Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 60
Chương 60
“Ca, chúng ta thuê lại nhà đi!”
Sáng sớm tỉnh dậy, Diệp Bạch vừa mặc xong quần áo, còn đang dùng khăn mặt lau mặt, thì nghe thấy cảnh tượng như thế.
“Sao bỗng nhiên lại muốn đổi nhà?”
Diệp Bạch ném khăn mặt vào chậu nước, vắt khô, có chút kỳ quái nhìn về phía muội muội đang đứng bên cạnh: “Em vẫn còn lo lắng về phòng của mình sao? Yên tâm đi, Lynette cực kỳ yêu thích môi trường trong không gian tùy thân, còn nói đây là sở thích chủng tộc gì đó, sẽ không cướp phòng của em đâu.”
Giọng Lynette lập tức truyền đến: “Không tệ! Ta bảo đảm sẽ không cướp phòng của muội muội đại nhân.”
Gọi ai là muội muội đấy? Muội muội là ngươi có thể gọi sao!
Diệp Tiếu Y nghiến nghiến răng, duy trì nụ cười: “Nhưng chúng ta bây giờ là người chơi mà ca, cứ ở mãi trong tiểu khu có nhiều người bình thường như vậy không tốt lắm đâu? Hơn nữa em chuẩn bị chuyển về ở, Mộng Mộng cũng chắc chắn muốn theo tới, căn phòng kia căn bản không đủ cho nhiều người như vậy ở.”
“Em muốn chuyển về ở cùng ta à? Vậy bên trường học thì sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, trường của chúng ta chỉ cần qua được kỳ thi cuối kỳ, bình thường căn bản không quản.”
“Ta thì thật ra không có ý kiến gì, với lại trước mắt ta cũng không có việc làm, hôm nay và ngày mai cũng không định đến Đặc Sự Cục ......” Diệp Bạch vắt khô khăn mặt, xoa tay, “Vậy phải tìm chỗ nào tốt một chút, khu vực và tiền thuê cũng phải nằm trong phạm vi cân nhắc. Giao cho ta đi, trong vòng một tuần lễ cam đoan làm xong.”
“Không cần không cần, ta cùng Mộng Mộng thực ra đã xem kỹ rồi!” Diệp Tiếu Y vội vàng đưa điện thoại di động đến trước mặt Diệp Bạch, mở một phần mềm cho thuê nhà, “Chính là chỗ này, nơi này rất không tệ.”
“Bây giờ mới là bảy rưỡi sáng, Mộng Mộng còn chưa dậy mà, các ngươi xem nhà lúc nào......” Diệp Bạch tập trung nhìn vào, “Đây là, khu biệt thự?”
“Ừ, ngươi nhìn xem, chỗ này vị trí rất vắng vẻ, hơn nữa căn nhà này rất lớn, có cả vườn hoa nhỏ và phòng dưới hầm, lại còn là phòng nhìn ra sông nữa. Đồ gia dụng các thứ đều có đủ, chúng ta có thể dọn vào ở rồi từ từ sắm sửa sau... Đúng rồi, còn có,” Diệp Tiếu Y từ túi áo ngủ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua, “Đây là tiền.”
Diệp Bạch nhận lấy thẻ ngân hàng, giơ lên trước mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Kiếm được sau khi trở thành người chơi à?”
“Vâng ạ, ta là học giả mà, đạo cụ cơ bản nhặt được từ nhiệm vụ ngẫu nhiên đều là loại ta không dùng được, đại bộ phận đều đổi thành linh tính mảnh vụn, một phần nhỏ thì bán lấy tiền.”
Diệp Tiếu Y ngồi xuống bên cạnh Diệp Bạch, bộ áo ngủ rộng thùng thình kia cũng không che hết được đường cong thanh xuân mỹ hảo của nàng, nhưng Diệp Bạch chẳng có cảm giác gì, với tư cách là huynh trưởng đã nuôi nấng tiểu nha đầu này thành đại cô nương, cái cần nhìn đã sớm nhìn cả rồi, chỉ là cái áo ngủ thôi hắn còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
...... Hửm?
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp thì phải?
“Này? Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không vậy?” Giọng Diệp Tiếu Y như thể truyền đến từ nơi rất xa.
Nàng nghi hoặc đưa tay ra, định chọc vào mũi Diệp Bạch.
Diệp Bạch đột nhiên chớp mắt mấy cái, đẩy tay nàng ra: “Sao thế?”
“Ta đang nói chuyện với ngươi mà, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Diệp Tiếu Y ngẩng mặt lên, tức giận nói, “Nói chuyện với người muội muội thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu của mình mà cũng thất thần được, thực sự là khó có thể tin!”
“A, ta chỉ đang nghĩ trong này có bao nhiêu tiền thôi mà.” Diệp Bạch vung vẩy tấm thẻ ngân hàng trong tay. Hắn cảm giác mình vừa mới thoáng thất thần, giống như đột nhiên mơ một giấc mơ giữa ban ngày, còn về mơ thấy cái gì thì đương nhiên là hoàn toàn không nhớ rõ. Hắn thậm chí còn nhanh chóng quên luôn cả chuyện mình hình như vừa mơ.
“Đúng rồi, cái này cho ngươi.” Diệp Bạch từ trong túi hành lý lấy ra một cuộn giấy da đưa cho muội muội, “Là một mảnh linh tính mảnh vụn lấy được từ nhiệm vụ khảo hạch, vẫn luôn không biết có tác dụng gì, nếu ngươi dùng được thì cho ngươi đấy.”
“A a, linh tính mảnh vụn đối với học giả mà nói là đồ tốt đấy, ngươi về sau nếu là lấy được linh tính mảnh vụn, thì đưa hết cho ta đi.” Diệp Tiếu Y nhận lấy cuộn giấy da, lấy ra cuốn sổ tay, nhét mảnh linh tính mảnh vụn vào: “Đúng rồi ca, lúc ở căn hộ Bình An ta đã tò mò một chuyện, mà vẫn chưa kịp hỏi ngươi.”
Nàng nhanh chóng vứt cuốn sổ tay qua một bên, nhìn chăm chú vào chân Diệp Bạch: “Chân của ngươi chữa khỏi rồi à?”
Nhắc tới chuyện này, ngay cả Diệp Bạch cũng khó che giấu vẻ mặt vui mừng: “Thì ra ngươi để ý tới.”
Mới đầu ngươi cứ chống gậy làm ta còn không dám chắc, sau đó co giò chạy mấy trăm mét rồi một quyền đấm nát quái linh, ngươi còn nói mình què thì ai mà tin được chứ... Diệp Tiếu Y thầm chửi bậy trong lòng.
Hơn một năm trước, bắp chân của huynh trưởng bị thương trong một vụ tai nạn xe cộ, hai huynh muội vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, sau khi Diệp Tiếu Y trở thành người chơi vẫn còn nghĩ về việc này, việc Mộng Mộng lấy được năng lực trị liệu sau khi trở thành kỵ sĩ chính là do nàng sắp đặt.
“Có điều đáng tiếc là vẫn chưa chữa trị triệt để, một vị hoàng đế lục giai và một vị liệp sát giả lục giai đều bó tay với nó, chỉ có thể trị liệu tạm thời,” Diệp Bạch kéo ống quần trên chân lên, để lộ ra những phù văn Huyết Sắc có vẻ hơi ảm đạm, “Nhưng trước mắt vẫn có thể dùng được, đã là rất tốt rồi.”
“Hoàng đế lục giai và liệp sát giả lục giai?” Diệp Tiếu Y kinh ngạc nhìn huynh trưởng của mình, “Chỉ trong một ngày sau khi trở thành người chơi, ngươi đã trải qua những gì vậy...”
Thời gian còn sớm, Mộng Mộng vẫn chưa dậy, vì vậy Diệp Bạch liền kể đại khái những gì mình trải qua ngày hôm qua cho muội muội nghe: sáng sớm ra ngoài gặp phải Hiện Thực bí cảnh, buổi sáng đến Đặc Sự Cục cùng Đột Kích bắt một người chơi sa đọa, buổi trưa ở Đặc Sự Cục giao dịch đạo cụ, buổi chiều cùng Thiết Đầu vào nhiệm vụ ngẫu nhiên, buổi tối ở đại học Lâm Hải bắt một con quái linh...
“Ngươi, ngươi một ngày này thật đúng là muôn màu muôn vẻ nha.” Diệp Tiếu Y nghe toàn bộ quá trình mà trợn mắt há mồm, nghe xong nhịn nửa ngày cũng chỉ có thể cảm thán như vậy, còn đối với một vài nghi vấn của Diệp Bạch, nàng cũng giải đáp cặn kẽ, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.
“Vị Tần cục trưởng kia thái độ nhiệt tình khó hiểu với ngươi cũng có thể lý giải, dù sao đối với hoàng đế cao giai mà nói, hai đặc tính cơ bản nhất lần lượt là ‘Quốc Độ’ và ‘Thuộc hạ’. Quốc độ của hắn không cần nghĩ, chắc chắn là thành phố Lâm Hải, còn thuộc hạ thì, thuộc hạ trên danh nghĩa cũng tính là thuộc hạ.”
“Ca trông chính là kiểu nhân tài kỳ lạ mà có bật đèn la-de tìm cũng khó thấy, chỉ cần ngươi có thể gia nhập Đặc Sự Cục thì đối với hắn khẳng định là có lợi ích rất lớn. Nếu là ta thì trực tiếp nuôi không ngươi cũng được, dù sao Đặc Sự Cục cũng là cơm nhà nước.”
“Thân phận của Lynette, ngươi cứ nói thẳng nàng là vật triệu hồi của ngươi không được sao? Dù sao nàng cũng biết chút huyễn thuật, có thể thay đổi một chút dung mạo của mình, còn có thể thu vào không gian tùy thân của ngươi bất cứ lúc nào, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết nàng là quái linh chứ.”
“Vừa hay, hành động của ngươi không tiện, gặp tình huống đặc biệt, cứ trực tiếp coi nàng là ngựa cưỡi.”
“Đạo cụ? Chẳng quan trọng chút nào, không có thì chẳng phải cũng sống sót sao, cần mấy thứ có nhiều tác dụng phụ như vậy để làm gì, khẳng định vẫn là năng lực quan trọng hơn. Trong số sáu con đường chức nghiệp lớn thuộc danh sách Văn Minh, kỵ sĩ là thô bỉ nhất, kế đó là công tượng.”
Diệp Bạch trầm tư nói: “Muội à, cái đánh giá đúng trọng tâm này của ngươi sao lại kèm cả bình phẩm cá nhân thế...”
Hai huynh muội trò chuyện một hồi, cuối cùng cũng hiểu được tình hình gần đây của nhau, Diệp Tiếu Y vuốt lại quần áo, cong khóe miệng, nheo mắt: “Thật tốt quá, ca, chúng ta đã lâu không tâm sự thế này rồi.”
“Bởi vì có người giấu diếm chuyện mình trở thành người chơi đó mà.”
“Đâu có, không còn cách nào khác mà! Ngươi xem xưng hào của ta này!” Diệp Tiếu Y gọi ra xưng hào của mình, “Bí mật tinh linh, có thể sử dụng năng lực bí ẩn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải duy trì hình tượng bình thường của mình. Ở trước mặt ngươi thì ta là cô em gái bình thường, ở trường học thì là học sinh bình thường, ta không thể chủ động phá vỡ những hình tượng này được! Ngay cả Mộng Mộng cũng là tự mình phát hiện ra manh mối, nếu không chúng ta cũng chỉ là khuê mật bình thường mà thôi.”
“Thế tinh linh có nghĩa là gì?” Diệp Bạch hỏi.
“Bản Chất Xưng Hào đều phản ánh bản chất mà, chắc là vì ta đáng yêu như tinh linh vậy đó, ai hắc.” Diệp Tiếu Y nháy một mắt, đắc ý nói.
“” Diệp Bạch gọi ra xưng hào của mình, lâm vào trầm tư.
Chờ đến gần tám giờ, Mộng Mộng cuối cùng cũng coi như tỉnh ngủ.
“A, oáp...... Buổi sáng tốt lành......” Mộng Mộng tiểu thư mắt còn đang mơ màng đứng dậy khỏi giường, loạng choạng đi rửa mặt, Diệp Bạch chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Mộng Mộng làm sao trở thành người chơi thế, nàng là Linh Tuyển giả à?”
—— Linh Tuyển giả, là người chơi tự mình gặp phải quái linh sau đó mới lấy được chứng từ khảo hạch tư cách người chơi.
“Không phải đâu, nàng là Thiên Tuyển giả.” Diệp Tiếu Y vừa thay quần áo vừa nói, “Chính là chiều hôm kia, nàng đột nhiên nhận được chứng từ khảo hạch, làm hại ta phải tăng ca làm cho nàng hai cái đạo cụ tạm thời. Thật là quá trùng hợp, vừa vặn lại phân vào cùng đội với ngươi... Không được nhìn đấy, ta sắp cởi quần áo.”
“Ai thèm nhìn ngươi.”
Trong lúc chờ đợi hai vị nữ sĩ thay đồ và trang điểm, Diệp Bạch thuận tiện thả Lynette ra khỏi không gian tùy thân, trên khuôn mặt thiếu nữ Huyết tộc tràn ngập cảm giác hạnh phúc viên mãn, Diệp Bạch dường như có thể nhìn thấy những con số liên tục hiện lên trên đầu nàng:
Trung thành +1, +1, +1......
Thiện cảm +1, +1, +1......
Mộng Mộng và Diệp Tiếu Y nhanh chóng quyết định lịch trình hôm nay: Trước tiên đi khu mua sắm mua ít đồ, sau đó tiện thể đến khu biệt thự mà Diệp Tiếu Y nói để xem nhà, cố gắng trong hai ngày là có thể dọn qua đó.
Thế là cả nhóm nhanh chóng xuất phát —— Đương nhiên Diệp Bạch là biến thành cái bóng rời khỏi ký túc xá nữ, bọn họ đi đến trung tâm thương mại gần đó, Diệp Bạch bổ sung một ít vật dụng dự phòng cần thiết cho sinh hoạt, như đồ ăn, nước uống, quần áo thay giặt, máy phát điện, xăng, tiện thể còn có búa công cụ đa năng, các loại dao và búa sắt nặng.
Túi hành lý là năng lực khá hữu dụng, không nhét nhiều đồ một chút, Diệp Bạch cũng cảm thấy mình bị thiệt.
Lynette ở trung tâm thương mại đi lòng vòng đến hoa cả mắt nửa ngày, bỗng nhiên hứng khởi chạy đến bên cạnh Diệp Bạch, trên tay cầm một cái đèn bàn sạc điện: “Chủ nhân chủ nhân, ta có thể mua cái này không?”
“Mua thì có thể...... Ngươi muốn cái này để làm gì?”
“Quái linh dù sao cũng không cần ngủ, trong không gian tùy thân tuy rất an tâm, nhưng mà hơi nhàm chán.” Lynette nói, “Ta muốn chút ánh sáng, sau đó tùy tiện làm chút gì đó.”
“Chỗ nhỏ như vậy ngươi cũng chỉ có thể xem manga hoặc tiểu thuyết thôi.” Diệp Bạch đưa ra đề nghị, “Y Y bình thường lúc buồn chán rất thích xem manga, ngươi hỏi ý kiến nàng thử xem.”
“Được!” Thế là Lynette lại hứng khởi chạy đi tìm Diệp Tiếu Y, muội muội đầu tiên là trừng mắt lườm nguýt, nhưng chỉ sau hai câu nói, nàng lại trở nên còn kích động hơn cả Lynette, nắm chặt tay thiếu nữ Huyết tộc rồi lôi nàng vào một hiệu sách nào đó.
Diệp Bạch còn có thể mơ hồ nghe được những từ như “vào hố”, “nhất thiết phải xem”, “manga chi thần”.
Hừm...... Có thể nhanh chóng tìm được đề tài chung như vậy, hy vọng mối quan hệ giữa các nàng có thể trở nên tốt đẹp hơn.
Mộng Mộng nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Diệp Bạch, ló đầu ra hỏi: “Bạch Y đại ca, còn muốn mua gì nữa không ạ?”
“Ta nghĩ xem, quần áo và đồ dùng hàng ngày của Lynette cũng không có gì đặc biệt gấp gáp.” Diệp Bạch thuận miệng nói, “Cứ đi xem nhà trước đã, nếu thuê được, xem bên trong thiếu thứ gì thì lúc đó mua cũng như nhau.”
“Quần áo của Lynette tiểu thư à......” Mộng Mộng dùng mũi chân di di mặt đất, “Thật ra ta cũng muốn mua ít quần áo, ngươi có muốn qua giúp ta tham khảo một chút không?”
“Cũng không có gì không thể.”
Thế là Diệp Bạch liền đi theo cô bé có chút nhỏ nhắn xinh xắn này đi một mạch xuyên qua trung tâm thương mại, nhìn nàng hoạt bát thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, chạy đến trước mặt mình hỏi có đẹp không, chỉ cần hắn gật đầu là nàng lập tức mua hết. Số lần lắc đầu khá ít, bởi vì Mộng Mộng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp hiếm thấy, làm nổi bật lên cả quần áo cũng tỏa sáng rạng ngời.
Không, chờ đã, Diệp Bạch nhìn những chiếc túi ngày càng nhiều bên cạnh, còn có đủ loại nhãn hiệu mà hắn hoàn toàn xem không hiểu nhưng nhìn rất đắt tiền, dần dần lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ Mộng Mộng tiểu thư kỳ thực là một giàu la lỵ?
Hành trình mua sắm kéo dài gần một tiếng, Diệp Bạch không thể không nhiều lần tìm chỗ không ai chú ý để nhét hết túi đồ vào túi hành lý, lúc này mới duy trì được suốt chặng đường. Chờ đến khi hắn nhìn thấy cô em gái mặt mày ủ rũ cùng Lynette đang ôm một chồng truyện tranh chạy tới, không khỏi như trút được gánh nặng: Vòng luân hồi đau khổ lặp đi lặp lại này cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Mộng Mộng ngược lại trông rất vui vẻ.
“Ta không cẩn thận bị nụ cười chân thành của nàng lừa gạt rồi, lần sau nhất định phải nâng cao cảnh giác.” Diệp Tiếu Y kéo Mộng Mộng lại nói nhỏ.
Mà Mộng Mộng nghiêm túc nắm chặt tay Diệp Tiếu Y: “Y Y, cảm ơn ngươi.”
“Hả?”
Mua sắm kết thúc, mấy người liền bắt một chiếc xe, đi đến nơi Diệp Tiếu Y đã chọn. Nói thật, chỗ đó đúng là tương đối vắng vẻ, gần như xem là ngoại ô của thành phố Lâm Hải.
Bởi vì đã liên lạc từ trước, rất nhanh liền có một nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình ra tiếp đón bọn họ.
Xuyên qua cổng lớn tiểu khu, chính là sự yên tĩnh hoàn toàn, bốn phía có thể thấy những bụi cây cao ngang người và rừng cây được cắt tỉa gọn gàng, con đường nhỏ hẹp như mạch máu nối liền những căn nhà ẩn mình trong đó, dường như lập tức đi từ thành thị phồn hoa đến giữa núi rừng vắng lặng.
“Lái xe vào cũng được, nhưng phải đi con đường lớn bên kia. Ngôi biệt thự mà các ngươi muốn chọn cực kỳ yên tĩnh, dù là làm việc hay tĩnh dưỡng đều vô cùng phù hợp, còn kèm theo một bãi cát trắng nho nhỏ, cách âm cũng làm rất tốt, buổi tối ngủ hoàn toàn không nghe thấy tiếng sông chảy......”
Nhân viên bán hàng đưa tay chỉ vào nơi sâu nhất của con đường nhỏ, nơi đó mơ hồ có thể thấy một căn nhà ba tầng độc lập. Chờ đi đến gần, Diệp Bạch phát hiện đây đúng là một nơi ở không tệ: vắng vẻ, yên tĩnh, tầm nhìn rộng mở, chỉ có hai con đường nối với bên ngoài.
Ở đây muốn làm gì cũng rất thuận tiện, từ bên này nhìn xa xa về phía bờ sông bên kia, chỉ có thể thấy một mảnh hoang vu: Nơi đó là khu đang chờ phát triển của thành phố Hoán Châu.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng móc chìa khóa, mở cửa sắt trên hàng rào bên ngoài biệt thự, ân cần đưa tay nói: “Mời đến, ta mang các ngươi xem phòng ở.”
Nhân viên bán hàng đi vào trước, đám người Diệp Bạch theo sau hắn, nhân viên bán hàng đổi chìa khóa khác vừa mở cửa chính, vừa cười nói: “Các ngươi sau này nếu muốn tiện lợi, cũng có thể đổi thành khóa mật mã, chúng ta có cung cấp dịch vụ đến tận nhà thay miễn phí...... Tốt, mời vào.”
Nhân viên bán hàng tránh ra, vô thức nhìn về phía sau lưng, tiếp đó hắn lập tức trợn tròn mắt:
Phía sau hắn, trong vườn hoa nhỏ trước biệt thự, trống không, một bóng người cũng không có.
“Ca, chúng ta thuê lại nhà đi!”
Sáng sớm tỉnh dậy, Diệp Bạch vừa mặc xong quần áo, còn đang dùng khăn mặt lau mặt, thì nghe thấy cảnh tượng như thế.
“Sao bỗng nhiên lại muốn đổi nhà?”
Diệp Bạch ném khăn mặt vào chậu nước, vắt khô, có chút kỳ quái nhìn về phía muội muội đang đứng bên cạnh: “Em vẫn còn lo lắng về phòng của mình sao? Yên tâm đi, Lynette cực kỳ yêu thích môi trường trong không gian tùy thân, còn nói đây là sở thích chủng tộc gì đó, sẽ không cướp phòng của em đâu.”
Giọng Lynette lập tức truyền đến: “Không tệ! Ta bảo đảm sẽ không cướp phòng của muội muội đại nhân.”
Gọi ai là muội muội đấy? Muội muội là ngươi có thể gọi sao!
Diệp Tiếu Y nghiến nghiến răng, duy trì nụ cười: “Nhưng chúng ta bây giờ là người chơi mà ca, cứ ở mãi trong tiểu khu có nhiều người bình thường như vậy không tốt lắm đâu? Hơn nữa em chuẩn bị chuyển về ở, Mộng Mộng cũng chắc chắn muốn theo tới, căn phòng kia căn bản không đủ cho nhiều người như vậy ở.”
“Em muốn chuyển về ở cùng ta à? Vậy bên trường học thì sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, trường của chúng ta chỉ cần qua được kỳ thi cuối kỳ, bình thường căn bản không quản.”
“Ta thì thật ra không có ý kiến gì, với lại trước mắt ta cũng không có việc làm, hôm nay và ngày mai cũng không định đến Đặc Sự Cục ......” Diệp Bạch vắt khô khăn mặt, xoa tay, “Vậy phải tìm chỗ nào tốt một chút, khu vực và tiền thuê cũng phải nằm trong phạm vi cân nhắc. Giao cho ta đi, trong vòng một tuần lễ cam đoan làm xong.”
“Không cần không cần, ta cùng Mộng Mộng thực ra đã xem kỹ rồi!” Diệp Tiếu Y vội vàng đưa điện thoại di động đến trước mặt Diệp Bạch, mở một phần mềm cho thuê nhà, “Chính là chỗ này, nơi này rất không tệ.”
“Bây giờ mới là bảy rưỡi sáng, Mộng Mộng còn chưa dậy mà, các ngươi xem nhà lúc nào......” Diệp Bạch tập trung nhìn vào, “Đây là, khu biệt thự?”
“Ừ, ngươi nhìn xem, chỗ này vị trí rất vắng vẻ, hơn nữa căn nhà này rất lớn, có cả vườn hoa nhỏ và phòng dưới hầm, lại còn là phòng nhìn ra sông nữa. Đồ gia dụng các thứ đều có đủ, chúng ta có thể dọn vào ở rồi từ từ sắm sửa sau... Đúng rồi, còn có,” Diệp Tiếu Y từ túi áo ngủ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua, “Đây là tiền.”
Diệp Bạch nhận lấy thẻ ngân hàng, giơ lên trước mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Kiếm được sau khi trở thành người chơi à?”
“Vâng ạ, ta là học giả mà, đạo cụ cơ bản nhặt được từ nhiệm vụ ngẫu nhiên đều là loại ta không dùng được, đại bộ phận đều đổi thành linh tính mảnh vụn, một phần nhỏ thì bán lấy tiền.”
Diệp Tiếu Y ngồi xuống bên cạnh Diệp Bạch, bộ áo ngủ rộng thùng thình kia cũng không che hết được đường cong thanh xuân mỹ hảo của nàng, nhưng Diệp Bạch chẳng có cảm giác gì, với tư cách là huynh trưởng đã nuôi nấng tiểu nha đầu này thành đại cô nương, cái cần nhìn đã sớm nhìn cả rồi, chỉ là cái áo ngủ thôi hắn còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
...... Hửm?
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp thì phải?
“Này? Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không vậy?” Giọng Diệp Tiếu Y như thể truyền đến từ nơi rất xa.
Nàng nghi hoặc đưa tay ra, định chọc vào mũi Diệp Bạch.
Diệp Bạch đột nhiên chớp mắt mấy cái, đẩy tay nàng ra: “Sao thế?”
“Ta đang nói chuyện với ngươi mà, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Diệp Tiếu Y ngẩng mặt lên, tức giận nói, “Nói chuyện với người muội muội thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu của mình mà cũng thất thần được, thực sự là khó có thể tin!”
“A, ta chỉ đang nghĩ trong này có bao nhiêu tiền thôi mà.” Diệp Bạch vung vẩy tấm thẻ ngân hàng trong tay. Hắn cảm giác mình vừa mới thoáng thất thần, giống như đột nhiên mơ một giấc mơ giữa ban ngày, còn về mơ thấy cái gì thì đương nhiên là hoàn toàn không nhớ rõ. Hắn thậm chí còn nhanh chóng quên luôn cả chuyện mình hình như vừa mơ.
“Đúng rồi, cái này cho ngươi.” Diệp Bạch từ trong túi hành lý lấy ra một cuộn giấy da đưa cho muội muội, “Là một mảnh linh tính mảnh vụn lấy được từ nhiệm vụ khảo hạch, vẫn luôn không biết có tác dụng gì, nếu ngươi dùng được thì cho ngươi đấy.”
“A a, linh tính mảnh vụn đối với học giả mà nói là đồ tốt đấy, ngươi về sau nếu là lấy được linh tính mảnh vụn, thì đưa hết cho ta đi.” Diệp Tiếu Y nhận lấy cuộn giấy da, lấy ra cuốn sổ tay, nhét mảnh linh tính mảnh vụn vào: “Đúng rồi ca, lúc ở căn hộ Bình An ta đã tò mò một chuyện, mà vẫn chưa kịp hỏi ngươi.”
Nàng nhanh chóng vứt cuốn sổ tay qua một bên, nhìn chăm chú vào chân Diệp Bạch: “Chân của ngươi chữa khỏi rồi à?”
Nhắc tới chuyện này, ngay cả Diệp Bạch cũng khó che giấu vẻ mặt vui mừng: “Thì ra ngươi để ý tới.”
Mới đầu ngươi cứ chống gậy làm ta còn không dám chắc, sau đó co giò chạy mấy trăm mét rồi một quyền đấm nát quái linh, ngươi còn nói mình què thì ai mà tin được chứ... Diệp Tiếu Y thầm chửi bậy trong lòng.
Hơn một năm trước, bắp chân của huynh trưởng bị thương trong một vụ tai nạn xe cộ, hai huynh muội vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, sau khi Diệp Tiếu Y trở thành người chơi vẫn còn nghĩ về việc này, việc Mộng Mộng lấy được năng lực trị liệu sau khi trở thành kỵ sĩ chính là do nàng sắp đặt.
“Có điều đáng tiếc là vẫn chưa chữa trị triệt để, một vị hoàng đế lục giai và một vị liệp sát giả lục giai đều bó tay với nó, chỉ có thể trị liệu tạm thời,” Diệp Bạch kéo ống quần trên chân lên, để lộ ra những phù văn Huyết Sắc có vẻ hơi ảm đạm, “Nhưng trước mắt vẫn có thể dùng được, đã là rất tốt rồi.”
“Hoàng đế lục giai và liệp sát giả lục giai?” Diệp Tiếu Y kinh ngạc nhìn huynh trưởng của mình, “Chỉ trong một ngày sau khi trở thành người chơi, ngươi đã trải qua những gì vậy...”
Thời gian còn sớm, Mộng Mộng vẫn chưa dậy, vì vậy Diệp Bạch liền kể đại khái những gì mình trải qua ngày hôm qua cho muội muội nghe: sáng sớm ra ngoài gặp phải Hiện Thực bí cảnh, buổi sáng đến Đặc Sự Cục cùng Đột Kích bắt một người chơi sa đọa, buổi trưa ở Đặc Sự Cục giao dịch đạo cụ, buổi chiều cùng Thiết Đầu vào nhiệm vụ ngẫu nhiên, buổi tối ở đại học Lâm Hải bắt một con quái linh...
“Ngươi, ngươi một ngày này thật đúng là muôn màu muôn vẻ nha.” Diệp Tiếu Y nghe toàn bộ quá trình mà trợn mắt há mồm, nghe xong nhịn nửa ngày cũng chỉ có thể cảm thán như vậy, còn đối với một vài nghi vấn của Diệp Bạch, nàng cũng giải đáp cặn kẽ, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.
“Vị Tần cục trưởng kia thái độ nhiệt tình khó hiểu với ngươi cũng có thể lý giải, dù sao đối với hoàng đế cao giai mà nói, hai đặc tính cơ bản nhất lần lượt là ‘Quốc Độ’ và ‘Thuộc hạ’. Quốc độ của hắn không cần nghĩ, chắc chắn là thành phố Lâm Hải, còn thuộc hạ thì, thuộc hạ trên danh nghĩa cũng tính là thuộc hạ.”
“Ca trông chính là kiểu nhân tài kỳ lạ mà có bật đèn la-de tìm cũng khó thấy, chỉ cần ngươi có thể gia nhập Đặc Sự Cục thì đối với hắn khẳng định là có lợi ích rất lớn. Nếu là ta thì trực tiếp nuôi không ngươi cũng được, dù sao Đặc Sự Cục cũng là cơm nhà nước.”
“Thân phận của Lynette, ngươi cứ nói thẳng nàng là vật triệu hồi của ngươi không được sao? Dù sao nàng cũng biết chút huyễn thuật, có thể thay đổi một chút dung mạo của mình, còn có thể thu vào không gian tùy thân của ngươi bất cứ lúc nào, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết nàng là quái linh chứ.”
“Vừa hay, hành động của ngươi không tiện, gặp tình huống đặc biệt, cứ trực tiếp coi nàng là ngựa cưỡi.”
“Đạo cụ? Chẳng quan trọng chút nào, không có thì chẳng phải cũng sống sót sao, cần mấy thứ có nhiều tác dụng phụ như vậy để làm gì, khẳng định vẫn là năng lực quan trọng hơn. Trong số sáu con đường chức nghiệp lớn thuộc danh sách Văn Minh, kỵ sĩ là thô bỉ nhất, kế đó là công tượng.”
Diệp Bạch trầm tư nói: “Muội à, cái đánh giá đúng trọng tâm này của ngươi sao lại kèm cả bình phẩm cá nhân thế...”
Hai huynh muội trò chuyện một hồi, cuối cùng cũng hiểu được tình hình gần đây của nhau, Diệp Tiếu Y vuốt lại quần áo, cong khóe miệng, nheo mắt: “Thật tốt quá, ca, chúng ta đã lâu không tâm sự thế này rồi.”
“Bởi vì có người giấu diếm chuyện mình trở thành người chơi đó mà.”
“Đâu có, không còn cách nào khác mà! Ngươi xem xưng hào của ta này!” Diệp Tiếu Y gọi ra xưng hào của mình, “Bí mật tinh linh, có thể sử dụng năng lực bí ẩn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải duy trì hình tượng bình thường của mình. Ở trước mặt ngươi thì ta là cô em gái bình thường, ở trường học thì là học sinh bình thường, ta không thể chủ động phá vỡ những hình tượng này được! Ngay cả Mộng Mộng cũng là tự mình phát hiện ra manh mối, nếu không chúng ta cũng chỉ là khuê mật bình thường mà thôi.”
“Thế tinh linh có nghĩa là gì?” Diệp Bạch hỏi.
“Bản Chất Xưng Hào đều phản ánh bản chất mà, chắc là vì ta đáng yêu như tinh linh vậy đó, ai hắc.” Diệp Tiếu Y nháy một mắt, đắc ý nói.
“” Diệp Bạch gọi ra xưng hào của mình, lâm vào trầm tư.
Chờ đến gần tám giờ, Mộng Mộng cuối cùng cũng coi như tỉnh ngủ.
“A, oáp...... Buổi sáng tốt lành......” Mộng Mộng tiểu thư mắt còn đang mơ màng đứng dậy khỏi giường, loạng choạng đi rửa mặt, Diệp Bạch chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Mộng Mộng làm sao trở thành người chơi thế, nàng là Linh Tuyển giả à?”
—— Linh Tuyển giả, là người chơi tự mình gặp phải quái linh sau đó mới lấy được chứng từ khảo hạch tư cách người chơi.
“Không phải đâu, nàng là Thiên Tuyển giả.” Diệp Tiếu Y vừa thay quần áo vừa nói, “Chính là chiều hôm kia, nàng đột nhiên nhận được chứng từ khảo hạch, làm hại ta phải tăng ca làm cho nàng hai cái đạo cụ tạm thời. Thật là quá trùng hợp, vừa vặn lại phân vào cùng đội với ngươi... Không được nhìn đấy, ta sắp cởi quần áo.”
“Ai thèm nhìn ngươi.”
Trong lúc chờ đợi hai vị nữ sĩ thay đồ và trang điểm, Diệp Bạch thuận tiện thả Lynette ra khỏi không gian tùy thân, trên khuôn mặt thiếu nữ Huyết tộc tràn ngập cảm giác hạnh phúc viên mãn, Diệp Bạch dường như có thể nhìn thấy những con số liên tục hiện lên trên đầu nàng:
Trung thành +1, +1, +1......
Thiện cảm +1, +1, +1......
Mộng Mộng và Diệp Tiếu Y nhanh chóng quyết định lịch trình hôm nay: Trước tiên đi khu mua sắm mua ít đồ, sau đó tiện thể đến khu biệt thự mà Diệp Tiếu Y nói để xem nhà, cố gắng trong hai ngày là có thể dọn qua đó.
Thế là cả nhóm nhanh chóng xuất phát —— Đương nhiên Diệp Bạch là biến thành cái bóng rời khỏi ký túc xá nữ, bọn họ đi đến trung tâm thương mại gần đó, Diệp Bạch bổ sung một ít vật dụng dự phòng cần thiết cho sinh hoạt, như đồ ăn, nước uống, quần áo thay giặt, máy phát điện, xăng, tiện thể còn có búa công cụ đa năng, các loại dao và búa sắt nặng.
Túi hành lý là năng lực khá hữu dụng, không nhét nhiều đồ một chút, Diệp Bạch cũng cảm thấy mình bị thiệt.
Lynette ở trung tâm thương mại đi lòng vòng đến hoa cả mắt nửa ngày, bỗng nhiên hứng khởi chạy đến bên cạnh Diệp Bạch, trên tay cầm một cái đèn bàn sạc điện: “Chủ nhân chủ nhân, ta có thể mua cái này không?”
“Mua thì có thể...... Ngươi muốn cái này để làm gì?”
“Quái linh dù sao cũng không cần ngủ, trong không gian tùy thân tuy rất an tâm, nhưng mà hơi nhàm chán.” Lynette nói, “Ta muốn chút ánh sáng, sau đó tùy tiện làm chút gì đó.”
“Chỗ nhỏ như vậy ngươi cũng chỉ có thể xem manga hoặc tiểu thuyết thôi.” Diệp Bạch đưa ra đề nghị, “Y Y bình thường lúc buồn chán rất thích xem manga, ngươi hỏi ý kiến nàng thử xem.”
“Được!” Thế là Lynette lại hứng khởi chạy đi tìm Diệp Tiếu Y, muội muội đầu tiên là trừng mắt lườm nguýt, nhưng chỉ sau hai câu nói, nàng lại trở nên còn kích động hơn cả Lynette, nắm chặt tay thiếu nữ Huyết tộc rồi lôi nàng vào một hiệu sách nào đó.
Diệp Bạch còn có thể mơ hồ nghe được những từ như “vào hố”, “nhất thiết phải xem”, “manga chi thần”.
Hừm...... Có thể nhanh chóng tìm được đề tài chung như vậy, hy vọng mối quan hệ giữa các nàng có thể trở nên tốt đẹp hơn.
Mộng Mộng nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Diệp Bạch, ló đầu ra hỏi: “Bạch Y đại ca, còn muốn mua gì nữa không ạ?”
“Ta nghĩ xem, quần áo và đồ dùng hàng ngày của Lynette cũng không có gì đặc biệt gấp gáp.” Diệp Bạch thuận miệng nói, “Cứ đi xem nhà trước đã, nếu thuê được, xem bên trong thiếu thứ gì thì lúc đó mua cũng như nhau.”
“Quần áo của Lynette tiểu thư à......” Mộng Mộng dùng mũi chân di di mặt đất, “Thật ra ta cũng muốn mua ít quần áo, ngươi có muốn qua giúp ta tham khảo một chút không?”
“Cũng không có gì không thể.”
Thế là Diệp Bạch liền đi theo cô bé có chút nhỏ nhắn xinh xắn này đi một mạch xuyên qua trung tâm thương mại, nhìn nàng hoạt bát thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, chạy đến trước mặt mình hỏi có đẹp không, chỉ cần hắn gật đầu là nàng lập tức mua hết. Số lần lắc đầu khá ít, bởi vì Mộng Mộng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp hiếm thấy, làm nổi bật lên cả quần áo cũng tỏa sáng rạng ngời.
Không, chờ đã, Diệp Bạch nhìn những chiếc túi ngày càng nhiều bên cạnh, còn có đủ loại nhãn hiệu mà hắn hoàn toàn xem không hiểu nhưng nhìn rất đắt tiền, dần dần lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ Mộng Mộng tiểu thư kỳ thực là một giàu la lỵ?
Hành trình mua sắm kéo dài gần một tiếng, Diệp Bạch không thể không nhiều lần tìm chỗ không ai chú ý để nhét hết túi đồ vào túi hành lý, lúc này mới duy trì được suốt chặng đường. Chờ đến khi hắn nhìn thấy cô em gái mặt mày ủ rũ cùng Lynette đang ôm một chồng truyện tranh chạy tới, không khỏi như trút được gánh nặng: Vòng luân hồi đau khổ lặp đi lặp lại này cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Mộng Mộng ngược lại trông rất vui vẻ.
“Ta không cẩn thận bị nụ cười chân thành của nàng lừa gạt rồi, lần sau nhất định phải nâng cao cảnh giác.” Diệp Tiếu Y kéo Mộng Mộng lại nói nhỏ.
Mà Mộng Mộng nghiêm túc nắm chặt tay Diệp Tiếu Y: “Y Y, cảm ơn ngươi.”
“Hả?”
Mua sắm kết thúc, mấy người liền bắt một chiếc xe, đi đến nơi Diệp Tiếu Y đã chọn. Nói thật, chỗ đó đúng là tương đối vắng vẻ, gần như xem là ngoại ô của thành phố Lâm Hải.
Bởi vì đã liên lạc từ trước, rất nhanh liền có một nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình ra tiếp đón bọn họ.
Xuyên qua cổng lớn tiểu khu, chính là sự yên tĩnh hoàn toàn, bốn phía có thể thấy những bụi cây cao ngang người và rừng cây được cắt tỉa gọn gàng, con đường nhỏ hẹp như mạch máu nối liền những căn nhà ẩn mình trong đó, dường như lập tức đi từ thành thị phồn hoa đến giữa núi rừng vắng lặng.
“Lái xe vào cũng được, nhưng phải đi con đường lớn bên kia. Ngôi biệt thự mà các ngươi muốn chọn cực kỳ yên tĩnh, dù là làm việc hay tĩnh dưỡng đều vô cùng phù hợp, còn kèm theo một bãi cát trắng nho nhỏ, cách âm cũng làm rất tốt, buổi tối ngủ hoàn toàn không nghe thấy tiếng sông chảy......”
Nhân viên bán hàng đưa tay chỉ vào nơi sâu nhất của con đường nhỏ, nơi đó mơ hồ có thể thấy một căn nhà ba tầng độc lập. Chờ đi đến gần, Diệp Bạch phát hiện đây đúng là một nơi ở không tệ: vắng vẻ, yên tĩnh, tầm nhìn rộng mở, chỉ có hai con đường nối với bên ngoài.
Ở đây muốn làm gì cũng rất thuận tiện, từ bên này nhìn xa xa về phía bờ sông bên kia, chỉ có thể thấy một mảnh hoang vu: Nơi đó là khu đang chờ phát triển của thành phố Hoán Châu.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng móc chìa khóa, mở cửa sắt trên hàng rào bên ngoài biệt thự, ân cần đưa tay nói: “Mời đến, ta mang các ngươi xem phòng ở.”
Nhân viên bán hàng đi vào trước, đám người Diệp Bạch theo sau hắn, nhân viên bán hàng đổi chìa khóa khác vừa mở cửa chính, vừa cười nói: “Các ngươi sau này nếu muốn tiện lợi, cũng có thể đổi thành khóa mật mã, chúng ta có cung cấp dịch vụ đến tận nhà thay miễn phí...... Tốt, mời vào.”
Nhân viên bán hàng tránh ra, vô thức nhìn về phía sau lưng, tiếp đó hắn lập tức trợn tròn mắt:
Phía sau hắn, trong vườn hoa nhỏ trước biệt thự, trống không, một bóng người cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận