Phe Trật Tự Người Chơi

Chương 128: Một ngày nhàn vân (7)/ ôm công chúa tranh tài.

Chương 128: Một ngày nhàn hạ (7)/ Cuộc thi ôm công chúa.
Cái gì là cuộc thi ôm công chúa dành cho tình nhân?
Diệp Bạch và Cứu Thục tạm dừng cuộc trò chuyện, nhìn về phía Lynette.
Hóa ra đó là một cửa hàng bán trà hoa quả. Ngoài tiệm dán một tấm áp phích rất lớn, trên đó viết: 【 Cuộc thi ôm công chúa! Đăng ký tham gia miễn phí, đội thắng cuộc kiên trì đến cuối cùng có thể nhận được một đôi cốc nước tình nhân! 】
Diệp Bạch liếc nhìn qua, phần thưởng thực ra chỉ là những chiếc cốc nhựa thông thường, không cần phí đăng ký, quy tắc hoạt động cũng được viết rất tùy tiện, xem ra chỉ là một hoạt động nhỏ để thu hút khách hàng.
Nhưng người trẻ tuổi lại rất thích tham gia những cuộc vui như thế này. Lúc này, bên ngoài đã có không ít nam nữ thanh niên đứng cười nói vui vẻ. Cô nhân viên mặc đồng phục của cửa hàng cầm micro không ngừng khuấy động bầu không khí. Lynette đứng ở một bên, hào hứng vẫy tay về phía Diệp Bạch.
Tiểu Nhất chạy chậm từ một tiệm đồ ăn vặt bên cạnh trở về, đi theo sau lưng Diệp Bạch, tò mò hỏi: "Công chúa ôm là gì?"
"Chính là bế ngang ngươi lên," Diệp Bạch giải thích, "Đó là một tư thế khá thử thách lực cánh tay và cách phát lực."
Tiểu Nhất "À" một tiếng, rồi lại hỏi: "Cốc nước tình nhân nghĩa là gì?"
"Là một đôi cốc có kiểu dáng giống nhau, màu sắc tương tự," Diệp Bạch nói, "Rất nhiều vật phẩm có kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau cũng có thể gọi là đồ đôi, thực ra đó là một khái niệm được tạo ra để bán hàng."
Cứu Thục không nhịn được nhìn về phía Diệp Bạch: "Mặc dù những gì ngươi nói đều không sai, nhưng lúc nào cũng nghĩ về những thứ này, cuộc sống sẽ không mất hứng lắm sao?"
"Đúng là có chút," Diệp Bạch gật đầu, "Cho nên ta sẽ xem xét cùng một sự việc theo những khía cạnh khác nhau. Điểm mấu chốt trong việc qua lại của tình nhân nằm ở chỗ cùng nhau trải nghiệm, mà hồi ức sẽ phai màu theo thời gian. Giống như những đồ dùng thường ngày kiểu tình nhân này, chỉ cần cầm trên tay là sẽ gợi lại những kỷ niệm chung của hai người, thực ra đây là một mẹo hay để tăng tiến tình cảm."
Cứu Thục nói với giọng khâm phục: "Vậy mà ngươi đã suy xét nhiều đạo lý liên quan đến giao tiếp như vậy, chắc hẳn ngươi rất có thành tựu trong phương diện quan hệ giữa người với người nhỉ, Bạch Y."
Diệp Bạch: "..."
"Các ngươi đang thì thầm cái gì thế?" Lynette chạy tới nắm lấy cánh tay Diệp Bạch, hào hứng quay lại sân thi đấu, giơ tay nói, "Cô nhân viên cửa hàng ơi! Chúng tôi muốn tham gia!"
"Được thôi, để công bằng, mỗi cặp tình nhân chỉ có thể tham gia một lần nhé." Cô nhân viên cửa hàng ra hiệu cho Diệp Bạch và Lynette đi vào vòng tròn được vạch trên mặt đất, "Quy tắc là không được rời khỏi vòng tròn này, ai kiên trì lâu hơn, người đó sẽ giành chiến thắng nha!"
Diệp Bạch đã sớm cất cây quyền trượng vào không gian tùy thân, lúc này trông giống một thanh niên bình thường không có biểu cảm gì trên mặt, mặc cho Lynette nghịch ngợm.
Bên cạnh không thiếu các cặp tình nhân trẻ đều ném tới ánh mắt tò mò, dù sao song bào thai vốn đã rất hiếm thấy, việc hai chị em xinh đẹp như Lynette và Cứu Thục cùng nhau xuất hiện lại càng là cảnh tượng hiếm có.
Tiểu Nhất ôm búp bê, mặt đầy vẻ tò mò nhìn chằm chằm về phía bên này.
Chờ trên sân tập hợp đủ bảy, tám cặp tình nhân dự thi, cô nhân viên cửa hàng cũng đã khuấy động đủ bầu không khí, cuối cùng hô: "Bắt đầu!"
Diệp Bạch mặt không đổi sắc bế ngang Lynette lên. Lấy thân phận nhà thám hiểm cao cấp mà tham gia hoạt động thế này, đơn giản chính là dùng thực lực vượt trội để áp đảo.
Yes! Chính là như vậy!
Lynette hai tay ôm cổ Diệp Bạch, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Là một Huyết tộc không thể uống nước, nàng đương nhiên không quan tâm đến mấy thứ đồ dùng hàng ngày như cốc nước, nhưng việc có thể kéo Diệp Bạch cùng tham gia hoạt động nhỏ dành cho tình nhân thế này, bản thân nó đã khiến nàng thầm cười trong lòng —— Hừ hừ, cho dù ngươi là chủ nhân, gặp phải chuyện thế này chẳng phải cũng chỉ có thể mặc cho ta chiếm tiện nghi sao!
Hỏng rồi, Lynette, ngươi cũng biến thành người phụ nữ hèn hạ rồi!
Nhưng mà có sao đâu? Dù sao lúc này chủ nhân cũng không ôm người khác, hắn rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, ôm ta một cái thì sao? Để ta cọ cọ một chút thì sao?
Lúc trước Lynette còn cố ý lấy điện thoại di động ra, nhờ Cứu Thục giúp chụp ảnh và quay video.
Chuyện tiện tay thế này Cứu Thục cũng không để ý, liền thuận tiện đồng ý.
Nhưng theo thời gian trôi qua, lông mày Cứu Thục dần dần nhíu lại.
Nàng nhìn chăm chú vào Lynette đang cười tươi cọ qua cọ lại trên vai Diệp Bạch trong màn hình điện thoại, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thân là Liệp Sát Giả đỉnh cấp, ảo thuật của Lynette tự nhiên không thể che mắt được Cứu Thục, nhưng điện thoại lại không có chức năng phân biệt cao cấp như vậy, hình ảnh hiện ra Lynette tóc đen mắt đen, cùng Cứu Thục quả thực như một khuôn đúc ra.
Nếu các nàng không xuất hiện cùng lúc, chỉ quan sát gián tiếp qua ảnh chụp, video, tuyệt đối sẽ bị xem là cùng một người.
Cứ quay quay chụp chụp, Cứu Thục đột nhiên có một cảm giác kỳ quái, cô thiếu nữ mặt mày vui tươi hoạt bát đang cọ qua cọ lại với người con trai kia, dường như chính là mình.
Nhưng Cứu Thục tuyệt đối không có tính cách cởi mở như vậy, cũng chưa bao giờ có dũng khí tiếp xúc thân mật với nam sinh trước mặt mọi người, bởi vậy nàng ngược lại nảy sinh một ý nghĩ hết sức quái đản: Lynette mới là ta, còn ta là giả, là kẻ giả mạo chỉ xứng trốn trong bóng tối.
Trời ạ, cái này cũng quá kỳ quái!
Cứu Thục không nhịn được dời điện thoại đi, nói: "Lynette, đừng làm ra vẻ mặt kỳ quái như vậy."
"Vẻ mặt kỳ quái?" Diệp Bạch nghiêng đầu. Từ góc nhìn của người đang bế công chúa mà xem, tư thái yêu kiều của thiếu nữ có thể nói là nhìn không sót gì, có một phần cơ thể khá lớn dính sát vào người hắn, thật sự là một tư thế tương đối thân mật.
Lynette cười ngây ngô hai tiếng với hắn.
"Đúng là có chút ngốc nghếch." Diệp Bạch nghĩ.
"Cũng đừng cười ngây ngô nữa!" Cứu Thục chỉ cảm thấy toàn thân không tự nhiên.
Lúc này nàng mới nhận ra một vấn đề muộn màng, nếu Lynette có năng lực ảo thuật như vậy, chẳng phải là có thể tùy thời biến thành dáng vẻ của nàng sao?
Các nàng vốn dĩ đã giống nhau như đúc, hoàn toàn không cần chỉnh sửa hình dáng bản thân, chỉ cần thay đổi một chút màu tóc và màu mắt là được rồi, nếu sử dụng kính áp tròng và tóc giả, thậm chí không cần đến năng lực siêu phàm cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Nếu lại có một vị công tượng thuần thục hỗ trợ, thậm chí có thể hoán đổi giữa hai hình tượng mà không có kẽ hở nào.
Lynette đội lốt bộ mặt của ta đã làm những chuyện gì?
Các ngươi, các ngươi bình thường ở nhà cũng làm những gì?!
Thân là Liệp Sát Giả đỉnh cấp, Cứu Thục có thể mặt không đổi sắc, tâm như chỉ thủy giữa sự truy sát của vô số kẻ địch, nhưng lúc này lại khó lòng khống chế những suy nghĩ lung tung, đến khóe miệng cũng khẽ co giật.
Hơn một phút đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, Diệp Bạch dùng ngón tay điểm nhẹ vào bờ vai có chút lạnh lẽo của Lynette: "Được rồi, chúng ta thắng."
"Ài, thế này đã kết thúc rồi sao?" Lynette từ trong lòng Diệp Bạch nhảy xuống, có chút chưa thỏa mãn nói: "Một lần mới được một phút à, hay là chúng ta chơi lại lần nữa?"
"Xin lỗi nhé người đẹp, để công bằng, mỗi cặp tình nhân chỉ được tham gia tối đa một lần thôi." Cô nhân viên cửa hàng có chút xin lỗi nói, "Các ngươi có thể chọn phần thưởng."
Cũng chỉ là mấy cặp tình nhân trẻ tham gia cho vui, một cuộc thi cũng chỉ vài phút, chủ quán cũng không phải làm từ thiện, không thể nào cho dự thi không giới hạn được.
Đúng lúc này, Tiểu Nhất nhảy chân sáo chạy tới: "Tốt, tiếp theo đến lượt ta rồi."
"Hả?" Lynette hài lòng vươn vai một cái, có chút kỳ quái nhìn nàng, "Ngươi cũng muốn giả làm tình nhân với chủ nhân sao?"
"Có ý gì?" Tiểu Nhất hỏi lại, "Ngươi cũng chơi, nên ta cũng muốn chơi."
Ta đã nói rồi mà, đúng là đồ trẻ con, đồ tiểu quỷ... Lynette hừ hừ hai tiếng, liền chạy sang chỗ Cứu Thục muốn lấy lại điện thoại di động của mình.
Vài giây sau, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên: "Á? Ảnh chụp và video xóa hết rồi? Tại sao chứ!!"
"Chuyện là như vậy đó." Diệp Bạch ôm vai Tiểu Nhất, nhìn về phía cô nhân viên cửa hàng, "Nếu đổi người thì còn có thể tham gia không?"
Vẻ mặt cô nhân viên cửa hàng có chút không giữ được bình tĩnh: "Vị tiên sinh này, ngài làm vậy, bạn gái của ngài không có ý kiến gì sao?"
"Yên tâm đi, nàng không quan tâm đâu." Diệp Bạch nói.
Ánh mắt cô nhân viên cửa hàng vô cùng cổ quái, còn mang theo chút không thể tin nổi, giống như chưa từng thấy tên cặn bã nam nào lại lý lẽ hùng hồn như vậy.
Thật là thất lễ, quan hệ tình nhân sao lại là thứ tiện lợi như thế được chứ?
Diệp Bạch cúi đầu nói: "Không có cách nào rồi, Tiểu Nhất điện hạ, chúng ta chỉ có thể tự tổ chức cuộc thi thôi. Thử thách ôm công chúa một phút, trong suốt quá trình không ai được cười, thế nào?"
"Được." Tiểu Nhất chìa tay ra, lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, "Đến đây nào, người khiêu chiến!"
Diệp Bạch dùng kỹ thuật tương tự bế cô bé lên, nàng nhìn Diệp Bạch chằm chằm vài giây, vẻ mặt nghiêm túc lập tức sụp đổ, bật ra một tràng cười khanh khách.
Cứu Thục có chút cảm thán nói: "Tâm thái tự do cùng phong cách hành sự độc lập đặc biệt, thực sự đáng ngưỡng mộ tố chất tâm lý của nhà thám hiểm."
"Chủ nhân đúng là không để ý đến ánh mắt của người khác, hắn làm gì cũng rất tự tin." Lynette bấm đi bấm lại điện thoại di động, lơ đãng nói, "Ngươi cũng có thể như vậy mà."
"Một trong những tín điều của Liệp Sát Giả là không cần phô trương." Cứu Thục liếc nàng một cái, "Ta đã xóa triệt để rồi, không khôi phục được đâu, ngươi đừng hy vọng nữa."
"Vậy nên tại sao chứ!" Lynette lập tức than thở một tiếng, "Ảnh chụp à, video à, kỷ niệm quý giá của ta và chủ nhân à, sao lại chỉ còn lại hai cái cốc nhựa này chứ..."
Cứu Thục muốn nói lại thôi.
Nếu là trước kia, nàng nghe thấy những lời này căn bản sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng bây giờ... Kỷ niệm quý giá giữa các ngươi, có bao gồm một chút 'Play' đặc thù không? Ví dụ như, Lynette, ngươi biến thành dáng vẻ Cứu Thục rồi mát xa chân cho đại gia ta... kiểu như vậy, có không?
Biến thái! Quá biến thái!
Cứu Thục biết mình đang suy nghĩ lung tung, nhưng hoàn toàn không nhịn được.
Đây chính là mặt xấu của việc kiến thức rộng: Bất kể gặp phải chuyện gì, đều sẽ vô thức xem xét những khả năng cực đoan nhất.
Cứ thấp thỏm như vậy qua vài phút, Diệp Bạch và Tiểu Nhất cuối cùng cũng kết thúc cuộc thi tự phát, dẫn theo Cứu Thục và Lynette đi về phía trung tâm thương mại. Trên đường, Diệp Bạch lại đi mua hai cái cốc giống hệt, đưa cho Tiểu Nhất và Cứu Thục: "Đây, phần thưởng tham gia."
"Ồ, cảm ơn Bạch Y!"
"Cảm ơn."
Tiểu Nhất vô cùng vui vẻ ôm vào lòng, Cứu Thục cầm trên tay tiện tay vung lên, cái cốc liền lặng yên không một tiếng động biến mất vào trong bóng tối.
"Năng lực bóng tối của Huyết tộc..." Diệp Bạch nghĩ nghĩ rồi nói, "Đúng rồi, Cứu Thục, ta hình như có chuyện chưa nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Cứu Thục lơ đãng hỏi.
"Ta tìm được tin tức về Huyết tộc." Diệp Bạch nói, "Đồng thời tìm được mẹ của ngươi và những Huyết tộc còn lại, lần sau ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ."
Cứu Thục: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận