Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 84: Tinh linh Nữ Hoàng (4)/ truyền thuyết.
Chương 84: Tinh linh Nữ Hoàng (4) / Truyền thuyết.
Mặc dù Diệp Bạch đã kiềm chế bản thân, không trực tiếp hỏi ra câu hỏi như “Ngươi có phải là con dế nhũi chẳng biết gì không?”, nhưng Ariel vẫn mang bộ dạng bị sỉ nhục, hết sức nghiêm túc nói: “Bạch Y, cho dù ngươi đã cứu ta, cũng không thể sỉ nhục một vị tinh linh lính gác quang vinh!”
“Ta sinh ra ở thành Tự Nhiên, tại Vạn Cơ chi thành học chuyên sâu về giao tiếp máy móc, học phụ thêm thần học và quản lý học, đều tốt nghiệp với điểm tối đa! Tiếp đó ta du lịch bốn mươi năm trên vùng đất chết mới đến được lính gác chi thành, bây giờ là một lính gác biên cảnh tràn đầy vinh quang, ngươi gọi ta là kẻ mù chữ, chính là sỉ nhục ta!”
“Vậy ngươi nói xem, tại sao lỗ tai của ta lại tròn?” Diệp Bạch hỏi.
Vấn đề này có chút làm khó người khác, nhưng hắn cảm thấy vẻ mặt ngây ra không biết phải làm sao của tinh linh lính gác Ariel tiểu tỷ trước mặt thật sự rất thú vị, bởi vậy không nhịn được trêu chọc nàng.
Ariel lập tức cứng họng, trong đôi mắt màu xanh biếc giống màu tóc ánh lên sự kinh ngạc không thể tin nổi khi thường thức bị phá vỡ, nàng há to miệng, ngập ngừng hồi lâu mới rất không tự tin thầm nói: “Có lẽ ngươi là một loại tinh linh máy móc kiểu mới nào đó có ngoại hình với thẩm mỹ đặc thù? Bên trong Vạn Cơ chi thành có một số học giả điên cuồng rất tôn sùng những binh sĩ máy móc có ngoại hình tinh linh...... Lỗ tai tròn có thể là một loại mốt nào đó......”
Ngay cả việc ta là người máy cũng nghĩ tới? Còn có thể suy diễn theo hướng này sao?
Diệp Bạch lắc đầu đứng dậy, điều khiển bóng tối xung quanh đỡ Ariel dậy: “Lời ong tiếng ve dừng ở đây, chúng ta trở về thôi.”
“Trở về...... chúng ta?” Ariel gắng gượng điều khiển chiếc đùi máy móc bị hỏng một nửa của mình đứng vững, ra vẻ không hiểu, “Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Ngươi không phải đến từ một nơi gọi là lính gác chi thành sao? Bây giờ chiến đấu đã kết thúc, dù sao cũng phải trở về chứ.” Diệp Bạch nói một cách đương nhiên, “Là ân nhân cứu mạng của ngươi, ta muốn cùng ngươi đi xem thử, nghỉ ngơi một hôm ở đó.”
Thuận tiện hỏi xem có tinh linh nào khác từng nghe qua dấu vết của Huyết tộc không, hắn thầm bổ sung trong lòng.
Điều ngoài dự liệu của Diệp Bạch là, sau khi nghe câu nói này, ánh mắt Ariel lập tức trở nên tỉnh táo và sắc bén.
Nàng không hề e dè đánh giá Diệp Bạch từ trên xuống dưới một lượt, trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “231 năm trước, một vị tinh linh lính gác trong lính gác chi thành khi đang dò xét Hắc Ám Chi vực, đã bị một con cự thú có năng lực mê hoặc làm cho mê muội, chủ động dẫn đàn thú về vị trí của lính gác chi thành...... Lính gác chi thành đời thứ bảy đã chống cự toàn lực, và bị hủy diệt hoàn toàn sau bốn ngày.”
Diệp Bạch không khỏi hỏi: “Vậy lính gác chi thành của ngươi, đã là đời thứ tám rồi sao?”
“Đúng vậy, dưới sự trợ giúp của đông đảo thành bang tinh linh, lính gác chi thành đời thứ tám đã được xây dựng lại trên đống phế tích.” Ariel run lên tai trái của mình, biểu cảm ngược lại trở nên bình tĩnh, “Bạch Y...... đúng không? Ta sẽ không đưa ngươi trở về lính gác chi thành.”
“Ngươi tự xưng là Huyết tộc, lai lịch bí ẩn, năng lực thần kỳ, mục đích không rõ, lại đột ngột xuất hiện trong Hắc Ám Chi vực vĩnh hằng đầy ảo ảnh và cực kỳ nguy hiểm này, ta không cách nào phán đoán sự xuất hiện đột ngột của ngươi liệu có khiến lính gác chi thành bị hủy diệt thêm một lần nữa hay không —— Ta thậm chí nghi ngờ ngươi chỉ là ảo giác sinh ra trước khi ta sắp chết.”
Nàng trông có vẻ hơi áy náy: “Ngươi đã cứu ta một mạng, cá nhân ta rất cảm tạ ngươi, Bạch Y. Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ta đã biết mình nhất định phải chết tại Hắc Ám Chi vực, tuyệt đối không thể mang mối nguy hiểm tiềm tàng trở về.”
Mặc dù Diệp Bạch đã thể hiện rõ thiện ý của mình, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ, Ariel vẫn luôn cảnh giác với hắn. Sau khi Diệp Bạch bày tỏ muốn đến lính gác chi thành, sự cảnh giác trong lòng nàng càng tăng vọt lên đến đỉnh điểm.
Nếu không phải module cảnh báo tâm linh không truyền đến tín hiệu xâm nhập, nàng đã không nói một lời nào với tên “Huyết tộc” toàn thân đầy nghi vấn này.
Điều này không liên quan gì đến yêu thích cá nhân của nàng, khi đối mặt với bất kỳ tình huống bất thường nào vượt quá sức tưởng tượng trong Hắc Ám Chi vực, nàng chỉ có thể rút ra những “quy tắc hành động” lạnh lùng vô tình từ kinh nghiệm mà vô số tinh linh lính gác trong quá khứ để lại, không có chút không gian nào cho mạo hiểm.
“Thì ra tinh linh lính gác là một nghề nghiệp tàn khốc như vậy sao.” Diệp Bạch cảm thán nói, “Nhưng ta cũng có thể không lộ diện, cứ lặng lẽ đi theo ngươi.”
“Sinh mệnh của lính gác biên cảnh chính là để hiến dâng trong Hắc Ám Chi vực.” Có lẽ vì phần lớn vũ trang trên người đều đã hư hỏng, Ariel trông khá thản nhiên, thậm chí không ngại nói thêm vài câu với Diệp Bạch, “Đám tiện nữ ở Tinh Linh Vương Đình phần lớn thời gian cũng chỉ là lũ phế vật lãng phí lương thực, chỉ có cuốn sổ tay quy tắc an toàn là còn có chút tác dụng.”
Trên thực tế, mỗi tinh linh lính gác đều mang theo bên mình một “hộp đen” nhỏ dùng để lưu trữ thông tin tình báo trong một khoảng thời gian trước khi chết.
Ngay khoảnh khắc các nàng chết đi, lính gác chi thành sẽ nhận được tin tức, sau một khoảng thời gian, lính gác chi thành mới phái lính gác mới đi thu hồi “hộp đen” —— Hắc Ám Chi vực chính là một nơi nguy hiểm như vậy, trăm ngàn năm qua, mỗi bước thăm dò Hắc Ám Chi vực đều thấm đẫm máu của lính gác.
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi.” Diệp Bạch gật đầu, “Ta đến lính gác chi thành dạo chơi trước đây.”
“...... A?” Ariel vừa quyết định chuẩn bị sẵn sàng hi sinh nghe vậy liền sửng sốt, nàng kinh ngạc nhìn Diệp Bạch, “Ngươi biết vị trí cụ thể của lính gác chi thành?”
“Ở hướng kia, cách khoảng bốn mươi km.” Diệp Bạch tiện tay chỉ một hướng, “Vốn định cùng ngươi trở về, nếu ngươi muốn ở lại như vậy, vậy ta đi trước.”
Đây là công lao của tiểu Thất —— Trước khi Ariel tỉnh lại, tiểu Thất đã “nói chuyện” hồi lâu với trang bị trên người nàng, ngay cả màu sắc quần lót của vị bán tinh linh tiểu thư này cũng hỏi ra được, bao gồm các trang bị máy móc mà nàng có thể điều khiển, chỗ ở cụ thể trong lính gác chi thành, cùng với một đống lớn thông tin cá nhân linh tinh khác.
Tiện thể nhắc tới, việc “hỏi ra màu sắc quần lót” chỉ là cách nói khoa trương, tinh linh ở thế giới này dường như không mặc quần lót.
Mặc dù tiểu Thất khiêm tốn tự xưng “không có sức mạnh”, nhưng năng lực giao tiếp với vật phẩm của nàng vẫn giúp Diệp Bạch rất nhiều.
Hướng của lính gác chi thành và “hướng có nồng độ hỗn loạn thấp nhất” mà la bàn nhát gan chỉ ra đại khái giống nhau, xem ra các tinh linh sinh tồn trong tòa thành thị này tạo ra không ít trật tự, cho dù không gặp Ariel, Diệp Bạch khả năng cao cũng sẽ đi tới lính gác chi thành.
“……” Ariel mang bộ dạng ngơ ngác không biết làm sao, vài giây sau, nàng lộ ra nụ cười khổ có chút bất đắc dĩ, “Bạch Y tiên sinh, ngươi thật đúng là cố ý... Muốn đến lính gác chi thành nghỉ ngơi đúng không, ta dẫn ngươi đi, ta ở lính gác chi thành vẫn có địa vị nhất định.”
Hi sinh có giá trị mới là hi sinh, vì Diệp Bạch đã biết rõ vị trí lính gác chi thành, hơn nữa bản thân hoàn toàn không chắc có thể khống chế hành động của Diệp Bạch, vậy chỉ có thể nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, thông qua việc thể hiện giá trị của bản thân, để cố gắng hết sức ở cùng một chỗ với vị “Huyết tộc” thần bí này.
Đây là tố chất chuyên nghiệp mà mỗi tinh linh lính gác đều có.
Diệp Bạch nhẹ nhàng gật đầu, đây chính là kết quả hắn muốn, có người địa phương dẫn đường, dù sao cũng tốt hơn tự mình mò mẫm gấp nhiều lần.
Thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Bạch dập tắt đống lửa, hóa thành bóng tối nhập vào cơ thể máy móc của bán tinh linh tiểu thư —— dịch chuyển bóng tối mang theo cả cơ thể sống đòi hỏi đối phương hoàn toàn không chống cự mới được, bây giờ Ariel rõ ràng không có sự tin tưởng như vậy đối với Diệp Bạch.
Ariel khởi động lò động lực, dùng những linh kiện máy móc còn sót lại lắp ráp ra một động cơ phun khói hình cánh đơn sơ, bắt đầu tiến về lính gác chi thành.
Nàng bay không nhanh lắm, dọc đường còn bắt chuyện với Diệp Bạch, cố gắng thăm dò để thu thập tình báo về hắn.
“Bạch Y tiên sinh, nghe cách nói trước đây của ngươi, ngươi cho rằng có một số...... Huyết tộc giống như ngươi, sống ở trên trời?” Ariel dùng giọng điệu thờ ơ nói, “Có thể nói kỹ hơn về Huyết tộc trong miệng ngươi không? Biết đâu ta có thể lục lọi trong góc ký ức ra chút gì đó. Ngươi biết đấy, kể từ khi Tự Nhiên nữ thần bước lên trở lại quê hương chi cầu, trên mảnh đất chết này chuyện kỳ quái gì cũng từng xảy ra.”
“Huyết tộc có hình thể tương tự tinh linh, sau lưng mọc đôi cánh dơi rộng lớn, giống như ta nắm giữ sức mạnh bóng tối.” Diệp Bạch miêu tả sơ lược đặc điểm của Huyết tộc, đồng thời tò mò hỏi, “Tự Nhiên nữ thần? Trở lại quê hương chi cầu? Có thể nói một chút về phần này không?”
Ariel không để lộ cảm xúc mà ghi nhớ lời miêu tả của Diệp Bạch.
Đồng thời nàng lại phát hiện ra một đặc điểm của Diệp Bạch, vị nam sĩ Huyết tộc này dường như chưa từng sinh sống ở thế giới này, ngay cả những kiến thức thông thường cũng không biết.
Truyền thuyết về Tự Nhiên nữ thần lưu truyền rất rộng trong tộc Tinh linh, thuộc loại thông tin không thể giữ bí mật và cũng không có giá trị gì nhiều, bởi vậy nàng thẳng thắn đáp lại: “Cách đây khoảng bốn ngàn năm —— cũng có học giả nói là năm ngàn năm hoặc sáu ngàn năm trước, tóm lại là từ rất lâu trước đây, Tự Nhiên nữ thần còn đi lại trên mặt đất, hắn là vị thần duy nhất được các tinh linh sùng bái, mang đến mưa và phúc lành cho các tinh linh thành tín.” “Thời điểm đó các tinh linh đều là thuần huyết, bọn họ hoạt động mạnh mẽ ở mọi ngóc ngách của đại địa, mỗi ngày đều có thể uống nước ngọt, cứ ba ngày lại có thể thu thập nước mưa một lần, thậm chí cứ bảy ngày là có thể tắm một lần —— Thật sự là sự màu mỡ chỉ có thể tồn tại trong truyện truyền thuyết.”
A?
Ariel mới nói hai câu, Diệp Bạch đã cảm thấy kinh ngạc.
Mỗi ngày đều có thể uống nước, cách bảy ngày có thể tắm rửa...... Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thôi sao? Chuyện này giống như miêu tả “Hoàng đế dùng kim cuốc cuốc” là sao?
Từ đó, Diệp Bạch nhanh chóng phỏng đoán điều kiện sinh hoạt hiện tại của nhóm bán tinh linh, chẳng lẽ các nàng hiện đang ở trong tình trạng vô cùng thiếu nước sao?
“Về sau bỗng dưng một ngày, Tự Nhiên nữ thần chẳng biết tại sao đột nhiên bước lên ‘Trở lại quê hương chi cầu’, từ đó không bao giờ trở lại nữa.” Ariel nói tiếp, “Tự Nhiên nữ thần rời đi đồng thời mang theo ân huệ ‘Thủy’, từ đó đại địa ngày càng khô cằn, sông ngòi và hồ nước bắt đầu khô cạn, nước mưa thiếu hụt từng năm, ngay cả nước ngầm cũng không còn phun lên nữa......” Nói xong Ariel đột nhiên cười một tiếng, “Đây đều là nội dung ta đọc được từ sách thần học, trên thực tế, ta từ trước đến nay chưa từng thấy cảnh tượng sông ngòi, hồ nước hay mưa rơi, ngay cả nước ngầm là gì cũng không rõ. Nghe nói ‘Trục Vũ chi thành’ có thể tính toán chính xác nơi sắp mưa, nhưng lần cuối cùng bọn hắn thu thập được nước mưa là bảy mươi năm trước – là một năm trước khi ta ra đời, thật đáng tiếc.”
Diệp Bạch yên lặng lắng nghe Ariel kể chuyện, cùng lúc đó, theo bán tinh linh tiểu thư không ngừng tiến về phía trước, hắn phát hiện mặt đất và không khí đang không ngừng trở nên khô khốc hơn so với trước đó.
“Vậy Hắc Ám Chi vực trong miệng ngươi là sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Theo phỏng đoán của học giả, trung tâm Hắc Ám Chi vực chính là trở lại quê hương chi cầu. Tự Nhiên nữ thần đã từ bỏ con dân của hắn, mặc dù hắn đã rời đi mấy ngàn năm, mảnh Hắc Ám Chi vực này vẫn hiển lộ rõ ràng sự phẫn nộ của hắn, thế là xung quanh trở lại quê hương chi cầu hội tụ đầy khí tức sa đọa và hắc ám, tất cả sinh vật dám bước vào đó đều sẽ bị tước đi quyền được chết tự nhiên, biến thành vong hồn bất tử thối rữa.” Điều châm chọc là, dựa trên sự dò xét của các đời tinh linh lính gác, càng đi sâu vào Hắc Ám Chi vực, nguồn nước còn tồn tại lại càng nhiều —— đây là biểu tượng cho quyền năng còn sót lại của Tự Nhiên nữ thần, đáng tiếc bên trong Hắc Ám Chi vực nguy hiểm trùng trùng, các tinh linh đã không cách nào hưởng thụ phần ân huệ này.
Thì ra là thế, Diệp Bạch nửa nằm trong không gian bóng tối, vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì.
Lời miêu tả của bán tinh linh tiểu thư cũng phác họa ra hình dáng đại khái trong đầu hắn.
Trong cái thế giới vốn hòa bình an ninh này, Tự Nhiên nữ thần không biết vì sao đột nhiên rời đi, lúc rời đi còn mang theo gần như toàn bộ nước trên thế giới này —— Mà nơi hắn rời đi được gọi là trở lại quê hương chi cầu, nằm ngay trung tâm Hắc Ám Chi vực.
Diệp Bạch tạm thời chấp nhận thiết lập như vậy, nhưng kéo theo đó là một loạt nghi vấn, những phần vụn vặt tạm thời không đề cập tới, Diệp Bạch rất tò mò là, Tự Nhiên nữ thần dựa vào đâu mà có thể mang đi toàn bộ nước của thế giới?
Đây cũng không phải chuyện mà Bán Thần bình thường có thể làm được, thông thường mà nói, phạm vi ảnh hưởng mà một Bán Thần có thể phát huy là khoảng vài trăm km, hoàn toàn có thể được xưng là thần minh trên mặt đất, thiên tai di động, nhưng muốn đạt đến phạm vi “toàn thế giới”, vậy vẫn còn kém rất xa.
Chẳng lẽ vị “Tự Nhiên nữ thần” này là một vị bát giai Chân Thần?
Cũng không phải là không có khả năng, chỉ là hắn tại sao lại muốn mang đi toàn bộ nước của thế giới? Điều này chắc chắn sẽ gây ra tác động rất lớn đối với xã hội tinh linh, như vậy sẽ không dẫn đến trật tự của thế giới này suy giảm sao?
Cho dù là Chân Thần, cũng không thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của hỗn loạn, Đại Ngự Vu chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Trong lúc không ngừng suy tư, Diệp Bạch đột nhiên phát hiện, xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã không còn là bóng tối thuần túy, trong không khí đã có một chút ánh sáng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời xa xăm có một vệt sáng cực kỳ mờ nhạt, giống như một “vết rách” nhỏ hình thẳng đứng. Chính vết nứt này đã cung cấp ánh sáng cơ bản nhất cho toàn bộ thế giới, ngoài vết rách đó, toàn bộ bầu trời bị che phủ bởi một tầng màu sắc mờ ảo, không nhìn rõ được gì cả.
Thật là một thế giới kỳ dị quái đản.
“Cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Ám Chi vực.” Ariel không nhịn được thở phào một hơi dài.
Phía trước là Hắc Ám Chi vực trải dài hơn ngàn km, bán tinh linh tiểu thư đang bay giữa không trung trông nhỏ bé như côn trùng, cho dù là tinh linh lính gác có ý chí kiên định, đã trải qua nhiều thử thách, khi hoạt động trong Hắc Ám Chi vực cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, chỉ có hướng về thế giới quang minh mới có thể khiến nàng tạm thời bình tâm lại.
Theo ngọn lửa màu lam phun ra từ động cơ, Ariel lại bay về phía trước một lúc, sau đó, nàng dần dần giảm tốc, cuối cùng dừng lại giữa không trung.
“Đó chính là lính gác chi thành.” Diệp Bạch nhìn xuống dưới.
Hắn thấy được một tòa thành thị đang di động.
Mặc dù Diệp Bạch đã kiềm chế bản thân, không trực tiếp hỏi ra câu hỏi như “Ngươi có phải là con dế nhũi chẳng biết gì không?”, nhưng Ariel vẫn mang bộ dạng bị sỉ nhục, hết sức nghiêm túc nói: “Bạch Y, cho dù ngươi đã cứu ta, cũng không thể sỉ nhục một vị tinh linh lính gác quang vinh!”
“Ta sinh ra ở thành Tự Nhiên, tại Vạn Cơ chi thành học chuyên sâu về giao tiếp máy móc, học phụ thêm thần học và quản lý học, đều tốt nghiệp với điểm tối đa! Tiếp đó ta du lịch bốn mươi năm trên vùng đất chết mới đến được lính gác chi thành, bây giờ là một lính gác biên cảnh tràn đầy vinh quang, ngươi gọi ta là kẻ mù chữ, chính là sỉ nhục ta!”
“Vậy ngươi nói xem, tại sao lỗ tai của ta lại tròn?” Diệp Bạch hỏi.
Vấn đề này có chút làm khó người khác, nhưng hắn cảm thấy vẻ mặt ngây ra không biết phải làm sao của tinh linh lính gác Ariel tiểu tỷ trước mặt thật sự rất thú vị, bởi vậy không nhịn được trêu chọc nàng.
Ariel lập tức cứng họng, trong đôi mắt màu xanh biếc giống màu tóc ánh lên sự kinh ngạc không thể tin nổi khi thường thức bị phá vỡ, nàng há to miệng, ngập ngừng hồi lâu mới rất không tự tin thầm nói: “Có lẽ ngươi là một loại tinh linh máy móc kiểu mới nào đó có ngoại hình với thẩm mỹ đặc thù? Bên trong Vạn Cơ chi thành có một số học giả điên cuồng rất tôn sùng những binh sĩ máy móc có ngoại hình tinh linh...... Lỗ tai tròn có thể là một loại mốt nào đó......”
Ngay cả việc ta là người máy cũng nghĩ tới? Còn có thể suy diễn theo hướng này sao?
Diệp Bạch lắc đầu đứng dậy, điều khiển bóng tối xung quanh đỡ Ariel dậy: “Lời ong tiếng ve dừng ở đây, chúng ta trở về thôi.”
“Trở về...... chúng ta?” Ariel gắng gượng điều khiển chiếc đùi máy móc bị hỏng một nửa của mình đứng vững, ra vẻ không hiểu, “Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Ngươi không phải đến từ một nơi gọi là lính gác chi thành sao? Bây giờ chiến đấu đã kết thúc, dù sao cũng phải trở về chứ.” Diệp Bạch nói một cách đương nhiên, “Là ân nhân cứu mạng của ngươi, ta muốn cùng ngươi đi xem thử, nghỉ ngơi một hôm ở đó.”
Thuận tiện hỏi xem có tinh linh nào khác từng nghe qua dấu vết của Huyết tộc không, hắn thầm bổ sung trong lòng.
Điều ngoài dự liệu của Diệp Bạch là, sau khi nghe câu nói này, ánh mắt Ariel lập tức trở nên tỉnh táo và sắc bén.
Nàng không hề e dè đánh giá Diệp Bạch từ trên xuống dưới một lượt, trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “231 năm trước, một vị tinh linh lính gác trong lính gác chi thành khi đang dò xét Hắc Ám Chi vực, đã bị một con cự thú có năng lực mê hoặc làm cho mê muội, chủ động dẫn đàn thú về vị trí của lính gác chi thành...... Lính gác chi thành đời thứ bảy đã chống cự toàn lực, và bị hủy diệt hoàn toàn sau bốn ngày.”
Diệp Bạch không khỏi hỏi: “Vậy lính gác chi thành của ngươi, đã là đời thứ tám rồi sao?”
“Đúng vậy, dưới sự trợ giúp của đông đảo thành bang tinh linh, lính gác chi thành đời thứ tám đã được xây dựng lại trên đống phế tích.” Ariel run lên tai trái của mình, biểu cảm ngược lại trở nên bình tĩnh, “Bạch Y...... đúng không? Ta sẽ không đưa ngươi trở về lính gác chi thành.”
“Ngươi tự xưng là Huyết tộc, lai lịch bí ẩn, năng lực thần kỳ, mục đích không rõ, lại đột ngột xuất hiện trong Hắc Ám Chi vực vĩnh hằng đầy ảo ảnh và cực kỳ nguy hiểm này, ta không cách nào phán đoán sự xuất hiện đột ngột của ngươi liệu có khiến lính gác chi thành bị hủy diệt thêm một lần nữa hay không —— Ta thậm chí nghi ngờ ngươi chỉ là ảo giác sinh ra trước khi ta sắp chết.”
Nàng trông có vẻ hơi áy náy: “Ngươi đã cứu ta một mạng, cá nhân ta rất cảm tạ ngươi, Bạch Y. Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ta đã biết mình nhất định phải chết tại Hắc Ám Chi vực, tuyệt đối không thể mang mối nguy hiểm tiềm tàng trở về.”
Mặc dù Diệp Bạch đã thể hiện rõ thiện ý của mình, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ, Ariel vẫn luôn cảnh giác với hắn. Sau khi Diệp Bạch bày tỏ muốn đến lính gác chi thành, sự cảnh giác trong lòng nàng càng tăng vọt lên đến đỉnh điểm.
Nếu không phải module cảnh báo tâm linh không truyền đến tín hiệu xâm nhập, nàng đã không nói một lời nào với tên “Huyết tộc” toàn thân đầy nghi vấn này.
Điều này không liên quan gì đến yêu thích cá nhân của nàng, khi đối mặt với bất kỳ tình huống bất thường nào vượt quá sức tưởng tượng trong Hắc Ám Chi vực, nàng chỉ có thể rút ra những “quy tắc hành động” lạnh lùng vô tình từ kinh nghiệm mà vô số tinh linh lính gác trong quá khứ để lại, không có chút không gian nào cho mạo hiểm.
“Thì ra tinh linh lính gác là một nghề nghiệp tàn khốc như vậy sao.” Diệp Bạch cảm thán nói, “Nhưng ta cũng có thể không lộ diện, cứ lặng lẽ đi theo ngươi.”
“Sinh mệnh của lính gác biên cảnh chính là để hiến dâng trong Hắc Ám Chi vực.” Có lẽ vì phần lớn vũ trang trên người đều đã hư hỏng, Ariel trông khá thản nhiên, thậm chí không ngại nói thêm vài câu với Diệp Bạch, “Đám tiện nữ ở Tinh Linh Vương Đình phần lớn thời gian cũng chỉ là lũ phế vật lãng phí lương thực, chỉ có cuốn sổ tay quy tắc an toàn là còn có chút tác dụng.”
Trên thực tế, mỗi tinh linh lính gác đều mang theo bên mình một “hộp đen” nhỏ dùng để lưu trữ thông tin tình báo trong một khoảng thời gian trước khi chết.
Ngay khoảnh khắc các nàng chết đi, lính gác chi thành sẽ nhận được tin tức, sau một khoảng thời gian, lính gác chi thành mới phái lính gác mới đi thu hồi “hộp đen” —— Hắc Ám Chi vực chính là một nơi nguy hiểm như vậy, trăm ngàn năm qua, mỗi bước thăm dò Hắc Ám Chi vực đều thấm đẫm máu của lính gác.
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi.” Diệp Bạch gật đầu, “Ta đến lính gác chi thành dạo chơi trước đây.”
“...... A?” Ariel vừa quyết định chuẩn bị sẵn sàng hi sinh nghe vậy liền sửng sốt, nàng kinh ngạc nhìn Diệp Bạch, “Ngươi biết vị trí cụ thể của lính gác chi thành?”
“Ở hướng kia, cách khoảng bốn mươi km.” Diệp Bạch tiện tay chỉ một hướng, “Vốn định cùng ngươi trở về, nếu ngươi muốn ở lại như vậy, vậy ta đi trước.”
Đây là công lao của tiểu Thất —— Trước khi Ariel tỉnh lại, tiểu Thất đã “nói chuyện” hồi lâu với trang bị trên người nàng, ngay cả màu sắc quần lót của vị bán tinh linh tiểu thư này cũng hỏi ra được, bao gồm các trang bị máy móc mà nàng có thể điều khiển, chỗ ở cụ thể trong lính gác chi thành, cùng với một đống lớn thông tin cá nhân linh tinh khác.
Tiện thể nhắc tới, việc “hỏi ra màu sắc quần lót” chỉ là cách nói khoa trương, tinh linh ở thế giới này dường như không mặc quần lót.
Mặc dù tiểu Thất khiêm tốn tự xưng “không có sức mạnh”, nhưng năng lực giao tiếp với vật phẩm của nàng vẫn giúp Diệp Bạch rất nhiều.
Hướng của lính gác chi thành và “hướng có nồng độ hỗn loạn thấp nhất” mà la bàn nhát gan chỉ ra đại khái giống nhau, xem ra các tinh linh sinh tồn trong tòa thành thị này tạo ra không ít trật tự, cho dù không gặp Ariel, Diệp Bạch khả năng cao cũng sẽ đi tới lính gác chi thành.
“……” Ariel mang bộ dạng ngơ ngác không biết làm sao, vài giây sau, nàng lộ ra nụ cười khổ có chút bất đắc dĩ, “Bạch Y tiên sinh, ngươi thật đúng là cố ý... Muốn đến lính gác chi thành nghỉ ngơi đúng không, ta dẫn ngươi đi, ta ở lính gác chi thành vẫn có địa vị nhất định.”
Hi sinh có giá trị mới là hi sinh, vì Diệp Bạch đã biết rõ vị trí lính gác chi thành, hơn nữa bản thân hoàn toàn không chắc có thể khống chế hành động của Diệp Bạch, vậy chỉ có thể nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, thông qua việc thể hiện giá trị của bản thân, để cố gắng hết sức ở cùng một chỗ với vị “Huyết tộc” thần bí này.
Đây là tố chất chuyên nghiệp mà mỗi tinh linh lính gác đều có.
Diệp Bạch nhẹ nhàng gật đầu, đây chính là kết quả hắn muốn, có người địa phương dẫn đường, dù sao cũng tốt hơn tự mình mò mẫm gấp nhiều lần.
Thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Bạch dập tắt đống lửa, hóa thành bóng tối nhập vào cơ thể máy móc của bán tinh linh tiểu thư —— dịch chuyển bóng tối mang theo cả cơ thể sống đòi hỏi đối phương hoàn toàn không chống cự mới được, bây giờ Ariel rõ ràng không có sự tin tưởng như vậy đối với Diệp Bạch.
Ariel khởi động lò động lực, dùng những linh kiện máy móc còn sót lại lắp ráp ra một động cơ phun khói hình cánh đơn sơ, bắt đầu tiến về lính gác chi thành.
Nàng bay không nhanh lắm, dọc đường còn bắt chuyện với Diệp Bạch, cố gắng thăm dò để thu thập tình báo về hắn.
“Bạch Y tiên sinh, nghe cách nói trước đây của ngươi, ngươi cho rằng có một số...... Huyết tộc giống như ngươi, sống ở trên trời?” Ariel dùng giọng điệu thờ ơ nói, “Có thể nói kỹ hơn về Huyết tộc trong miệng ngươi không? Biết đâu ta có thể lục lọi trong góc ký ức ra chút gì đó. Ngươi biết đấy, kể từ khi Tự Nhiên nữ thần bước lên trở lại quê hương chi cầu, trên mảnh đất chết này chuyện kỳ quái gì cũng từng xảy ra.”
“Huyết tộc có hình thể tương tự tinh linh, sau lưng mọc đôi cánh dơi rộng lớn, giống như ta nắm giữ sức mạnh bóng tối.” Diệp Bạch miêu tả sơ lược đặc điểm của Huyết tộc, đồng thời tò mò hỏi, “Tự Nhiên nữ thần? Trở lại quê hương chi cầu? Có thể nói một chút về phần này không?”
Ariel không để lộ cảm xúc mà ghi nhớ lời miêu tả của Diệp Bạch.
Đồng thời nàng lại phát hiện ra một đặc điểm của Diệp Bạch, vị nam sĩ Huyết tộc này dường như chưa từng sinh sống ở thế giới này, ngay cả những kiến thức thông thường cũng không biết.
Truyền thuyết về Tự Nhiên nữ thần lưu truyền rất rộng trong tộc Tinh linh, thuộc loại thông tin không thể giữ bí mật và cũng không có giá trị gì nhiều, bởi vậy nàng thẳng thắn đáp lại: “Cách đây khoảng bốn ngàn năm —— cũng có học giả nói là năm ngàn năm hoặc sáu ngàn năm trước, tóm lại là từ rất lâu trước đây, Tự Nhiên nữ thần còn đi lại trên mặt đất, hắn là vị thần duy nhất được các tinh linh sùng bái, mang đến mưa và phúc lành cho các tinh linh thành tín.” “Thời điểm đó các tinh linh đều là thuần huyết, bọn họ hoạt động mạnh mẽ ở mọi ngóc ngách của đại địa, mỗi ngày đều có thể uống nước ngọt, cứ ba ngày lại có thể thu thập nước mưa một lần, thậm chí cứ bảy ngày là có thể tắm một lần —— Thật sự là sự màu mỡ chỉ có thể tồn tại trong truyện truyền thuyết.”
A?
Ariel mới nói hai câu, Diệp Bạch đã cảm thấy kinh ngạc.
Mỗi ngày đều có thể uống nước, cách bảy ngày có thể tắm rửa...... Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thôi sao? Chuyện này giống như miêu tả “Hoàng đế dùng kim cuốc cuốc” là sao?
Từ đó, Diệp Bạch nhanh chóng phỏng đoán điều kiện sinh hoạt hiện tại của nhóm bán tinh linh, chẳng lẽ các nàng hiện đang ở trong tình trạng vô cùng thiếu nước sao?
“Về sau bỗng dưng một ngày, Tự Nhiên nữ thần chẳng biết tại sao đột nhiên bước lên ‘Trở lại quê hương chi cầu’, từ đó không bao giờ trở lại nữa.” Ariel nói tiếp, “Tự Nhiên nữ thần rời đi đồng thời mang theo ân huệ ‘Thủy’, từ đó đại địa ngày càng khô cằn, sông ngòi và hồ nước bắt đầu khô cạn, nước mưa thiếu hụt từng năm, ngay cả nước ngầm cũng không còn phun lên nữa......” Nói xong Ariel đột nhiên cười một tiếng, “Đây đều là nội dung ta đọc được từ sách thần học, trên thực tế, ta từ trước đến nay chưa từng thấy cảnh tượng sông ngòi, hồ nước hay mưa rơi, ngay cả nước ngầm là gì cũng không rõ. Nghe nói ‘Trục Vũ chi thành’ có thể tính toán chính xác nơi sắp mưa, nhưng lần cuối cùng bọn hắn thu thập được nước mưa là bảy mươi năm trước – là một năm trước khi ta ra đời, thật đáng tiếc.”
Diệp Bạch yên lặng lắng nghe Ariel kể chuyện, cùng lúc đó, theo bán tinh linh tiểu thư không ngừng tiến về phía trước, hắn phát hiện mặt đất và không khí đang không ngừng trở nên khô khốc hơn so với trước đó.
“Vậy Hắc Ám Chi vực trong miệng ngươi là sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Theo phỏng đoán của học giả, trung tâm Hắc Ám Chi vực chính là trở lại quê hương chi cầu. Tự Nhiên nữ thần đã từ bỏ con dân của hắn, mặc dù hắn đã rời đi mấy ngàn năm, mảnh Hắc Ám Chi vực này vẫn hiển lộ rõ ràng sự phẫn nộ của hắn, thế là xung quanh trở lại quê hương chi cầu hội tụ đầy khí tức sa đọa và hắc ám, tất cả sinh vật dám bước vào đó đều sẽ bị tước đi quyền được chết tự nhiên, biến thành vong hồn bất tử thối rữa.” Điều châm chọc là, dựa trên sự dò xét của các đời tinh linh lính gác, càng đi sâu vào Hắc Ám Chi vực, nguồn nước còn tồn tại lại càng nhiều —— đây là biểu tượng cho quyền năng còn sót lại của Tự Nhiên nữ thần, đáng tiếc bên trong Hắc Ám Chi vực nguy hiểm trùng trùng, các tinh linh đã không cách nào hưởng thụ phần ân huệ này.
Thì ra là thế, Diệp Bạch nửa nằm trong không gian bóng tối, vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì.
Lời miêu tả của bán tinh linh tiểu thư cũng phác họa ra hình dáng đại khái trong đầu hắn.
Trong cái thế giới vốn hòa bình an ninh này, Tự Nhiên nữ thần không biết vì sao đột nhiên rời đi, lúc rời đi còn mang theo gần như toàn bộ nước trên thế giới này —— Mà nơi hắn rời đi được gọi là trở lại quê hương chi cầu, nằm ngay trung tâm Hắc Ám Chi vực.
Diệp Bạch tạm thời chấp nhận thiết lập như vậy, nhưng kéo theo đó là một loạt nghi vấn, những phần vụn vặt tạm thời không đề cập tới, Diệp Bạch rất tò mò là, Tự Nhiên nữ thần dựa vào đâu mà có thể mang đi toàn bộ nước của thế giới?
Đây cũng không phải chuyện mà Bán Thần bình thường có thể làm được, thông thường mà nói, phạm vi ảnh hưởng mà một Bán Thần có thể phát huy là khoảng vài trăm km, hoàn toàn có thể được xưng là thần minh trên mặt đất, thiên tai di động, nhưng muốn đạt đến phạm vi “toàn thế giới”, vậy vẫn còn kém rất xa.
Chẳng lẽ vị “Tự Nhiên nữ thần” này là một vị bát giai Chân Thần?
Cũng không phải là không có khả năng, chỉ là hắn tại sao lại muốn mang đi toàn bộ nước của thế giới? Điều này chắc chắn sẽ gây ra tác động rất lớn đối với xã hội tinh linh, như vậy sẽ không dẫn đến trật tự của thế giới này suy giảm sao?
Cho dù là Chân Thần, cũng không thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của hỗn loạn, Đại Ngự Vu chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Trong lúc không ngừng suy tư, Diệp Bạch đột nhiên phát hiện, xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã không còn là bóng tối thuần túy, trong không khí đã có một chút ánh sáng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời xa xăm có một vệt sáng cực kỳ mờ nhạt, giống như một “vết rách” nhỏ hình thẳng đứng. Chính vết nứt này đã cung cấp ánh sáng cơ bản nhất cho toàn bộ thế giới, ngoài vết rách đó, toàn bộ bầu trời bị che phủ bởi một tầng màu sắc mờ ảo, không nhìn rõ được gì cả.
Thật là một thế giới kỳ dị quái đản.
“Cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Ám Chi vực.” Ariel không nhịn được thở phào một hơi dài.
Phía trước là Hắc Ám Chi vực trải dài hơn ngàn km, bán tinh linh tiểu thư đang bay giữa không trung trông nhỏ bé như côn trùng, cho dù là tinh linh lính gác có ý chí kiên định, đã trải qua nhiều thử thách, khi hoạt động trong Hắc Ám Chi vực cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, chỉ có hướng về thế giới quang minh mới có thể khiến nàng tạm thời bình tâm lại.
Theo ngọn lửa màu lam phun ra từ động cơ, Ariel lại bay về phía trước một lúc, sau đó, nàng dần dần giảm tốc, cuối cùng dừng lại giữa không trung.
“Đó chính là lính gác chi thành.” Diệp Bạch nhìn xuống dưới.
Hắn thấy được một tòa thành thị đang di động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận