Thi Rớt Sau, Tú Tài Nâng Đao Giết Xuyên Loạn Thế

Chương 135: Ngăn cửa

Có một vị thiên hộ tứ phẩm dẫn đội, cũng không có gã mù nào dám đến gây sự. Một đường đi nhanh, chẳng mấy ngày sau, bọn họ liền đến phạm vi thế lực của Lưu Vân Tông. Lưu Vân Tông nằm ở ranh giới giữa Vân Châu và Thanh Châu. Chiếm cứ núi Lưu Vân ngàn dặm làm cơ sở thành lập tông môn, còn phía dưới tông môn là Lưu Vân Thành. Lưu Vân Thành chiếm diện tích rất lớn, do có Lưu Vân Tông nên nơi đây vô cùng phồn hoa, quy mô không hề thua kém Vân Châu Thành. Bọn họ đi qua Vân Châu Thành, đến trước sơn môn Lưu Vân Tông, liền bị người của Lưu Vân Tông chặn đường. Người dẫn đầu là một vị trưởng lão Lưu Vân Tông. “Mạc trưởng lão, ngươi có ý gì?” Ngưu thiên hộ nheo mắt, lạnh lùng nhìn Mạc trưởng lão, trầm giọng hỏi. Mạc trưởng lão nhìn Ngưu thiên hộ, cuối cùng vẫn chắp tay nói: “Thiên hộ đại nhân, các ngươi vào tông môn, tự nhiên không có vấn đề, nhưng có một người lại không thể vào Lưu Vân Tông ta!” Ngưu thiên hộ nhíu mày, cau mày nói: “Người nào?” Mạc trưởng lão đưa tay chỉ Tô Minh, trầm giọng nói: “Tô Tổng Kỳ tàn sát nhân sĩ giang hồ, là công địch võ lâm, Lưu Vân Tông ta không muốn đối đầu với người giang hồ, chỉ có thể làm khó dễ, mong Tô Tổng Kỳ thứ lỗi!” Tô Minh nghe được liền cau chặt mày. Đám người Ứng Long Vệ cũng cau mày. Bọn họ cũng không ngờ Lưu Vân Tông lại dám giở trò như vậy với bọn họ. Rõ ràng, đây là Lưu Vân Tông cố ý gây khó dễ, giáng cho Ứng Long Vệ, hay là triều đình một đòn phủ đầu, mượn cớ gây khó dễ Tô Minh mà thôi. Ngưu thiên hộ nghe xong liền nhíu mày, trong mắt hàn quang bùng nổ, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Mạc trưởng lão, Tô Tổng Kỳ là mệnh quan triều đình, Lưu Vân Tông các ngươi đối đãi với mệnh quan triều đình như vậy, là không xem triều đình và bệ hạ ra gì sao?” Mạc trưởng lão lại không hề sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Ngưu thiên hộ nói quá lời, Lưu Vân Tông ta chỉ nhắm vào một mình Tô Tổng Kỳ, không nhắm vào người khác, lại càng không dám nhằm vào triều đình và bệ hạ……” Những đệ tử tông môn này, tự xưng được Cao Tổ hoàng đế cho phép cùng triều đình cùng nhau quản lý thiên hạ, liền tự xem mình là một dạng hoàng thất khác, căn bản không coi quan viên triều đình ra gì. Thậm chí dám công khai khiêu chiến Ứng Long Vệ, như vậy có thể thấy được bọn họ ngang ngược cỡ nào. Cũng khó trách Huyền Trinh hoàng đế muốn ra tay đối phó bọn họ. “Ngươi……” Ngưu thiên hộ nghe được liền giận dữ, trợn mắt trừng trừng. Đúng lúc này, Tô Minh khẽ cười nói: “Thiên hộ đại nhân, đừng vì chuyện của ta mà hỏng đại sự, ta không vào Lưu Vân Tông là được rồi!” Ngưu thiên hộ nghe xong nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bọn họ mới vừa đến, Lưu Vân Tông liền cho bọn họ một đòn phủ đầu, sau này nói chuyện còn chẳng phải sẽ bị bọn họ đè đầu sao. Ngay khi Ngưu thiên hộ sắp nổi giận, một thanh âm vang lên. “Nhị ca……” Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người đang đi tới từ đằng xa, một nam một nữ. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh xuân xinh đẹp. Hai người này không phải ai khác, chính là muội phu và muội muội của Tô Minh. Người vừa nói chính là muội muội Tô Lăng. Tô Minh thấy Tô Lăng, hơi ngẩn người, khẽ cười nói: “Muội tử, sao ngươi lại tới đây?” “Ta nghe nói Ứng Long Vệ đến Lưu Vân Tông, liền tới xem nhị ca có ở trong đó không, quả nhiên nhị ca cũng ở đây mà……” Tô Lăng vui vẻ nói. Lần trước, nàng gặp Tô Minh, Tô Minh còn bị nhốt trong đại lao, bây giờ Tô Minh đã thoát khốn, hơn nữa còn mặc bộ phi ngư phục màu đen. Điều này có nghĩa là, Tô Minh không sao, hơn nữa còn được phục chức. Tô Minh khẽ cười, cưng chiều xoa đầu Tô Lăng, sau đó quay đầu nhìn Ngưu thiên hộ, nói “Thiên hộ đại nhân, ta còn có việc, các ngươi cứ bận việc trước đi!” “Cũng được!” Ngưu thiên hộ coi như có bậc thang xuống, liền gật đầu đáp ứng. Dù sao, bọn họ tới đây là để ngăn cản Lưu Vân Tông và Dược Vương Cốc hợp tác, nếu đến Liên Sơn Môn cũng không vào được, liền trở mặt cũng không tốt cho bọn họ. “Cáo từ!” Tô Minh nhìn mọi người, chắp tay một cái, rồi kéo Tô Lăng và Khâu Hoài Ân rời đi. Chỉ là, vừa rời đi, sắc mặt Tô Minh liền trở nên âm trầm. Không vì cái gì khác, mà là vì muội tử của mình. Lúc đầu, Tô Minh cho rằng muội tử nhà mình gả cho Khâu Hoài Ân, sẽ ở cùng với Khâu Hoài Ân tại Lưu Vân Tông. Nhưng vừa rồi Tô Lăng lại đến từ Lưu Vân Thành, điều này nói rõ cái gì? Rõ ràng là Tô Lăng căn bản không ở Lưu Vân Tông. Điều này khiến Tô Minh có chút nổi nóng. Khâu Hoài Ân tựa hồ nhìn ra Tô Minh không vui, không khỏi da mặt run lên, há to miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Trên thực tế, Tô Minh cũng không phải giận Khâu Hoài Ân, mà là tức Lưu Vân Tông. Rõ ràng là Lưu Vân Tông không coi trọng Tô Lăng. Trước kia Tô Lăng xuất thân bần hàn, liền bị Lưu Vân Tông xem thường, Tô Lăng cho dù là gả cho Khâu Hoài Ân, cũng chỉ có thể làm thiếp. Cũng may Khâu Hoài Ân đối đãi với Tô Lăng không tệ, những năm này đều không có tái giá, đây cũng coi như là một điều may mắn. Nhưng Tô Lăng thân là thiếp, lại không thể ở tại tông môn Lưu Vân Tông điều này khiến Tô Minh có chút tức giận. Tô Minh có bị ủy khuất cũng không sao, hắn có thể chịu. Nhưng người nhà bị bực tức, Tô Minh không thể nhẫn nhịn. Lần này nếu đến Lưu Vân Tông, Tô Minh cũng đã quyết định, dứt khoát giải quyết hết mọi chuyện ở đây. Cho dù làm cho Lưu Vân Tông long trời lở đất hắn cũng không chối từ. “Nhị ca, huynh còn chưa ăn cơm sao? Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm canh ở Thiên Hương Lâu trong Lưu Vân Thành rất ngon……” Tô Lăng cũng nhìn ra ca ca không vui trong lòng, kéo tay Tô Minh, làm nũng nói. Vẻ u ám trên mặt Tô Minh chậm rãi tan đi, lộ ra nụ cười ấm áp, cưng chiều nói: “Được thôi, đi nào!” Ba người liền hướng Thiên Hương Lâu mà đi. Đến Thiên Hương Lâu, hai người tìm một chỗ lầu hai gần cửa sổ ngồi xuống. Chỗ này tầm nhìn tốt, nhìn ra ngoài, có thể thu hết cảnh sắc Lưu Vân Thành vào trong mắt. Nhà lầu cao thấp xen kẽ, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo, thu hết vào tầm mắt. “Chưởng quỹ, cho ta tất cả các món đặc sắc của Thiên Hương Lâu.” Khâu Hoài Ân cũng hào sảng, quyết tâm khoản đãi Tô Minh. “Vâng!” Chưởng quỹ vội vàng đi. Ngay lúc này, ba đệ tử Lưu Vân Tông đi lên lầu. Bọn họ nhìn thấy Tô Minh mặc bộ phi ngư phục màu đen, liền liếc mắt nhìn nhau. Một đệ tử trong đó nhìn về phía Khâu Hoài Ân, cười nói: “Khâu sư đệ, đây là vị nhị cữu huynh Tô Minh của ngươi hả, chậc chậc chậc, một thân phi ngư phục, đeo tú xuân đao, khí thế lắm nha……” Khóe mắt Khâu Hoài Ân hung hăng run lên, chỉ cười gượng vài tiếng, không có phản ứng. Ba người cũng không làm ra hành động khiêu khích gì, Tô Minh cũng không tức giận. Tiếp đó, ba đệ tử Lưu Vân Tông ngồi xuống một bàn cách Tô Minh bọn họ không xa. Ba người cúi đầu túm tụm một chỗ, nhỏ giọng thì thầm gì đó. Hơn nữa, ba người còn thỉnh thoảng chỉ trỏ về phía Tô Minh. “Đồ ăn ngon tới đây……” Tiếng tiểu nhị vang lên, bưng khay đi lên lầu hai, hướng về phía bàn của Tô Minh mà tới. Ngay lúc này, một đệ tử Lưu Vân Tông đứng dậy, đi về phía tiểu nhị. Hai người gặp nhau thoáng qua. Người khác có thể không nhận ra mánh khóe. Nhưng Tô Minh, người đã đạt Thần Nông Sách đại thành vẫn nhận ra được một chút mánh khóe. Đệ tử Lưu Vân Tông kia thừa dịp gặp thoáng qua với tiểu nhị, dùng thủ pháp đặc biệt, không để lại dấu vết rắc một ít thuốc bột vào đồ ăn của Tô Minh bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận