Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 7 chương tuyệt vọng cội nguồn (3)/ cổ quái phòng ốc.
Chương 7: Nguồn gốc tuyệt vọng (3) / Căn phòng cổ quái.
Cự nhân sau khi bị chém thành mảnh vụn liền lập tức mất đi hoạt tính, biến thành một đống bùn đất và đá lớn như ngọn núi chất đống giữa đường. Cảnh tượng hung hãn vừa rồi phảng phất chỉ là một ảo giác hoành tráng —— Nhưng hình ảnh tấm màn bóng tối tung đòn kết liễu tức thì vẫn còn lưu lại trong đầu các người chơi.
Đối mặt với con quái vật khổng lồ tạo thành từ bùn đất và đá tảng, nhìn qua căn bản không tìm thấy nhược điểm, phương pháp ứng phó lại là chém hắn thành mảnh vụn một cách dứt khoát, thật không hổ là liệp sát giả lục giai.
"Cự nhân này rất kỳ quái.” Tấm màn bóng tối khổng lồ co lại về dưới chân Cứu Thục, thiếu nữ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút hoang mang, "Nó không có nhược điểm trí mạng có thể bị tiêu diệt chỉ bằng một đòn, chỉ có chặt đứt một số vị trí đặc định mới có thể khiến nó ngừng hoạt động.”
Thì ra liệp sát giả có thể trực tiếp nhìn thấy "nhược điểm" của địch nhân sao? Không hổ là đường tắt giai vị đặc hóa chiến đấu, về phương diện chiến đấu thì những người chơi khác không cách nào sánh bằng.
"Nói theo lý thuyết thì, ý là không có thứ như lõi trung tâm."
Diệp Bạch suy nghĩ một chút về lời nói của Cứu Thục, nhìn về phía Diệp Tiếu Y cùng Mộng Mộng, "Cho nên, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Vừa rồi chúng ta đang tìm tòi trong căn phòng kia, lúc sự việc xảy ra ta và Mộng Mộng đang tìm kiếm đồ vật.” Diệp Tiếu Y nói, "Ta muốn tìm xem vết tích sinh hoạt của con người ở nơi này, nhưng ngoại trừ một ít vải vụn bỏ đi thì chẳng tìm được gì cả.” Diệp Tiếu Y vừa nói vừa giơ tấm vải đang nắm trong tay lên.
"Rất thô ráp, xem ra nguyên liệu cũng bình thường,” Dầu máy lão cầm lấy tấm vải, đặt trước mắt cẩn thận quan sát một phen, "Hơn nữa kỹ thuật dệt vải của người làm ra rất tệ, thứ này đặt ở thế giới chúng ta, đến làm giẻ lau cũng không ai thèm dùng.”
"Đúng vậy, cảm giác cái thôn này rất nghèo thì phải."
Mộng Mộng suy nghĩ rồi nói, "Cũng không thấy có đồ dùng gia đình nào ra hồn cả.”
"Không thể nói là nghèo, phải nói là ‘lạc hậu’.” Diệp Bạch vừa suy tính vừa hỏi, "Lão thợ săn, ngươi vừa rồi làm gì vậy?”
"Chúng ta muốn dọn dẹp một cứ điểm có thể dùng được, nơi này thật lạnh, ta và Dầu máy lão đang dời hết đồ đạc linh tinh trong phòng ra ngoài, định bụng đốt một đống lửa bên trong để sưởi ấm.” Lão thợ săn nói một chút, đột nhiên ngẩn ra, "Nói như vậy, lúc ta vừa dời một tảng đá lớn đi, hình như đã thấy một bộ xương phía sau nó, tiếp đó, tiếp đó căn phòng đột nhiên rung chuyển.”
"Bộ xương? Của người à?” Diệp Bạch hỏi.
"Lúc đó chỉ thoáng thấy một cái, ta không dám chắc.” Lão thợ săn cẩn thận suy tư một hồi, có chút không chắc chắn nói, "Hình như là vậy, ta giống như thấy được xương sọ và xương tay người.”
"Tìm chúng ra đi.” Diệp Bạch nhìn về phía "đống đất nhỏ" còn lại sau khi cự nhân bị phân giải. "Chúng ta nhất thiết phải nhanh chóng làm rõ cơ chế kích hoạt cự nhân, dù sao nơi này đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát, nếu chúng toàn bộ biến thành cự nhân......”
Hắn nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt, liền cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen như mực tĩnh lặng của Cứu Thục.
"Nếu thật sự có chuyện như vậy, các ngươi mau chạy đi, không cần để ý đến ta.” Cứu Thục nghiêm túc nói, "Đây là ‘Xuất sinh điểm’ của chúng ta, tất nhiên sẽ có manh mối tương ứng, ta sẽ ở lại tìm.”
Ngầu thật, các người chơi đồng thời nghĩ thầm.
"Ngươi nếu là đem tất cả phòng ở cũng làm thành cự nhân giết chết, vậy chúng ta liền muốn đào hơn 1000 cái đống đất lớn như thế."
Diệp Bạch nói.
Cứu Thục nghĩ đến cảnh tượng đó, lập tức im lặng.
Các người chơi lại nhao nhao dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Diệp Bạch, người này thật đúng là không sợ cường quyền, có chuyện dám nói thẳng.
Lấy xẻng sắt từ trong túi hành lý ra phân phát, Diệp Bạch liền để con dơi nhỏ của Lynette bay lên chỗ cao, đồng thời từ trong không gian tùy thân lấy ra một cái kí hoạ tấm, chuẩn bị vẽ một bản đồ đơn giản của thôn này.
Khi mở không gian tùy thân, Diệp Bạch nghĩ nghĩ, dứt khoát mang quan tài thủy tinh ra ngoài, để Lucia ra ngoài hít thở không khí.
"Phù! Nằm như vậy chán chết đi được!” Lucia không kịp chờ đợi ngồi dậy từ trong quan tài kính, việc đầu tiên là hít một hơi thật sâu, vô cùng hưng phấn nhìn đông ngó tây, khi nhìn thấy xung quanh có mấy người xa lạ thì lập tức rụt đầu lại, hướng về Diệp Bạch duỗi hai tay: "Sư phụ!”
Diệp Bạch đưa kí hoạ tấm cho Lynette, rồi đưa tay bế cô bé ra đặt xuống đất, Lucia lập tức trốn sau lưng Diệp Bạch, lén lút thò đầu ra dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm ba người chơi còn lại —— Kể từ khi sinh ra đến nay, nàng vẫn là lần đầu thấy nhiều người lạ như vậy!
Nàng đảo mắt vòng quanh, nhìn thấy Cứu Thục thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc, người này sao lại giống Lynette tỷ tỷ đến thế?
"Bạch Y, sao ngươi có thể mang đứa trẻ nhỏ như vậy vào nhiệm vụ."
Cứu Thục nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức dọa Lucia giật nảy mình, "Ngươi xem nhiệm vụ chiến lược này như đi chơi xuân sao?”
"Đây là Lucia, cũng giống Lynette, đều là người nhà của ta.” Lucia có chút bối rối ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch, Diệp Bạch đưa tay sờ đầu nàng một cái, "Đứa nhỏ này có thể tự bảo vệ mình, ngươi đừng xem thường nàng.”
"Ồ, chào cô, tiểu thư nhỏ.” Lão thợ săn giơ hai ngón tay lên ngang trán, cười chào Lucia.
Cô bé lấy hết dũng khí, từ sau lưng Diệp Bạch bước ra, hai tay ngoan ngoãn đặt trước người, hơi hơi cúi đầu: "Chào mọi người, ta là Lucia, là đồ đệ và nữ bộc của sư phụ.”
"Hừ...... Thân thuộc của ngươi cũng thật nhiều.” Cứu Thục nhìn chằm chằm Lucia một hồi, đợi đến khi cô bé lộ ra vẻ mặt căng thẳng, mới không đổi sắc mặt quay đầu đi, "Tốt nhất là nàng có thể tự bảo vệ mình. Đối với đồng đội đáng tin, ta không ngại ra tay giúp đỡ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phân tâm đi giúp ngươi trông nom hài tử.”
Lời nói lạnh lùng cứng rắn này vừa dứt, bầu không khí hài hòa mới vừa rồi lập tức trở nên có chút ngưng trọng, nhưng Diệp Bạch phảng phất như không cảm nhận được, thúc giục các đội hữu bắt đầu hành động.
Diệp Bạch ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu vẽ bản đồ sơ lược của thôn lên kí hoạ tấm, lão thợ săn và Dầu máy lão đi vào trong xác cự nhân thu thập những khúc xương có thể còn sót lại, Cứu Thục phụ trách đề phòng xung quanh, nhất là động tĩnh ở phía nam.
Còn Diệp Tiếu Y thì tiếp tục thu thập thông tin khả dụng trong thôn, Mộng Mộng và Lynette hộ tống bảo vệ nàng. Lỡ như không cẩn thận đánh thức cự nhân mới, một người có thể dùng đại chùy đập tường, một người có thể bay lên trời tại chỗ, đều là cao thủ chạy trốn.
Các người chơi tập thể hành động, lão thợ săn và Dầu máy lão tìm kiếm trong đống bùn đất như ngọn núi nhỏ còn sót lại sau khi cự nhân sụp đổ, chẳng mấy chốc đã tìm được mục tiêu.
"Ối, ta tìm được một đoạn...... Ân, cái này hình như là xương tay?” Dầu máy lão lấy ra một đoạn xương tay người từ trong bùn đất, nhìn chằm chằm mấy giây rồi đặt sang một bên, có chút không nói nên lời, "Ta thật không ngờ, nhiệm vụ lần này thế mà lại cần đào xương cốt trong đống đất, trước đây ta chưa từng làm công việc biến thái như vậy.”
"Cái này có là gì, lần trước ta tổ đội với Bạch Y, nhiệm vụ hắn giao cho ta là đơn thương độc mã đi dụ mấy chục con quái linh —— Huynh đệ Bạch Y chỉ huy đôi khi có hơi biến thái, nhưng kết quả nói chung cũng không tệ lắm.” Lão thợ săn thuận miệng nói.
"Kinh nghiệm của các ngươi phong phú thật đó."
Dầu máy lão lau tay, thở dài nói, "Ai, không ngờ nhà thám hiểm lại có thể mang người khác vào nhiệm vụ, thế này thì tốt quá, ta cũng muốn làm nhà thám hiểm.”
"Ngươi cũng có người nhà là tiểu nữ bộc à?” Lão thợ săn nhướng mày.
"Ta có một đứa con gái nhỏ tuổi hơn, đáng yêu như Lucia vậy. Mỗi lần làm nhiệm vụ ta đều nghiêm túc tạm biệt con gái, nói ba ba phải đi công tác,” Nhắc tới con gái mình, Dầu máy lão lập tức mặt mày hớn hở, "Con gái ta đến giờ vẫn tin ta là một cảnh sát nhân dân oai vũ, có chút ham muốn công việc, bình thường nó thích nhất là để ta làm đủ loại đồ chơi nhỏ cho nó chơi.”
"Nghe không tệ...... A, ta cũng tìm được một khối, thật là điềm tốt.” Lão thợ săn cúi người lật ra một khối xương mục nát từ trong bùn đất, "Cái này nhìn qua giống như xương đùi bị gãy hai ngày rồi.”
"Chậc, ta vẫn không làm nhà thám hiểm đâu, đời này ta cũng sẽ không để con gái ta nhìn thấy cảnh tượng như thế này.” Dầu máy lão mặt đầy vẻ ghét bỏ nhặt lên khúc xương mới, "Đây là xương ở chỗ nào?”
"Trên mông."
Lão thợ săn liếc mắt nhìn.
......
"Đây đã là khối xương mu thứ ba chúng ta tìm được.” Diệp Bạch tiếp nhận khúc xương, nó chỉ có một nửa, mặt cắt vô cùng nhẵn nhụi.
Cứu Thục đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn những khúc xương bày trên mặt đất. Ba cái xương sọ người, xương sống và xương sườn mọc ra như cành cây đan vào nhau, cánh tay và xương đùi vặn vẹo —— Chỉ tính về số lượng, xương cốt ở đây ít nhất cũng là trọng lượng của ba người.
Nhưng vấn đề là, ba bộ xương này lại mọc liền vào nhau, giống như có người sinh ra đã là quái vật ba đầu sáu tay. Mà con quái vật vừa rồi, vừa vặn cũng có hình dạng "ba đầu sáu tay sáu chân".
Những khúc xương này còn có một đặc điểm chung: bị một loại công kích nào đó sắc bén đến cực điểm cắt thành hai đoạn.
"Kết hợp với hình dạng của quái vật, đã có thể liên tưởng đến hình ảnh.” Bản đồ quan sát thôn đã sớm vẽ xong, Diệp Bạch nhấc thủ trượng lên, vẽ một hình ảnh bộ xương vặn vẹo trên nền cát đất.
"Bộ xương gồm ba cơ thể hoàn toàn mọc liền vào nhau này vốn dĩ lặng lẽ ẩn mình ở một góc nào đó trong căn nhà nát, vào khoảnh khắc lão thợ săn nhìn thấy nó, nó liền ‘sống’ lại, mỗi một khúc xương đều bắt đầu tỏa ra một loại lực hấp dẫn nào đó, hút bùn đất và đá tảng xung quanh bám vào người mình như huyết nhục, thế là biến thành con quái vật vừa rồi.”
"Phỏng đoán hợp lý, vừa rồi ta đã đồng thời cắt đứt tất cả xương cốt của nó, thế là nó liền sụp đổ. Cho nên, điều kiện thức tỉnh của quái vật hẳn là ‘có người nhìn thấy bộ xương khô’ hoặc tương tự......” Cứu Thục nhẹ nhàng gật đầu, lại liếc nhìn Lucia đang đứng cạnh Diệp Bạch với vẻ mặt tò mò, "Cho hài tử xem cảnh tượng thế này, nàng sẽ không gặp ác mộng chứ?”
"Lucia, ngươi sợ không?” Diệp Bạch hỏi.
"Không sợ ạ."
Lucia ngoan ngoãn nói, "Mấy truyện tranh Lynette tỷ tỷ thường cho con xem còn kinh khủng hơn.”
Diệp Bạch mặt không đổi sắc liếc Lynette một cái. Tên Huyết tộc này bình thường rốt cuộc đang cho hài tử xem thứ gì vậy?
"Ca, chúng ta có phát hiện mới."
Ngay lúc Diệp Bạch và Cứu Thục đang nghiên cứu xương cốt, Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng và Lynette vội vã đi tới, "Bản đồ thôn đâu?”
"Ở đây. Sao vậy?” Diệp Bạch hỏi.
"Chúng ta đi trong thôn nửa ngày, phát hiện độ rộng hẹp của đường đi ở đây có quy luật, thế là liền tập trung thu thập thông tin liên quan.” Diệp Tiếu Y cầm lấy kí hoạ tấm, bắt đầu dùng bút phác họa ra những đường cong khác nhau, "Nhìn này, sau khi vẽ hết tất cả các con đường ra, vấn đề thực ra rất rõ ràng. À, thực ra là Mộng Mộng phát hiện ra trước tiên.”
"Có thông tin mới sao?” Làm việc cả buổi, lão thợ săn đang nghỉ ngơi ở một bên lập tức đi tới, "Mấy căn phòng này thì sao?”
"Trong thôn này có 1.153 căn nhà bỏ hoang, mỗi căn nhà nhìn từ bên ngoài đều giống hệt nhau,” Diệp Tiếu Y cầm bút nguệch ngoạc trên kí hoạ tấm, "Chúng ta không thể nào đi tìm kỹ từng căn nhà này được.”
"Đương nhiên không thể, chi phí thời gian để thăm dò kỹ lưỡng quá cao.” Diệp Bạch nói, "Hơn nữa trời sắp tối rồi.”
Tiến vào nhiệm vụ đã gần 3 giờ, ngoại trừ con cự nhân nhảy ra lúc ban đầu, cũng không có mối uy hiếp nào mới, nhưng bầu không khí vẫn dần trở nên ngột ngạt theo thời gian trôi qua.
Bởi vì mặt trời đã ngả về tây, nhiều nhất khoảng một giờ nữa là trời tối, nhiệt độ cũng đang dần giảm xuống, ai cũng không biết cái thôn nhìn như yên tĩnh này đến tối sẽ biến thành thế nào —— Các người chơi tốt nhất là có thể tìm được thông tin đáng tin cậy trước khi màn đêm buông xuống.
Mà đâm đầu tìm kiếm lung tung là cách làm ngu ngốc nhất. Mỗi căn nhà đều có những góc khuất đổ nát khác nhau, chỉ có 6 người chơi thì căn bản không có khả năng tìm kiếm theo kiểu trải thảm —— Huống chi con cự nhân vừa rồi tùy thời đều có khả năng xuất hiện.
"Ừm, cho nên chúng ta đã tập trung nghiên cứu đường đi,"
Diệp Tiếu Y dùng bút tô đậm đánh dấu trên kí hoạ tấm, "Qua cái này là thấy được vấn đề rồi.”
"Ồ......"
Diệp Bạch nhìn kỹ bản đồ, lập tức hiểu ra, "Nguyên lai là chuyện như vậy.”
"Không hiểu, cầu giải thích."
Dầu máy lão mặt đầy hoang mang, "Một đống nhà với đường, nhìn hoa cả mắt.”
"Nói ngắn gọn, căn nhà lớn này là trung tâm của cái thôn,"
Mộng Mộng dùng bút khoanh vùng một ngôi nhà ở vị trí lệch về bên trái bản đồ, "Từ mỗi hộ gia đình, đi qua tối đa ba con đường là có thể đến đây, những căn nhà khác không có vị trí này.”
"Nơi này hoặc là sảnh hành chính của cả thôn, hoặc là nơi ở của thổ hoàng đế trong thôn này.” Diệp Bạch gật đầu, "Xuất phát.”
Tìm được mục tiêu, các người chơi lập tức tinh thần phấn chấn, hướng về địa điểm được đánh dấu trên bản đồ mà đi tới.
Mấy phút sau, bọn họ đứng bên cạnh một khu phế tích gồm những căn nhà đổ nát một nửa.
"Xác định là ở đây?” Lão thợ săn có chút chần chờ, "Nhìn cũng giống hệt những nơi khác mà.”
"Ở đây chỗ nào cũng giống hệt nhau.” Diệp Bạch lấy ra một viên canxi từ trong túi hành lý, nắm chặt trong lòng bàn tay phải, bề mặt chiếc bao tay sâu thẳm như bầu trời đêm lập tức sáng lên ánh sáng vàng nhạt ——
"Triệu hoán khô lâu!”
Viên canxi lặng yên không tiếng động biến thành bột phấn, không gian trước mặt Diệp Bạch nứt ra mấy khe hở, 9 chiến binh khô lâu cao khoảng hai mét bước ra từ bên trong.
Những chiến binh khô lâu này hình thể cao lớn dữ tợn, thân thể chủ yếu hiện lên màu vàng sậm bền chắc, bên ngoài xương cốt bao phủ bởi lớp giáp xương gai góc tầng tầng lớp lớp, hốc mắt của chúng lộ ra ánh sáng vàng nhạt, xuyên qua hốc mắt có thể nhìn thấy, bên trong xương sọ của chúng đều nhảy nhót một ngọn lửa màu vàng kim nhạt.
Chúng đeo cốt đao màu vàng sậm ở hông, lưng mang cốt thuẫn cực lớn, trên cánh tay gắn nỏ bắn tức thời đơn sơ, rõ ràng là chiến sĩ tam thể chiến-thuẫn-cung.
Những khô lâu này sau khi xuất hiện, liền đồng loạt nhìn về phía Diệp Bạch, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
"Cùng lên, dọn sạch khu phế tích này cho ta."
Diệp Bạch hạ lệnh.
Cự nhân sau khi bị chém thành mảnh vụn liền lập tức mất đi hoạt tính, biến thành một đống bùn đất và đá lớn như ngọn núi chất đống giữa đường. Cảnh tượng hung hãn vừa rồi phảng phất chỉ là một ảo giác hoành tráng —— Nhưng hình ảnh tấm màn bóng tối tung đòn kết liễu tức thì vẫn còn lưu lại trong đầu các người chơi.
Đối mặt với con quái vật khổng lồ tạo thành từ bùn đất và đá tảng, nhìn qua căn bản không tìm thấy nhược điểm, phương pháp ứng phó lại là chém hắn thành mảnh vụn một cách dứt khoát, thật không hổ là liệp sát giả lục giai.
"Cự nhân này rất kỳ quái.” Tấm màn bóng tối khổng lồ co lại về dưới chân Cứu Thục, thiếu nữ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút hoang mang, "Nó không có nhược điểm trí mạng có thể bị tiêu diệt chỉ bằng một đòn, chỉ có chặt đứt một số vị trí đặc định mới có thể khiến nó ngừng hoạt động.”
Thì ra liệp sát giả có thể trực tiếp nhìn thấy "nhược điểm" của địch nhân sao? Không hổ là đường tắt giai vị đặc hóa chiến đấu, về phương diện chiến đấu thì những người chơi khác không cách nào sánh bằng.
"Nói theo lý thuyết thì, ý là không có thứ như lõi trung tâm."
Diệp Bạch suy nghĩ một chút về lời nói của Cứu Thục, nhìn về phía Diệp Tiếu Y cùng Mộng Mộng, "Cho nên, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Vừa rồi chúng ta đang tìm tòi trong căn phòng kia, lúc sự việc xảy ra ta và Mộng Mộng đang tìm kiếm đồ vật.” Diệp Tiếu Y nói, "Ta muốn tìm xem vết tích sinh hoạt của con người ở nơi này, nhưng ngoại trừ một ít vải vụn bỏ đi thì chẳng tìm được gì cả.” Diệp Tiếu Y vừa nói vừa giơ tấm vải đang nắm trong tay lên.
"Rất thô ráp, xem ra nguyên liệu cũng bình thường,” Dầu máy lão cầm lấy tấm vải, đặt trước mắt cẩn thận quan sát một phen, "Hơn nữa kỹ thuật dệt vải của người làm ra rất tệ, thứ này đặt ở thế giới chúng ta, đến làm giẻ lau cũng không ai thèm dùng.”
"Đúng vậy, cảm giác cái thôn này rất nghèo thì phải."
Mộng Mộng suy nghĩ rồi nói, "Cũng không thấy có đồ dùng gia đình nào ra hồn cả.”
"Không thể nói là nghèo, phải nói là ‘lạc hậu’.” Diệp Bạch vừa suy tính vừa hỏi, "Lão thợ săn, ngươi vừa rồi làm gì vậy?”
"Chúng ta muốn dọn dẹp một cứ điểm có thể dùng được, nơi này thật lạnh, ta và Dầu máy lão đang dời hết đồ đạc linh tinh trong phòng ra ngoài, định bụng đốt một đống lửa bên trong để sưởi ấm.” Lão thợ săn nói một chút, đột nhiên ngẩn ra, "Nói như vậy, lúc ta vừa dời một tảng đá lớn đi, hình như đã thấy một bộ xương phía sau nó, tiếp đó, tiếp đó căn phòng đột nhiên rung chuyển.”
"Bộ xương? Của người à?” Diệp Bạch hỏi.
"Lúc đó chỉ thoáng thấy một cái, ta không dám chắc.” Lão thợ săn cẩn thận suy tư một hồi, có chút không chắc chắn nói, "Hình như là vậy, ta giống như thấy được xương sọ và xương tay người.”
"Tìm chúng ra đi.” Diệp Bạch nhìn về phía "đống đất nhỏ" còn lại sau khi cự nhân bị phân giải. "Chúng ta nhất thiết phải nhanh chóng làm rõ cơ chế kích hoạt cự nhân, dù sao nơi này đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát, nếu chúng toàn bộ biến thành cự nhân......”
Hắn nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt, liền cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen như mực tĩnh lặng của Cứu Thục.
"Nếu thật sự có chuyện như vậy, các ngươi mau chạy đi, không cần để ý đến ta.” Cứu Thục nghiêm túc nói, "Đây là ‘Xuất sinh điểm’ của chúng ta, tất nhiên sẽ có manh mối tương ứng, ta sẽ ở lại tìm.”
Ngầu thật, các người chơi đồng thời nghĩ thầm.
"Ngươi nếu là đem tất cả phòng ở cũng làm thành cự nhân giết chết, vậy chúng ta liền muốn đào hơn 1000 cái đống đất lớn như thế."
Diệp Bạch nói.
Cứu Thục nghĩ đến cảnh tượng đó, lập tức im lặng.
Các người chơi lại nhao nhao dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Diệp Bạch, người này thật đúng là không sợ cường quyền, có chuyện dám nói thẳng.
Lấy xẻng sắt từ trong túi hành lý ra phân phát, Diệp Bạch liền để con dơi nhỏ của Lynette bay lên chỗ cao, đồng thời từ trong không gian tùy thân lấy ra một cái kí hoạ tấm, chuẩn bị vẽ một bản đồ đơn giản của thôn này.
Khi mở không gian tùy thân, Diệp Bạch nghĩ nghĩ, dứt khoát mang quan tài thủy tinh ra ngoài, để Lucia ra ngoài hít thở không khí.
"Phù! Nằm như vậy chán chết đi được!” Lucia không kịp chờ đợi ngồi dậy từ trong quan tài kính, việc đầu tiên là hít một hơi thật sâu, vô cùng hưng phấn nhìn đông ngó tây, khi nhìn thấy xung quanh có mấy người xa lạ thì lập tức rụt đầu lại, hướng về Diệp Bạch duỗi hai tay: "Sư phụ!”
Diệp Bạch đưa kí hoạ tấm cho Lynette, rồi đưa tay bế cô bé ra đặt xuống đất, Lucia lập tức trốn sau lưng Diệp Bạch, lén lút thò đầu ra dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm ba người chơi còn lại —— Kể từ khi sinh ra đến nay, nàng vẫn là lần đầu thấy nhiều người lạ như vậy!
Nàng đảo mắt vòng quanh, nhìn thấy Cứu Thục thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc, người này sao lại giống Lynette tỷ tỷ đến thế?
"Bạch Y, sao ngươi có thể mang đứa trẻ nhỏ như vậy vào nhiệm vụ."
Cứu Thục nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức dọa Lucia giật nảy mình, "Ngươi xem nhiệm vụ chiến lược này như đi chơi xuân sao?”
"Đây là Lucia, cũng giống Lynette, đều là người nhà của ta.” Lucia có chút bối rối ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch, Diệp Bạch đưa tay sờ đầu nàng một cái, "Đứa nhỏ này có thể tự bảo vệ mình, ngươi đừng xem thường nàng.”
"Ồ, chào cô, tiểu thư nhỏ.” Lão thợ săn giơ hai ngón tay lên ngang trán, cười chào Lucia.
Cô bé lấy hết dũng khí, từ sau lưng Diệp Bạch bước ra, hai tay ngoan ngoãn đặt trước người, hơi hơi cúi đầu: "Chào mọi người, ta là Lucia, là đồ đệ và nữ bộc của sư phụ.”
"Hừ...... Thân thuộc của ngươi cũng thật nhiều.” Cứu Thục nhìn chằm chằm Lucia một hồi, đợi đến khi cô bé lộ ra vẻ mặt căng thẳng, mới không đổi sắc mặt quay đầu đi, "Tốt nhất là nàng có thể tự bảo vệ mình. Đối với đồng đội đáng tin, ta không ngại ra tay giúp đỡ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phân tâm đi giúp ngươi trông nom hài tử.”
Lời nói lạnh lùng cứng rắn này vừa dứt, bầu không khí hài hòa mới vừa rồi lập tức trở nên có chút ngưng trọng, nhưng Diệp Bạch phảng phất như không cảm nhận được, thúc giục các đội hữu bắt đầu hành động.
Diệp Bạch ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu vẽ bản đồ sơ lược của thôn lên kí hoạ tấm, lão thợ săn và Dầu máy lão đi vào trong xác cự nhân thu thập những khúc xương có thể còn sót lại, Cứu Thục phụ trách đề phòng xung quanh, nhất là động tĩnh ở phía nam.
Còn Diệp Tiếu Y thì tiếp tục thu thập thông tin khả dụng trong thôn, Mộng Mộng và Lynette hộ tống bảo vệ nàng. Lỡ như không cẩn thận đánh thức cự nhân mới, một người có thể dùng đại chùy đập tường, một người có thể bay lên trời tại chỗ, đều là cao thủ chạy trốn.
Các người chơi tập thể hành động, lão thợ săn và Dầu máy lão tìm kiếm trong đống bùn đất như ngọn núi nhỏ còn sót lại sau khi cự nhân sụp đổ, chẳng mấy chốc đã tìm được mục tiêu.
"Ối, ta tìm được một đoạn...... Ân, cái này hình như là xương tay?” Dầu máy lão lấy ra một đoạn xương tay người từ trong bùn đất, nhìn chằm chằm mấy giây rồi đặt sang một bên, có chút không nói nên lời, "Ta thật không ngờ, nhiệm vụ lần này thế mà lại cần đào xương cốt trong đống đất, trước đây ta chưa từng làm công việc biến thái như vậy.”
"Cái này có là gì, lần trước ta tổ đội với Bạch Y, nhiệm vụ hắn giao cho ta là đơn thương độc mã đi dụ mấy chục con quái linh —— Huynh đệ Bạch Y chỉ huy đôi khi có hơi biến thái, nhưng kết quả nói chung cũng không tệ lắm.” Lão thợ săn thuận miệng nói.
"Kinh nghiệm của các ngươi phong phú thật đó."
Dầu máy lão lau tay, thở dài nói, "Ai, không ngờ nhà thám hiểm lại có thể mang người khác vào nhiệm vụ, thế này thì tốt quá, ta cũng muốn làm nhà thám hiểm.”
"Ngươi cũng có người nhà là tiểu nữ bộc à?” Lão thợ săn nhướng mày.
"Ta có một đứa con gái nhỏ tuổi hơn, đáng yêu như Lucia vậy. Mỗi lần làm nhiệm vụ ta đều nghiêm túc tạm biệt con gái, nói ba ba phải đi công tác,” Nhắc tới con gái mình, Dầu máy lão lập tức mặt mày hớn hở, "Con gái ta đến giờ vẫn tin ta là một cảnh sát nhân dân oai vũ, có chút ham muốn công việc, bình thường nó thích nhất là để ta làm đủ loại đồ chơi nhỏ cho nó chơi.”
"Nghe không tệ...... A, ta cũng tìm được một khối, thật là điềm tốt.” Lão thợ săn cúi người lật ra một khối xương mục nát từ trong bùn đất, "Cái này nhìn qua giống như xương đùi bị gãy hai ngày rồi.”
"Chậc, ta vẫn không làm nhà thám hiểm đâu, đời này ta cũng sẽ không để con gái ta nhìn thấy cảnh tượng như thế này.” Dầu máy lão mặt đầy vẻ ghét bỏ nhặt lên khúc xương mới, "Đây là xương ở chỗ nào?”
"Trên mông."
Lão thợ săn liếc mắt nhìn.
......
"Đây đã là khối xương mu thứ ba chúng ta tìm được.” Diệp Bạch tiếp nhận khúc xương, nó chỉ có một nửa, mặt cắt vô cùng nhẵn nhụi.
Cứu Thục đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn những khúc xương bày trên mặt đất. Ba cái xương sọ người, xương sống và xương sườn mọc ra như cành cây đan vào nhau, cánh tay và xương đùi vặn vẹo —— Chỉ tính về số lượng, xương cốt ở đây ít nhất cũng là trọng lượng của ba người.
Nhưng vấn đề là, ba bộ xương này lại mọc liền vào nhau, giống như có người sinh ra đã là quái vật ba đầu sáu tay. Mà con quái vật vừa rồi, vừa vặn cũng có hình dạng "ba đầu sáu tay sáu chân".
Những khúc xương này còn có một đặc điểm chung: bị một loại công kích nào đó sắc bén đến cực điểm cắt thành hai đoạn.
"Kết hợp với hình dạng của quái vật, đã có thể liên tưởng đến hình ảnh.” Bản đồ quan sát thôn đã sớm vẽ xong, Diệp Bạch nhấc thủ trượng lên, vẽ một hình ảnh bộ xương vặn vẹo trên nền cát đất.
"Bộ xương gồm ba cơ thể hoàn toàn mọc liền vào nhau này vốn dĩ lặng lẽ ẩn mình ở một góc nào đó trong căn nhà nát, vào khoảnh khắc lão thợ săn nhìn thấy nó, nó liền ‘sống’ lại, mỗi một khúc xương đều bắt đầu tỏa ra một loại lực hấp dẫn nào đó, hút bùn đất và đá tảng xung quanh bám vào người mình như huyết nhục, thế là biến thành con quái vật vừa rồi.”
"Phỏng đoán hợp lý, vừa rồi ta đã đồng thời cắt đứt tất cả xương cốt của nó, thế là nó liền sụp đổ. Cho nên, điều kiện thức tỉnh của quái vật hẳn là ‘có người nhìn thấy bộ xương khô’ hoặc tương tự......” Cứu Thục nhẹ nhàng gật đầu, lại liếc nhìn Lucia đang đứng cạnh Diệp Bạch với vẻ mặt tò mò, "Cho hài tử xem cảnh tượng thế này, nàng sẽ không gặp ác mộng chứ?”
"Lucia, ngươi sợ không?” Diệp Bạch hỏi.
"Không sợ ạ."
Lucia ngoan ngoãn nói, "Mấy truyện tranh Lynette tỷ tỷ thường cho con xem còn kinh khủng hơn.”
Diệp Bạch mặt không đổi sắc liếc Lynette một cái. Tên Huyết tộc này bình thường rốt cuộc đang cho hài tử xem thứ gì vậy?
"Ca, chúng ta có phát hiện mới."
Ngay lúc Diệp Bạch và Cứu Thục đang nghiên cứu xương cốt, Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng và Lynette vội vã đi tới, "Bản đồ thôn đâu?”
"Ở đây. Sao vậy?” Diệp Bạch hỏi.
"Chúng ta đi trong thôn nửa ngày, phát hiện độ rộng hẹp của đường đi ở đây có quy luật, thế là liền tập trung thu thập thông tin liên quan.” Diệp Tiếu Y cầm lấy kí hoạ tấm, bắt đầu dùng bút phác họa ra những đường cong khác nhau, "Nhìn này, sau khi vẽ hết tất cả các con đường ra, vấn đề thực ra rất rõ ràng. À, thực ra là Mộng Mộng phát hiện ra trước tiên.”
"Có thông tin mới sao?” Làm việc cả buổi, lão thợ săn đang nghỉ ngơi ở một bên lập tức đi tới, "Mấy căn phòng này thì sao?”
"Trong thôn này có 1.153 căn nhà bỏ hoang, mỗi căn nhà nhìn từ bên ngoài đều giống hệt nhau,” Diệp Tiếu Y cầm bút nguệch ngoạc trên kí hoạ tấm, "Chúng ta không thể nào đi tìm kỹ từng căn nhà này được.”
"Đương nhiên không thể, chi phí thời gian để thăm dò kỹ lưỡng quá cao.” Diệp Bạch nói, "Hơn nữa trời sắp tối rồi.”
Tiến vào nhiệm vụ đã gần 3 giờ, ngoại trừ con cự nhân nhảy ra lúc ban đầu, cũng không có mối uy hiếp nào mới, nhưng bầu không khí vẫn dần trở nên ngột ngạt theo thời gian trôi qua.
Bởi vì mặt trời đã ngả về tây, nhiều nhất khoảng một giờ nữa là trời tối, nhiệt độ cũng đang dần giảm xuống, ai cũng không biết cái thôn nhìn như yên tĩnh này đến tối sẽ biến thành thế nào —— Các người chơi tốt nhất là có thể tìm được thông tin đáng tin cậy trước khi màn đêm buông xuống.
Mà đâm đầu tìm kiếm lung tung là cách làm ngu ngốc nhất. Mỗi căn nhà đều có những góc khuất đổ nát khác nhau, chỉ có 6 người chơi thì căn bản không có khả năng tìm kiếm theo kiểu trải thảm —— Huống chi con cự nhân vừa rồi tùy thời đều có khả năng xuất hiện.
"Ừm, cho nên chúng ta đã tập trung nghiên cứu đường đi,"
Diệp Tiếu Y dùng bút tô đậm đánh dấu trên kí hoạ tấm, "Qua cái này là thấy được vấn đề rồi.”
"Ồ......"
Diệp Bạch nhìn kỹ bản đồ, lập tức hiểu ra, "Nguyên lai là chuyện như vậy.”
"Không hiểu, cầu giải thích."
Dầu máy lão mặt đầy hoang mang, "Một đống nhà với đường, nhìn hoa cả mắt.”
"Nói ngắn gọn, căn nhà lớn này là trung tâm của cái thôn,"
Mộng Mộng dùng bút khoanh vùng một ngôi nhà ở vị trí lệch về bên trái bản đồ, "Từ mỗi hộ gia đình, đi qua tối đa ba con đường là có thể đến đây, những căn nhà khác không có vị trí này.”
"Nơi này hoặc là sảnh hành chính của cả thôn, hoặc là nơi ở của thổ hoàng đế trong thôn này.” Diệp Bạch gật đầu, "Xuất phát.”
Tìm được mục tiêu, các người chơi lập tức tinh thần phấn chấn, hướng về địa điểm được đánh dấu trên bản đồ mà đi tới.
Mấy phút sau, bọn họ đứng bên cạnh một khu phế tích gồm những căn nhà đổ nát một nửa.
"Xác định là ở đây?” Lão thợ săn có chút chần chờ, "Nhìn cũng giống hệt những nơi khác mà.”
"Ở đây chỗ nào cũng giống hệt nhau.” Diệp Bạch lấy ra một viên canxi từ trong túi hành lý, nắm chặt trong lòng bàn tay phải, bề mặt chiếc bao tay sâu thẳm như bầu trời đêm lập tức sáng lên ánh sáng vàng nhạt ——
"Triệu hoán khô lâu!”
Viên canxi lặng yên không tiếng động biến thành bột phấn, không gian trước mặt Diệp Bạch nứt ra mấy khe hở, 9 chiến binh khô lâu cao khoảng hai mét bước ra từ bên trong.
Những chiến binh khô lâu này hình thể cao lớn dữ tợn, thân thể chủ yếu hiện lên màu vàng sậm bền chắc, bên ngoài xương cốt bao phủ bởi lớp giáp xương gai góc tầng tầng lớp lớp, hốc mắt của chúng lộ ra ánh sáng vàng nhạt, xuyên qua hốc mắt có thể nhìn thấy, bên trong xương sọ của chúng đều nhảy nhót một ngọn lửa màu vàng kim nhạt.
Chúng đeo cốt đao màu vàng sậm ở hông, lưng mang cốt thuẫn cực lớn, trên cánh tay gắn nỏ bắn tức thời đơn sơ, rõ ràng là chiến sĩ tam thể chiến-thuẫn-cung.
Những khô lâu này sau khi xuất hiện, liền đồng loạt nhìn về phía Diệp Bạch, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
"Cùng lên, dọn sạch khu phế tích này cho ta."
Diệp Bạch hạ lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận