dù gặp cao thủ Thất Phẩm cũng không sợ. Nhưng nếu gặp phải cao thủ Trung Tam Phẩm, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Nhất là đối phương lại là truyền nhân của Đao Thần, đây không phải là chuyện đùa. Nếu không cẩn thận, rất có thể bị đối phương chém một đao. Tô Minh âm thầm nuốt nước miếng, ánh mắt lại đảo quanh trong đám người tìm kiếm. Ngay lúc này, một bóng người xinh đẹp cưỡi một con bạch mã chậm rãi tới. Người này không ai khác chính là Bạch Hi. Thấy Bạch Hi tới, Tô Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, sức lực cũng thêm lên mấy phần. Có Bạch Hi ở đây, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng hắn, không đáng ngại. Hắn cũng có thể thoải mái giao đấu một trận với truyền nhân Đao Thần này. Bạch Hi thấy Tô Minh nhìn mình, không khỏi nhếch miệng cười, thầm nghĩ: “Gã này thật là sợ chết...” Gã này đến bờ Thái Dương Hồ hẹn ước, còn mặc cả phi ngư phục, chính là muốn cho đối phương biết hắn là người của triều đình, là người của Ứng Long Vệ. Ngươi không thể hạ sát thủ, nếu giết quan triều đình, ngươi cũng không trốn thoát. Bất quá, Bạch Hi cũng biết, Tô Minh xem trọng tính mạng, nhưng khi dũng cảm thì lại rất dũng. Tại Vân Châu Thành, Tô Minh một mình cõng nàng giết ra khỏi vòng vây, còn ở bên ngoài Dược Vương Cốc, Tô Minh một thân một mình đối đầu với đám hộ vệ trung phẩm. Lúc này, ánh mắt Tô Minh lần nữa nhìn về phía truyền nhân Đao Thần kia. Truyền nhân Đao Thần một thân đồ đen, trên mặt đeo mặt nạ Tu La, trên đầu đội mũ rộng vành, hai tay khoanh trước ngực, ôm một thanh trường đao. Đao còn chưa rút khỏi vỏ, Tô Minh đã cảm thấy trên người hắn một luồng đao ý kinh khủng. Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ! Tô Minh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào truyền nhân Đao Thần. Bốn mắt chạm nhau. Tô Minh khẽ sững sờ. Ánh mắt này sao lại có cảm giác quen thuộc thế này? Chuyện gì đang xảy ra? Đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ? Chỉ là trong lúc nhất thời, Tô Minh lại có chút không nghĩ ra. Tô Minh phun ra một ngụm trọc khí, vút một tiếng rút kiếm ra, hào hứng nói: "Truyền nhân Đao Thần, ta đợi ngươi đã lâu, ta tu vi bát phẩm viên mãn..." Truyền nhân Đao Thần ánh mắt lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực từ từ hạ xuống, híp mắt, mắt lạnh nhìn Tô Minh, dùng giọng trầm thấp nói: "Yên tâm, ta sẽ áp chế cảnh giới đến bát phẩm viên mãn để chiến với ngươi!" "Như vậy thuận tiện!" Tô Minh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Hắn cố ý nói ra cảnh giới của mình, chính là muốn kích đối phương, quả nhiên gã này liền lập tức đáp ứng. Người luyện đao quả thật đều thẳng tính. "Nhận đao đi!" Không có quá nhiều lời vô nghĩa, vút một tiếng, rút trường đao, truyền nhân Đao Thần tung người nhảy lên, đột nhiên vung một đao về phía Tô Minh. Một đao này thế mạnh lực lớn, lưỡi đao sắc bén, quả thực là một cảnh hiếm thấy trong đời Tô Minh. Tô Minh giật nảy mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như giếng cổ, tung người nhảy lên, tránh đòn mạnh mẽ của truyền nhân Đao Thần. “Vụt…” Cùng lúc đó, hắn rút kiếm, đột ngột vung một kiếm đâm về phía truyền nhân Đao Thần. Kiếm quang lóe lên như rắn độc phun nọc. Truyền nhân Đao Thần lại không tránh không né, đáp trả lại bằng một đao, đột nhiên chém vào trường kiếm của Tô Minh. "Keng..." Đao kiếm chạm nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy chói tai, tia lửa bắn ra tung tóe. Tô Minh chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn động đến tê dại, đành phải cố gắng cắn răng chịu đựng. "Hừ..." Truyền nhân Đao Thần quát lớn một tiếng, hai tay đột nhiên dùng sức. Tô Minh chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển truyền đến, cả người không giữ được thăng bằng mà lui về sau. Thậm chí, cả chiếc thuyền nhỏ cũng bị hai người kịch đấu làm rung chuyển không ngừng lui lại phía sau, nhấc lên một vùng sóng lớn. Sức lực của gã này thật lớn... Tô Minh kinh hãi, cảm thấy mình phải ổn định lại dần dần. Không cho hắn tích tụ khí lực, quay người tránh khỏi một đao này của truyền nhân Đao Thần, đồng thời, trường kiếm trong tay của hắn xoay lại, đột nhiên một kiếm đâm tới truyền nhân Đao Thần. "Keng..." Nhưng không ngờ, truyền nhân Đao Thần không cần quay đầu, xoay người gạt ngang trường đao ở phía sau, chặn được một kiếm của Tô Minh. Tiếp đó, hắn lại quay người, vung đao chém tới Tô Minh. Tô Minh lại không đối đầu trực tiếp với hắn, mà ngửa người ra sau tránh đi đường đao sắc bén này. Ngay sau đó, trường kiếm của Tô Minh đột ngột đâm ra. Một kiếm này, Tô Minh dùng chính là thức kiếm cơ bản thứ 14, kiếm thức quấn. Trường kiếm giữa không trung xoắn lại một cách quỷ dị, đâm về phía truyền nhân Đao Thần. Dù là truyền nhân Đao Thần không kịp phòng bị, vẫn bị Tô Minh một kiếm gạt bay mũ rộng vành, xén mất một nhúm tóc. Tô Minh cười gượng gạo một tiếng, nói: “Vị bằng hữu kia, ta không cố ý, hay là chúng ta...” Chỉ là chưa đợi Tô Minh nói hết lời, truyền nhân Đao Thần hét lớn một tiếng, đột nhiên một đao lần nữa chém tới Tô Minh. Tô Minh trong lòng kinh hãi, vội vàng cầm trường kiếm lên đỡ. “Đinh đang đinh đang...” Hai người đao kiếm giao nhau, ngươi tới ta đi, bắt đầu giằng co. Đao quang kiếm ảnh, nhanh chóng ra chiêu, tia lửa văng khắp nơi. Nhưng Tử Dương kiếm pháp của Tô Minh cũng chỉ ở cảnh giới tiểu thành, sao có thể là đối thủ của đao pháp truyền nhân Đao Thần? Sau một hồi, Tô Minh dần dần có chút đuối sức, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong. "Mẹ ngươi cái còi..." Bị đối phương áp chế mà đánh, Tô Minh cũng cảm thấy tức giận, quát lớn một tiếng, nắm lấy thời cơ, đột nhiên vung một kiếm chém vào truyền nhân Đao Thần. Một kiếm này, Tô Minh lại hoàn toàn xem kiếm như đao mà sử dụng. Trực tiếp sử xuất đao thế Dương Bạo. Tuy Tô Minh hiện tại trong tay là kiếm, không thể thi triển hết toàn bộ thực lực của đao thế. Nhưng một đao này cũng không thể xem thường. Truyền nhân Đao Thần rõ ràng cau mày, vội vàng giơ trường đao lên ngăn cản. "Keng..." Dương Bạo một kiếm chém vào trường đao của truyền nhân Đao Thần, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Truyền nhân Đao Thần bị chấn động lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Truyền nhân Đao Thần ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh, nheo mắt, mỉa mai nói: "Một kiếm này của Tô Kiếm Thần thật đúng là không phải tầm thường..." Rõ ràng, truyền nhân Đao Thần đã nhận ra chiêu này của Tô Minh không phải là kiếm pháp mà là đao pháp, hơn nữa còn là đao pháp nhập thế. Vì thế mới mở miệng mỉa mai khiêu khích. Khóe mắt Tô Minh hung hăng run lên, che giấu xấu hổ, quát lớn một tiếng, lần nữa rút kiếm tấn công truyền nhân Đao Thần. Từ khi Tô Minh tu ra đao thế, một đao hắn chém ra gần như đều thuận lợi. Hôm nay một đao không thể chém gục được truyền nhân Đao Thần này, đủ thấy hắn kinh khủng đến nhường nào. Hai người ngươi tới ta đi, đao kiếm đối mặt. Lại đánh thêm hơn hai mươi hiệp. Kiếm pháp Tô Minh dần dần trở nên hỗn loạn, đã xuất hiện dấu hiệu suy tàn. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, truyền nhân Đao Thần lại cố ý lộ ra sơ hở, chủ động nghênh đón một kiếm của Tô Minh. Tô Minh giật mình, muốn rút kiếm né tránh. Nhưng truyền nhân Đao Thần lại trực tiếp lao tới. "Phập..." Một kiếm của Tô Minh đâm trúng vai truyền nhân Đao Thần. Chuyện gì xảy ra? Người anh em này tự làm mình bị thương?... Tô Minh ngẩn người. Trong Mộng Cảnh của Tô Minh, truyền nhân Đao Thần lùi về phía sau mấy bước, chắp tay về phía Tô Minh nói: "Truyền nhân Kiếm Thần quả nhiên không tầm thường, tại hạ nhận thua, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, cáo từ..." Nói xong, truyền nhân Đao Thần xoay người nhảy lên, nhảy lên chiếc thuyền nhỏ khi nãy đến, sau đó lái thuyền nhỏ xuôi dòng nhanh chóng rời đi. "Chuyện gì đang xảy ra?" Tô Minh vẫn có chút choáng váng. Bỗng nhiên, Tô Minh nghĩ đến điều gì, nhìn bóng lưng truyền nhân Đao Thần, thất kinh nói: “Là hắn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận