Phe Trật Tự Người Chơi

Chương 99 Lông vũ cái còi

Chương 99: Còi Lông Vũ
Dưới sự chú ý của Mạc Tam Ly, 4 người chơi sau khi làm chuẩn bị đơn giản, đồng thời đưa tay, nhấn vào nút “Tham gia nhiệm vụ” trên bảng.
Mắt Diệp Bạch tối sầm lại, đợi đến khi sáng lên lần nữa, mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.
Rầm rầm!
Tiếng sóng biển vỗ vào nhau vang lên bên tai, mang theo vị tanh nồng cùng hơi nước ẩm ướt đập vào mặt, mặt đất dưới chân cũng từ nền xi măng cứng rắn đã biến thành cát mềm xốp.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện mình đang đứng trên một bãi biển bằng phẳng, dưới chân là một vùng cát trắng mịn màng như bức tranh trống trải bày ra trên mặt đất, kéo dài vô tận về hai phía trái phải trong tầm mắt.
Diệp Bạch ngẩng đầu, màu xanh biếc trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.
Mặt biển mênh mông tĩnh lặng và trong veo, như mặt gương phản chiếu những đám mây trùng điệp trên bầu trời, biển cả và bầu trời giao nhau ở cuối tầm mắt, hòa quyện thành một bức tranh mỹ lệ khó phân biệt.
Có thoáng chốc Diệp Bạch thậm chí không cách nào phân rõ là bầu trời phản chiếu mặt biển hay mặt biển phản chiếu bầu trời, gió nhẹ thổi qua, màu sắc tự nhiên không chút tạp chất phản chiếu trên võng mạc, cảnh sắc trước mắt là một mảng tự nhiên thư thái.
“Nơi giao giới giữa lục địa và hải dương, gọi tắt là bờ biển.” “Thật là một bãi biển và mặt biển tinh xảo, có cảm giác như được PS làm đẹp.” “Không có đá vụn, không có rong biển, không có vỏ sò hay con cua, thậm chí không có vết tích bị nước biển bào mòn, đây là loại bãi biển gì?”
Diệp Bạch đảo mắt nhìn quanh, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Nơi này cũng quá không chân thật, sao lại giống thế giới truyện cổ tích thế? Chẳng lẽ là một loại huyễn cảnh nào đó sao?”
Diệp Bạch có cảm giác déjà vu với cảnh sắc như vậy, trước đó trong bí cảnh hiện thực “Bi kịch nhuốm máu”, hắn từng dùng góc nhìn của một cậu bé tiến vào thế giới cổ tích, đại dương trong tưởng tượng của một đứa trẻ non nớt chính là như vậy: Xanh thẳm, tĩnh lặng, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng trong truyện cổ tích, bên trong ảo cảnh mỹ lệ thường ẩn giấu ma quỷ.
Nhiệm vụ cưỡng chế này là do Tà Thần cố ý chọn lựa ra, dùng để đối phó quân đoàn phe trắng, ngay cả bảng người chơi cũng ghi chú là cực kỳ nguy hiểm, Diệp Bạch không ngại dùng sự ác ý tồi tệ nhất để phỏng đoán mọi sự vật gặp phải, cho dù nó trông rất tốt đẹp cũng vậy.
Diệp Bạch rút cây thủ trượng ra, chống nhẹ xuống mặt đất. Hắn quay đầu nghiêng người, phát hiện bãi cát trắng dưới chân giống như một dải vải vẽ kéo dài đến cuối tầm mắt, một bên dải vải là biển cả mênh mông bát ngát, còn bên kia là một khu rừng rậm rạp, lá rừng xanh tươi, mơ hồ có thể trông thấy một con đường mòn bên trong.
Khúc kính thông u, không biết dẫn đến nơi nào.
“Không có bóng người, không có động tĩnh đặc thù, cũng không có cảm giác nguy hiểm nào cả......”
Thuận tay mở không gian tùy thân ra một khe hở, mấy con dơi nhỏ từ trong bay ra, vỗ cánh bay về phía khu rừng rậm.
Tiếng lẩm bẩm của Lynette đồng thời vang lên trong đầu Diệp Bạch: “Chủ nhân, gần đây nghề nghiệp của ta giống như đã biến thành nữ bộc kiêm chức nhà thám hiểm, ngài có manh mối gì không?”
“Tình huống bình thường mà.” Diệp Bạch nói, “Có thể dễ dàng bù đắp bất kỳ năng lực nào mà chủ nhân tạm thời thiếu hụt, đây là tố chất cơ bản của nữ bộc, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Trong lòng ngài nữ bộc là sinh vật hoàn mỹ tối thượng gì đó sao?”
“Cũng gần như vậy, sách ta đọc trước đây cũng viết như vậy.”
Diệp Bạch rất nhanh tìm thấy đồng đội khác ở bên phải, Mary thái thái đang ở gần hắn, vị nữ sĩ tóc vàng đầy mị lực thành thục này đang ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào cát mịn dưới chân.
“Mary thái thái, ngươi đang nghiên cứu cái gì?”
Diệp Bạch cất bước đi tới, đồng thời không ngừng quan sát xung quanh, trên bãi cát trống trải, một chuỗi dấu chân cùng với vết quải trượng lưu lại trông cực kỳ nổi bật.
“Bạch Y.” Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Bạch, Mary thái thái ngẩng đầu, ra hiệu giơ nắm cát trong tay lên, “Ngươi nhìn cái này.”
“Hạt cát?” Diệp Bạch nhìn về phía những hạt cát tròn trịa rõ ràng trong tay nàng.
“Ngươi có thể nhất thời không nhìn ra điểm khác thường của nắm cát này, trên thực tế, đây là ta vừa tùy ý nắm một nắm trên mặt đất, mà trong nắm cát này, mỗi một hạt đều có kích thước hoàn toàn giống nhau.”
Mary thái thái thân là công tượng cao giai, cực kỳ nhạy cảm với thuộc tính của mọi vật phẩm: “Những hạt cát này giống như là những món đồ thủ công mỹ nghệ được tỉ mỉ chế tác trên dây chuyền sản xuất, vô cùng kỳ lạ.”
“Nghe cũng rất cổ quái, mỗi một hạt cát vậy mà đều có hình dạng giống hệt nhau, đây là một thiết lập cực kỳ thân thiện với người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.” Diệp Bạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ý của ngươi là, bãi cát này, là do con người cố tình tạo ra?”
“Không, đây mới là chỗ kỳ lạ nhất: Ta cũng không phát hiện được dấu vết chế tạo của con người, những món đồ thủ công mỹ nghệ này dường như đều là sản phẩm sinh ra một cách tự nhiên.” Mary thái thái vê vê hạt cát trắng trong tay, “À, những hạt cát này trong khoảng thời gian vượt quá sức tưởng tượng của con người đã tiến hành vô số lần ma sát và va chạm, đã trải qua vô số loại biến đổi hình thái, cuối cùng tụ lại biến thành một bãi biển bằng phẳng.”
“Ta hiểu ý ngươi.” Diệp Bạch nói, “Việc này cũng tương tự như xác suất dùng một búa đập tảng đá thành máy vi tính vậy.”
Mary thái thái buông tay ra, mặc cho cát chảy xuống qua kẽ ngón tay, lấp đầy cái hố nhỏ mà nàng vừa đào, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang khó hiểu: “Ta không rõ, đây là nguyên lý gì?”
“Ta cũng không hiểu, nhưng chúng ta trước tiên nên tìm hai người đồng đội còn lại,” Diệp Bạch biết thế giới trước mắt tràn ngập sự cổ quái, nhưng không ngờ điểm kỳ quái lại xuất hiện nhanh như vậy, “Liên Anh tiểu thư chắc sẽ có cái nhìn đặc biệt, nàng là tiểu đội trưởng của tổ đội Tay Số Đỏ, về phương diện nhiệm vụ ngẫu nhiên, nàng là chuyên gia.”
“À, nhiệm vụ ưu tiên.” Mary thái thái phủi tay, đứng dậy, nở nụ cười có chút áy náy, “Xin lỗi, ta vừa rồi có chút mê mẩn. Ngươi không hiểu được đối với một công tượng, khi ta nhìn thấy bãi cát này đã rung động đến mức nào đâu...... Ừm?”
Mary thái thái nhìn về phía sau lưng Diệp Bạch, ánh mắt đột nhiên thay đổi một chút, “Bạch Y, ngươi từ nãy đến giờ vẫn đứng ở đây sao? Ngươi đến từ hướng nào?”
“......” Diệp Bạch trầm mặc không nói, nghiêng người, nhìn về phía sau lưng.
Trên bãi cát trắng không một bóng người, cái gì cũng không có.
Dấu chân và vết quải trượng lưu lại đã lặng yên không một tiếng động biến mất.
Diệp Bạch khẽ nhíu mày, hiệu quả của Danh Hiệu Bản Chất “Ưu Nhã” có thể giúp hắn sớm phát giác nguy hiểm đang đến gần, nhưng vừa rồi hắn không cảm thấy gì cả.
Không tiếp tục trì hoãn thời gian, Mary thái thái đưa tay lấy ra một cái còi màu vàng đưa qua: “Cho, ngươi tới dùng.”
「 Lông vũ cái còi 」 「 Đẳng cấp đạo cụ: Ba sao 」 「 Thuộc tính ①: Rít Lên. Người chơi mang theo còi lông vũ có thể phát ra âm thanh rất lớn, có hiệu quả chấn nhiếp nhất định đối với linh thể 」 「 Thuộc tính ②: Khẽ Hôn. Người chơi mang theo còi lông vũ có sức kháng nhất định đối với công kích tinh thần 」 「 Thuộc tính ③: Triệu Hoán. Còi lông vũ có thể phân ra tối đa 10 cái tử thể, sau khi thổi còi, người chơi mang theo tử thể có thể cảm ứng được vị trí của còi lông vũ, khoảng cách xa nhất không thể vượt quá ba ngàn mét 」 「 Điều kiện sử dụng: Chỉ người chơi đội nón mới có thể sử dụng còi lông vũ 」 「 Phụ lục ①: Khi người chơi đường tắt Nhà Thám Hiểm sử dụng, khoảng cách xa nhất của Thuộc tính ③ tăng lên sáu ngàn mét 」 「 Phụ lục ②: Khi người chơi đường tắt Học Giả sử dụng, không thể kích hoạt Thuộc tính ① và Thuộc tính ②」 「 Phụ lục ③: Khi người chơi đường tắt Liệp Sát Giả sử dụng, hiệu quả Thuộc tính ① và Thuộc tính ② tăng gấp đôi 」 「 Ghi chú: Thế giới lớn như vậy, luôn xảy ra vài chuyện kỳ diệu, ví dụ như có một cái lông vũ sau khi tỉnh giấc, liền phát hiện mình đã từ vật trang sức trên mũ biến thành một cái còi. À, thật là kỳ diệu. 」
Bạn cần đăng nhập để bình luận