Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 65: Mê mang tiểu công chúa (12)/ trí tuệ cự nhân Mímir.
Chương 65: Tiểu công chúa mê mang (12) / Trí tuệ cự nhân Mímir.
Bé gái tóc xanh lam là "Tiểu công chúa" do chính Diệp Bạch chọn lựa, cũng không phải đối tượng được chỉ định xác thực trong nhiệm vụ, nếu như những người chơi phe hỗn loạn thực ra cũng không biết ai mới thật sự là mục tiêu nhiệm vụ, chỉ đơn thuần đi theo bước chân của Diệp Bạch, vậy thì trên thực tế, nhiệm vụ này vẫn chưa thất bại.
"Chỉ có thể tạm thời giả định rằng phán đoán trước đây của ta là sai lầm, tiểu công chúa chân chính vẫn còn ẩn náu đâu đó."
"Vấn đề là, phạm vi bản đồ của nhiệm vụ này thực sự quá lớn, có quá nhiều thông tin vô dụng, trống rỗng, ngược lại khiến người ta không nắm bắt được trọng điểm ở đâu..."
"Còn thiếu một chút tình báo, tình báo vô cùng quan trọng, hy vọng vị đại nhân vật thần bí này có thể mang đến chút tin tức tốt..."
Trong lời nói của Thạch Nhân, người thần bí mà hắn đột nhiên nghĩ tới là "một vị trường giả tràn ngập trí tuệ".
Diệp Bạch suy nghĩ rất nhiều theo hướng này, đủ loại ý nghĩ hỗn loạn hội tụ trong đầu hắn, đồng thời men theo đủ loại khả năng khác nhau.
Đến cuối cùng, trong đầu Diệp Bạch lại dần dần hiện lên hình ảnh một thi thể nho nhỏ.
"Mục tiêu chính vẫn là nhiệm vụ chiến lược, tiếp theo là tìm cơ hội xử lý 3 người chơi phe hỗn loạn này, không thể lúc nào cũng mặc kệ bọn hắn tự do hành động..."
Danh sách Văn Minh luôn liệt người chơi phe hỗn loạn vào đối tượng phải giết, mức độ ưu tiên còn cao hơn cả đối phó quái linh, bây giờ Diệp Bạch cuối cùng cũng biết chỗ đáng ghét của những người này.
Điểm kết thúc của tất cả sinh vật hỗn loạn đều là mất đi lý trí, rơi xuống thành quái linh vô tự, ngay cả Tà Thần cũng không ngoại lệ, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Nhưng trước khi đến điểm cuối, còn có một giai đoạn đặc thù: Ví dụ như những người chơi phe hỗn loạn này, bọn hắn đã sa đọa, nhưng tạm thời vẫn chưa vứt bỏ lý trí, loại quái vật nắm giữ lý trí nhưng lại hoàn toàn không thể giao tiếp này chỉ có thể mang đến phiền phức gấp bội.
Trong lúc suy tư, Diệp Bạch đã đến gần tòa lâu đài màu đen.
Toà lâu đài màu đen này tổng thể có hình lăng trụ trên hẹp dưới rộng, lơ lửng giữa không trung với một tư thế ổn định, phần mũi nhọn dưới đáy chỉ cách mặt đất vài chục mét. Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được sự rung động của vật thể khổng lồ này về mặt thị giác. Toà lâu đài lơ lửng này đã hoàn toàn che khuất bầu trời, giống như một con quái vật đột ngột được khảm vào không trung, tỏa ra cảm giác tồn tại vô cùng nặng nề.
Cho dù không có ai mời, Diệp Bạch cũng sẽ đến nơi này để tìm kiếm manh mối mới. Cho dù những nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ bể, hắn cũng sẽ thông qua đủ loại biện pháp tìm kiếm lối thoát mới, cố gắng giãy dụa đến giây phút cuối cùng – Đây là quy tắc làm việc của Diệp Bạch.
Hắn tìm một chỗ khuất bóng, thông qua dịch chuyển bóng tối để đi đến bề mặt đáy của tòa thành.
Sau khi dò xét kỹ lưỡng bốn phía, Diệp Bạch phát hiện bên ngoài tòa lâu đài này không hề có bất kỳ "lối ra vào" nào được tạo ra theo lý thuyết – không có cửa vào, lỗ thông gió hay cửa sổ các loại, chỉ có rất nhiều thanh kim loại thẳng đứng được dán trên bề mặt xem như vật trang trí.
Thiết kế này cũng quá kỳ quái? Giống như căn bản không chuẩn bị cho việc sử dụng thông thường.
Rốt cuộc, đây có thật sự là một tòa thành không? Công năng cụ thể của tòa kiến trúc này là gì? Diệp Bạch không khỏi nảy sinh nghi vấn như vậy trong lòng.
Một tòa lâu đài lơ lửng cao cấp như vậy vốn nên có đủ loại tính năng hào nhoáng, nhưng khi kết hợp với nhãn hiệu "Lôi đình cự nhân" lại khiến Diệp Bạch cảm thấy có chút không phù hợp, có loại dự cảm tồi tệ sắp phải chứng kiến Đấu Đế cưỡi ngựa...
Tóm lại, Diệp Bạch trước tiên thông qua dịch chuyển bóng tối đi vào bên trong tòa thành.
Hắn rất nhanh phát hiện mình đang ở trong một hành lang u ám, trên trần nhà phía trên đầu có những vầng sáng màu lam tím di chuyển như vật sống, mang đến chút ánh sáng yếu ớt cho không gian này.
Hai bên hành lang phân bố đều đặn những cánh cổng kim loại khóa kín, trên cửa lần lượt dán các số hiệu hình tròn như 0521, 0522, 0523. Hành lang rất dài, Diệp Bạch nhìn về cả hai phía đều không thấy điểm cuối, chỉ thấy một khoảng không đen như mực trống rỗng kéo dài vô tận.
Mà những cánh cửa lớn trên hành lang dường như có khả năng ngăn cách sự dò xét nào đó, Diệp Bạch không thể thông qua năng lực dò xét của tầng Âm Ảnh Giới để nhìn thấy cảnh tượng phía sau chúng. Hoặc là phía sau những cánh cửa này thực chất không có không gian nào cả, chỉ là những bức tường bình thường, hoặc là trong những căn phòng này toàn bộ đều tràn ngập ánh sáng, không có một chút bóng tối nào... cũng có khả năng.
"Chỉ bảo ta đến đây gặp người thần bí, vậy rốt cuộc đối phương đang ở đâu vậy? Tòa pháo đài này lớn như thế, ta đã chủ động tiến vào rồi, đối phương vẫn muốn ta chủ động đi tìm hắn sao?... Xem ra vị người thần bí này cũng không thân thiện lắm nhỉ."
Diệp Bạch không đẩy cửa cũng không đi dọc theo hành lang, mà đứng yên tại chỗ, như thể đang đọc thoại kịch, "lẩm bẩm" một câu, ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa chủ động vang lên bên tai hắn:
"Rất xin lỗi, ta không có cách nào ra đón ngươi, xin hãy tin tưởng, ta hoàn toàn có thiện ý. Nếu ngươi biết được con số treo trên cửa phòng, thì xin mời đến phòng số 6582 nhé."
Quả nhiên, đối phương có thể nghe thấy ta nói chuyện... Vậy liệu có khả năng, vị người thần bí này cũng có thể nhìn thấy hành động của ta trong lãnh địa của lôi đình cự nhân vừa rồi không? Hắn đột nhiên muốn gặp ta là vì sao? Có liên quan đến những lời ta nói, những việc ta làm lúc đó không?
Diệp Bạch không thay đổi sắc mặt quét mắt nhìn số hiệu trên cửa, rồi nhanh chóng di chuyển dọc hành lang.
Tất cả các biển số phòng đều liên tục, Diệp Bạch rất nhanh đi qua số 0599, ngay sau đó liền thấy số 0600.
Theo lý thuyết, những biển số phòng này không liên quan đến tầng lầu, số phòng lớn bao nhiêu thì đại biểu cho có bấy nhiêu cánh cửa, đây thật là... Lẽ nào ở đây có thể có hơn 6000 phòng sao?
"Thật hay giả vậy?"
Tiếng Lynette hít một hơi khí lạnh lại vang lên trong đầu Diệp Bạch, "Lôi đình cự nhân tổng cộng cũng không có mấy ngàn tên, bọn hắn xây nhiều phòng như vậy để làm gì?"
Không biết.
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Bạch, hắn tăng tốc, đi thẳng một mạch theo hành lang.
Khi khoảng cách di chuyển tăng lên, Diệp Bạch nhanh chóng phát hiện, hành lang này dường như có hình tròn, hơn nữa còn hơi dốc xuống.
Hắn nhanh chóng phác thảo trong đầu mô hình không gian bên trong tòa lâu đài màu đen này: Từng vòng hành lang hình tròn giống như lò xo xoắn ốc hạ xuống, càng đi xuống, số hiệu phòng trên hành lang lại càng lớn.
Ngoại trừ những cánh cửa mang số thứ tự này, trong hành lang không có gì khác, không có bất kỳ vật trang trí nào. Diệp Bạch đi xuyên qua từng vòng hành lang với tốc độ cực nhanh, đồng thời ngẫu nhiên tiến hành tuyên bố lãnh địa trên đường đi của mình – không ngoài dự liệu, hành lang cực dài này đúng là có kết cấu xoắn ốc.
Khi số phòng tăng lên đến hơn 5.700, Diệp Bạch đột nhiên dừng lại, từ trong bóng tối nhảy ra, nhìn chăm chú con đường phía sau.
Rõ ràng mọi thứ xung quanh và phía trước không hề có chút thay đổi nào, nhưng Diệp Bạch đột nhiên cảm giác, bầu không khí trong hành lang dường như đã thay đổi.
Một cảm giác điên cuồng và âm trầm khó diễn tả bằng lời dần dần hiện lên, những ánh mắt tràn ngập oán hận và căm ghét liếm qua người Diệp Bạch, bên tai truyền đến những tiếng thì thầm đầy ác ý, phảng phất có hàng ngàn hàng vạn oan hồn tử trận đầy cừu hận đang khóc than ai oán bằng máu.
"Soạt" Diệp Bạch đưa cây trượng nhẹ nhàng gõ xuống đất. Trong hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Kiểu giả thần giả quỷ mức độ này không thể lay động tâm linh của Diệp Bạch.
Nhưng để cẩn thận, Diệp Bạch vẫn mở giao diện người chơi, đảm bảo mình có thể sử dụng "quyền hạn thoát khẩn cấp" bất cứ lúc nào. Nếu thật sự rơi vào nguy hiểm hoàn toàn không thể chống cự, hắn sẽ cẩn thận cân nhắc thời cơ rời khỏi nhiệm vụ.
Kiểm tra lại một lần nữa tình hình năng lực và đạo cụ, Diệp Bạch hóa thành bóng tối tiếp tục tiến lên, lần này tốc độ của hắn nhanh hơn trước, chỉ sau vài lần nhảy ngắn ngủi đã đến phòng số 6582.
Điều khiến hắn hơi kinh ngạc là, đây là căn phòng cuối cùng của hành lang, phía sau nữa là một bức tường kiên cố.
Đây chính là bên trong tòa thành lơ lửng màu đen ư? Một siêu hành lang dài đến hàng chục cây số?
Rốt cuộc trong những căn phòng này giam giữ thứ gì, mà đáng phải cất giấu trong một kiến trúc quy mô thế này?
Cửa phòng 6582 khép hờ, một chút ánh sáng yếu ớt lọt ra từ khe cửa.
Bầu không khí trong hành lang vẫn vô cùng hiểm ác, Diệp Bạch cẩn thận tiến lên, nhấc cây trượng lên, sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Kẹt kẹt ~
Theo tiếng kẹt kẹt cũ kỹ, cửa phòng chậm rãi mở ra. Trong phòng sáng sủa, thứ đầu tiên đập vào mắt Diệp Bạch là một cái đầu cực lớn.
Một cái đầu siêu lớn cao hơn 2 mét!
Khung cửa cũng chỉ cao khoảng hai mét, Diệp Bạch thậm chí ban đầu không thể quan sát được toàn bộ cái đầu lớn này.
Cái đầu này có làn da màu nâu, ngũ quan lập thể, tai rất lớn, biểu cảm hiền hòa, tóc ngắn màu vàng, nếu bỏ qua kích thước thì cũng coi như là gương mặt của một người đàn ông trung niên hiền hòa.
"Xin lỗi, làm ngươi sợ sao?"
Cái đầu to cử động da mặt, hơi khó khăn để lộ ra một nụ cười, biểu cảm mà người bình thường có thể làm ra một cách tự nhiên lại hiện lên có chút kinh dị trên khuôn mặt to 2 mét này, "xin lỗi, thân thể này của ta hành động thực sự không tiện, xin hãy tin tưởng, ta vẫn thuộc về phe trật tự, chưa hề sa đọa."
Lúc này Diệp Bạch mới phát hiện, phía dưới cổ của đối phương thực ra nối liền với một thân thể nhỏ bé, chỉ có điều cái thân thể yếu ớt đó nhiều nhất cũng chỉ dài bảy, tám mươi centimet, tay chân đều dị thường ngắn ngủn, trông hoàn toàn không đáng chú ý phía dưới cái đầu... túi... to kinh người của hắn.
"Không sao, ta đã từng thấy những siêu phàm giả phe trật tự có trạng thái còn tệ hơn ngươi."
Diệp Bạch gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Ta là Bạch Y, xin hỏi nên xưng hô ngài thế nào?"
"Mímir,"
Đối phương mấp máy môi, dù trông rất đáng sợ nhưng giọng nói của hắn từ đầu đến cuối vẫn vô cùng ôn hòa: "Ta là trí tuệ cự nhân Mímir. Bạch Y tiên sinh, ngươi có thể gọi thẳng tên ta."
"Trí tuệ cự nhân Mímir?"
Diệp Bạch hơi nhíu mày: "Vị trong thần thoại Bắc Âu kia?"
Thần thoại Bắc Âu là những câu chuyện truyền thuyết rất nổi tiếng. Lấy Odin, Thor, Loki các nhân vật chính làm nguyên mẫu, bao gồm nữ võ thần, Thế Giới Thụ, Cửu Đại vương quốc, những yếu tố này kéo dài không suy trong đủ loại đề tài, từ đó phát sinh ra rất nhiều tác phẩm sáng tạo thứ cấp chủ yếu là điện ảnh, trò chơi, văn học.
Mà trí tuệ cự nhân Mímir cũng là một trong những nhân vật của thần thoại Bắc Âu.
"Thần thoại Bắc Âu?"
Mímir ngẩn ra một chút: "Ta quả thực đã đóng vai nhiều nhân vật khác nhau trong rất nhiều thần hệ, nhưng thần thoại Bắc Âu mà ngươi nói, cụ thể là chỉ thần thoại do thần hệ nào biên soạn ra vậy?"
Căn cứ vào phỏng đoán của Lynette, thời điểm này hẳn là thuộc về thời kỳ hưng thịnh trước đây của hàng ngũ thần thoại, thời khắc nào cũng có thần hệ đang hưng khởi và suy tàn, mỗi ngày đều có thần thoại mới đang sinh ra và truyền bá, thế lực thịnh suy, cường giả thay đổi, thế giới dưới sự thống trị của danh sách thần thoại tổng thể thể hiện một bộ mặt đa sắc màu.
"Trong đó còn có Odin, Loki các loại."
Diệp Bạch giải thích thêm một chút.
"A, nguyên lai là bọn hắn... Đúng vậy, đúng vậy, ta có ấn tượng..."
Giọng Mímir hơi nhanh hơn một chút: "Ta đã đóng vai rất nhiều trí tuệ cự nhân trong các thần hệ khác nhau, xem ra Odin bọn hắn làm không tệ, đã kế thừa được phần lực lượng này... Không tệ, thật sự rất không tệ..."
Mặc dù Mímir nói vậy, nhưng vẻ mặt hắn lại không kiềm chế được mà lộ ra một chút mờ mịt và hỗn loạn, dường như hắn cũng không chắc chắn lắm về trí nhớ của chính mình.
"Ồ? Nghe này, hắn giống như là 'Trí tuệ cự nhân Mímir' đầu tiên – người khai sáng và diễn viên ban đầu của thần thoại Bắc Âu?"
Lynette mang theo nghi hoặc thì thầm trong đầu Diệp Bạch, "Mặc dù lúc đó thần thoại Bắc Âu chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng đại lão có thể tham gia khai sáng thần thoại cũng đã được xem là nhân vật cấp lãnh tụ của thần hệ trí tuệ cự nhân rồi, sao lại ở trong thần hệ của lôi đình cự nhân chứ?"
Trong danh sách thần thoại có rất nhiều nhân vật thần thoại nổi tiếng như Chủ Thần Odin, Thần Vương Zeus, nữ thần Athena, sức mạnh hấp thụ từ thần thoại có thể được hậu bối trong thần hệ kế thừa, nhưng cái tên vĩnh viễn thuộc về người khai sáng ban đầu của đoạn thần thoại đó.
Những người có thể khắc tên mình vào thần thoại đều là đại lão thời đó, ít nhất phải là siêu phàm giả cao giai mới làm được chuyện này.
Căn cứ vào quan sát của Diệp Bạch, trí tuệ cự nhân Mímir hẳn là chưa đạt đến đẳng cấp Bán Thần thất giai, nhưng trong thần hệ trí tuệ cự nhân, hắn cũng đã được xem là thành viên cốt cán.
Tuy nói đại bộ phận thần hệ cự nhân đều đóng vai phụ phản diện trong thần thoại của nhà khác, nhưng trí tuệ cự nhân xem như ngoại lệ trong đám cự nhân, bọn họ cũng thường xuất hiện trong các thần thoại khác nhau với hình tượng "trường thọ, trí tuệ ôn hòa". Theo sự hủy diệt của hàng ngũ thần thoại, vô số thần hệ cứ thế biến mất trong dòng chảy lịch sử, nguồn gốc ban đầu của hình tượng này đã không thể khảo chứng, nhưng trong thần thoại Bắc Âu vẫn còn lưu lại một chút hồi ức liên quan đến trí tuệ cự nhân.
"Mímir tiên sinh, chúng ta vào vấn đề chính đi."
Diệp Bạch mở miệng cắt ngang sự mờ mịt và suy tư của Mímir: "Ngài muốn nói chuyện gì với ta?"
"A, đúng rồi, Bạch Y tiên sinh, ta muốn giao dịch với ngươi."
Mímir chậm rãi nói: "Như ngươi thấy đấy, ta ở đây cũng coi như có chút địa vị, mà ngươi dường như muốn làm gì đó ở đây, nhưng lại gặp phải vô vàn trở ngại... Ta có thể ra lệnh cho tất cả lôi đình cự nhân, toàn lực giúp ngươi đạt được mục đích."
"Điều kiện không hấp dẫn lắm."
Diệp Bạch đáp lại: "Hay là ngài nói yêu cầu của mình trước đi."
"Ngươi chỉ cần trả lời ta một câu hỏi là được rồi, rất đơn giản, đối với ngươi mà nói xem như tiện tay mà thôi."
Mímir không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Bạch, tiếp tục nói bằng giọng ôn hòa: "Bạch Y tiên sinh, sau khi nhìn thấy cô bé tóc xanh lam kia bị giết chết, ngươi đã nói một câu."
Diệp Bạch lập tức hiểu ra lý do đối phương gọi mình đến.
"Ngươi nói – 'Cô gái này không nên chết ở chỗ này, nàng vốn hẳn nên sống sót'."
Mímir lặp lại nguyên văn lời của Diệp Bạch: "Ta muốn biết, những lời này có ý gì?"
Bé gái tóc xanh lam là "Tiểu công chúa" do chính Diệp Bạch chọn lựa, cũng không phải đối tượng được chỉ định xác thực trong nhiệm vụ, nếu như những người chơi phe hỗn loạn thực ra cũng không biết ai mới thật sự là mục tiêu nhiệm vụ, chỉ đơn thuần đi theo bước chân của Diệp Bạch, vậy thì trên thực tế, nhiệm vụ này vẫn chưa thất bại.
"Chỉ có thể tạm thời giả định rằng phán đoán trước đây của ta là sai lầm, tiểu công chúa chân chính vẫn còn ẩn náu đâu đó."
"Vấn đề là, phạm vi bản đồ của nhiệm vụ này thực sự quá lớn, có quá nhiều thông tin vô dụng, trống rỗng, ngược lại khiến người ta không nắm bắt được trọng điểm ở đâu..."
"Còn thiếu một chút tình báo, tình báo vô cùng quan trọng, hy vọng vị đại nhân vật thần bí này có thể mang đến chút tin tức tốt..."
Trong lời nói của Thạch Nhân, người thần bí mà hắn đột nhiên nghĩ tới là "một vị trường giả tràn ngập trí tuệ".
Diệp Bạch suy nghĩ rất nhiều theo hướng này, đủ loại ý nghĩ hỗn loạn hội tụ trong đầu hắn, đồng thời men theo đủ loại khả năng khác nhau.
Đến cuối cùng, trong đầu Diệp Bạch lại dần dần hiện lên hình ảnh một thi thể nho nhỏ.
"Mục tiêu chính vẫn là nhiệm vụ chiến lược, tiếp theo là tìm cơ hội xử lý 3 người chơi phe hỗn loạn này, không thể lúc nào cũng mặc kệ bọn hắn tự do hành động..."
Danh sách Văn Minh luôn liệt người chơi phe hỗn loạn vào đối tượng phải giết, mức độ ưu tiên còn cao hơn cả đối phó quái linh, bây giờ Diệp Bạch cuối cùng cũng biết chỗ đáng ghét của những người này.
Điểm kết thúc của tất cả sinh vật hỗn loạn đều là mất đi lý trí, rơi xuống thành quái linh vô tự, ngay cả Tà Thần cũng không ngoại lệ, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Nhưng trước khi đến điểm cuối, còn có một giai đoạn đặc thù: Ví dụ như những người chơi phe hỗn loạn này, bọn hắn đã sa đọa, nhưng tạm thời vẫn chưa vứt bỏ lý trí, loại quái vật nắm giữ lý trí nhưng lại hoàn toàn không thể giao tiếp này chỉ có thể mang đến phiền phức gấp bội.
Trong lúc suy tư, Diệp Bạch đã đến gần tòa lâu đài màu đen.
Toà lâu đài màu đen này tổng thể có hình lăng trụ trên hẹp dưới rộng, lơ lửng giữa không trung với một tư thế ổn định, phần mũi nhọn dưới đáy chỉ cách mặt đất vài chục mét. Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được sự rung động của vật thể khổng lồ này về mặt thị giác. Toà lâu đài lơ lửng này đã hoàn toàn che khuất bầu trời, giống như một con quái vật đột ngột được khảm vào không trung, tỏa ra cảm giác tồn tại vô cùng nặng nề.
Cho dù không có ai mời, Diệp Bạch cũng sẽ đến nơi này để tìm kiếm manh mối mới. Cho dù những nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ bể, hắn cũng sẽ thông qua đủ loại biện pháp tìm kiếm lối thoát mới, cố gắng giãy dụa đến giây phút cuối cùng – Đây là quy tắc làm việc của Diệp Bạch.
Hắn tìm một chỗ khuất bóng, thông qua dịch chuyển bóng tối để đi đến bề mặt đáy của tòa thành.
Sau khi dò xét kỹ lưỡng bốn phía, Diệp Bạch phát hiện bên ngoài tòa lâu đài này không hề có bất kỳ "lối ra vào" nào được tạo ra theo lý thuyết – không có cửa vào, lỗ thông gió hay cửa sổ các loại, chỉ có rất nhiều thanh kim loại thẳng đứng được dán trên bề mặt xem như vật trang trí.
Thiết kế này cũng quá kỳ quái? Giống như căn bản không chuẩn bị cho việc sử dụng thông thường.
Rốt cuộc, đây có thật sự là một tòa thành không? Công năng cụ thể của tòa kiến trúc này là gì? Diệp Bạch không khỏi nảy sinh nghi vấn như vậy trong lòng.
Một tòa lâu đài lơ lửng cao cấp như vậy vốn nên có đủ loại tính năng hào nhoáng, nhưng khi kết hợp với nhãn hiệu "Lôi đình cự nhân" lại khiến Diệp Bạch cảm thấy có chút không phù hợp, có loại dự cảm tồi tệ sắp phải chứng kiến Đấu Đế cưỡi ngựa...
Tóm lại, Diệp Bạch trước tiên thông qua dịch chuyển bóng tối đi vào bên trong tòa thành.
Hắn rất nhanh phát hiện mình đang ở trong một hành lang u ám, trên trần nhà phía trên đầu có những vầng sáng màu lam tím di chuyển như vật sống, mang đến chút ánh sáng yếu ớt cho không gian này.
Hai bên hành lang phân bố đều đặn những cánh cổng kim loại khóa kín, trên cửa lần lượt dán các số hiệu hình tròn như 0521, 0522, 0523. Hành lang rất dài, Diệp Bạch nhìn về cả hai phía đều không thấy điểm cuối, chỉ thấy một khoảng không đen như mực trống rỗng kéo dài vô tận.
Mà những cánh cửa lớn trên hành lang dường như có khả năng ngăn cách sự dò xét nào đó, Diệp Bạch không thể thông qua năng lực dò xét của tầng Âm Ảnh Giới để nhìn thấy cảnh tượng phía sau chúng. Hoặc là phía sau những cánh cửa này thực chất không có không gian nào cả, chỉ là những bức tường bình thường, hoặc là trong những căn phòng này toàn bộ đều tràn ngập ánh sáng, không có một chút bóng tối nào... cũng có khả năng.
"Chỉ bảo ta đến đây gặp người thần bí, vậy rốt cuộc đối phương đang ở đâu vậy? Tòa pháo đài này lớn như thế, ta đã chủ động tiến vào rồi, đối phương vẫn muốn ta chủ động đi tìm hắn sao?... Xem ra vị người thần bí này cũng không thân thiện lắm nhỉ."
Diệp Bạch không đẩy cửa cũng không đi dọc theo hành lang, mà đứng yên tại chỗ, như thể đang đọc thoại kịch, "lẩm bẩm" một câu, ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa chủ động vang lên bên tai hắn:
"Rất xin lỗi, ta không có cách nào ra đón ngươi, xin hãy tin tưởng, ta hoàn toàn có thiện ý. Nếu ngươi biết được con số treo trên cửa phòng, thì xin mời đến phòng số 6582 nhé."
Quả nhiên, đối phương có thể nghe thấy ta nói chuyện... Vậy liệu có khả năng, vị người thần bí này cũng có thể nhìn thấy hành động của ta trong lãnh địa của lôi đình cự nhân vừa rồi không? Hắn đột nhiên muốn gặp ta là vì sao? Có liên quan đến những lời ta nói, những việc ta làm lúc đó không?
Diệp Bạch không thay đổi sắc mặt quét mắt nhìn số hiệu trên cửa, rồi nhanh chóng di chuyển dọc hành lang.
Tất cả các biển số phòng đều liên tục, Diệp Bạch rất nhanh đi qua số 0599, ngay sau đó liền thấy số 0600.
Theo lý thuyết, những biển số phòng này không liên quan đến tầng lầu, số phòng lớn bao nhiêu thì đại biểu cho có bấy nhiêu cánh cửa, đây thật là... Lẽ nào ở đây có thể có hơn 6000 phòng sao?
"Thật hay giả vậy?"
Tiếng Lynette hít một hơi khí lạnh lại vang lên trong đầu Diệp Bạch, "Lôi đình cự nhân tổng cộng cũng không có mấy ngàn tên, bọn hắn xây nhiều phòng như vậy để làm gì?"
Không biết.
Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Bạch, hắn tăng tốc, đi thẳng một mạch theo hành lang.
Khi khoảng cách di chuyển tăng lên, Diệp Bạch nhanh chóng phát hiện, hành lang này dường như có hình tròn, hơn nữa còn hơi dốc xuống.
Hắn nhanh chóng phác thảo trong đầu mô hình không gian bên trong tòa lâu đài màu đen này: Từng vòng hành lang hình tròn giống như lò xo xoắn ốc hạ xuống, càng đi xuống, số hiệu phòng trên hành lang lại càng lớn.
Ngoại trừ những cánh cửa mang số thứ tự này, trong hành lang không có gì khác, không có bất kỳ vật trang trí nào. Diệp Bạch đi xuyên qua từng vòng hành lang với tốc độ cực nhanh, đồng thời ngẫu nhiên tiến hành tuyên bố lãnh địa trên đường đi của mình – không ngoài dự liệu, hành lang cực dài này đúng là có kết cấu xoắn ốc.
Khi số phòng tăng lên đến hơn 5.700, Diệp Bạch đột nhiên dừng lại, từ trong bóng tối nhảy ra, nhìn chăm chú con đường phía sau.
Rõ ràng mọi thứ xung quanh và phía trước không hề có chút thay đổi nào, nhưng Diệp Bạch đột nhiên cảm giác, bầu không khí trong hành lang dường như đã thay đổi.
Một cảm giác điên cuồng và âm trầm khó diễn tả bằng lời dần dần hiện lên, những ánh mắt tràn ngập oán hận và căm ghét liếm qua người Diệp Bạch, bên tai truyền đến những tiếng thì thầm đầy ác ý, phảng phất có hàng ngàn hàng vạn oan hồn tử trận đầy cừu hận đang khóc than ai oán bằng máu.
"Soạt" Diệp Bạch đưa cây trượng nhẹ nhàng gõ xuống đất. Trong hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Kiểu giả thần giả quỷ mức độ này không thể lay động tâm linh của Diệp Bạch.
Nhưng để cẩn thận, Diệp Bạch vẫn mở giao diện người chơi, đảm bảo mình có thể sử dụng "quyền hạn thoát khẩn cấp" bất cứ lúc nào. Nếu thật sự rơi vào nguy hiểm hoàn toàn không thể chống cự, hắn sẽ cẩn thận cân nhắc thời cơ rời khỏi nhiệm vụ.
Kiểm tra lại một lần nữa tình hình năng lực và đạo cụ, Diệp Bạch hóa thành bóng tối tiếp tục tiến lên, lần này tốc độ của hắn nhanh hơn trước, chỉ sau vài lần nhảy ngắn ngủi đã đến phòng số 6582.
Điều khiến hắn hơi kinh ngạc là, đây là căn phòng cuối cùng của hành lang, phía sau nữa là một bức tường kiên cố.
Đây chính là bên trong tòa thành lơ lửng màu đen ư? Một siêu hành lang dài đến hàng chục cây số?
Rốt cuộc trong những căn phòng này giam giữ thứ gì, mà đáng phải cất giấu trong một kiến trúc quy mô thế này?
Cửa phòng 6582 khép hờ, một chút ánh sáng yếu ớt lọt ra từ khe cửa.
Bầu không khí trong hành lang vẫn vô cùng hiểm ác, Diệp Bạch cẩn thận tiến lên, nhấc cây trượng lên, sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Kẹt kẹt ~
Theo tiếng kẹt kẹt cũ kỹ, cửa phòng chậm rãi mở ra. Trong phòng sáng sủa, thứ đầu tiên đập vào mắt Diệp Bạch là một cái đầu cực lớn.
Một cái đầu siêu lớn cao hơn 2 mét!
Khung cửa cũng chỉ cao khoảng hai mét, Diệp Bạch thậm chí ban đầu không thể quan sát được toàn bộ cái đầu lớn này.
Cái đầu này có làn da màu nâu, ngũ quan lập thể, tai rất lớn, biểu cảm hiền hòa, tóc ngắn màu vàng, nếu bỏ qua kích thước thì cũng coi như là gương mặt của một người đàn ông trung niên hiền hòa.
"Xin lỗi, làm ngươi sợ sao?"
Cái đầu to cử động da mặt, hơi khó khăn để lộ ra một nụ cười, biểu cảm mà người bình thường có thể làm ra một cách tự nhiên lại hiện lên có chút kinh dị trên khuôn mặt to 2 mét này, "xin lỗi, thân thể này của ta hành động thực sự không tiện, xin hãy tin tưởng, ta vẫn thuộc về phe trật tự, chưa hề sa đọa."
Lúc này Diệp Bạch mới phát hiện, phía dưới cổ của đối phương thực ra nối liền với một thân thể nhỏ bé, chỉ có điều cái thân thể yếu ớt đó nhiều nhất cũng chỉ dài bảy, tám mươi centimet, tay chân đều dị thường ngắn ngủn, trông hoàn toàn không đáng chú ý phía dưới cái đầu... túi... to kinh người của hắn.
"Không sao, ta đã từng thấy những siêu phàm giả phe trật tự có trạng thái còn tệ hơn ngươi."
Diệp Bạch gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Ta là Bạch Y, xin hỏi nên xưng hô ngài thế nào?"
"Mímir,"
Đối phương mấp máy môi, dù trông rất đáng sợ nhưng giọng nói của hắn từ đầu đến cuối vẫn vô cùng ôn hòa: "Ta là trí tuệ cự nhân Mímir. Bạch Y tiên sinh, ngươi có thể gọi thẳng tên ta."
"Trí tuệ cự nhân Mímir?"
Diệp Bạch hơi nhíu mày: "Vị trong thần thoại Bắc Âu kia?"
Thần thoại Bắc Âu là những câu chuyện truyền thuyết rất nổi tiếng. Lấy Odin, Thor, Loki các nhân vật chính làm nguyên mẫu, bao gồm nữ võ thần, Thế Giới Thụ, Cửu Đại vương quốc, những yếu tố này kéo dài không suy trong đủ loại đề tài, từ đó phát sinh ra rất nhiều tác phẩm sáng tạo thứ cấp chủ yếu là điện ảnh, trò chơi, văn học.
Mà trí tuệ cự nhân Mímir cũng là một trong những nhân vật của thần thoại Bắc Âu.
"Thần thoại Bắc Âu?"
Mímir ngẩn ra một chút: "Ta quả thực đã đóng vai nhiều nhân vật khác nhau trong rất nhiều thần hệ, nhưng thần thoại Bắc Âu mà ngươi nói, cụ thể là chỉ thần thoại do thần hệ nào biên soạn ra vậy?"
Căn cứ vào phỏng đoán của Lynette, thời điểm này hẳn là thuộc về thời kỳ hưng thịnh trước đây của hàng ngũ thần thoại, thời khắc nào cũng có thần hệ đang hưng khởi và suy tàn, mỗi ngày đều có thần thoại mới đang sinh ra và truyền bá, thế lực thịnh suy, cường giả thay đổi, thế giới dưới sự thống trị của danh sách thần thoại tổng thể thể hiện một bộ mặt đa sắc màu.
"Trong đó còn có Odin, Loki các loại."
Diệp Bạch giải thích thêm một chút.
"A, nguyên lai là bọn hắn... Đúng vậy, đúng vậy, ta có ấn tượng..."
Giọng Mímir hơi nhanh hơn một chút: "Ta đã đóng vai rất nhiều trí tuệ cự nhân trong các thần hệ khác nhau, xem ra Odin bọn hắn làm không tệ, đã kế thừa được phần lực lượng này... Không tệ, thật sự rất không tệ..."
Mặc dù Mímir nói vậy, nhưng vẻ mặt hắn lại không kiềm chế được mà lộ ra một chút mờ mịt và hỗn loạn, dường như hắn cũng không chắc chắn lắm về trí nhớ của chính mình.
"Ồ? Nghe này, hắn giống như là 'Trí tuệ cự nhân Mímir' đầu tiên – người khai sáng và diễn viên ban đầu của thần thoại Bắc Âu?"
Lynette mang theo nghi hoặc thì thầm trong đầu Diệp Bạch, "Mặc dù lúc đó thần thoại Bắc Âu chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng đại lão có thể tham gia khai sáng thần thoại cũng đã được xem là nhân vật cấp lãnh tụ của thần hệ trí tuệ cự nhân rồi, sao lại ở trong thần hệ của lôi đình cự nhân chứ?"
Trong danh sách thần thoại có rất nhiều nhân vật thần thoại nổi tiếng như Chủ Thần Odin, Thần Vương Zeus, nữ thần Athena, sức mạnh hấp thụ từ thần thoại có thể được hậu bối trong thần hệ kế thừa, nhưng cái tên vĩnh viễn thuộc về người khai sáng ban đầu của đoạn thần thoại đó.
Những người có thể khắc tên mình vào thần thoại đều là đại lão thời đó, ít nhất phải là siêu phàm giả cao giai mới làm được chuyện này.
Căn cứ vào quan sát của Diệp Bạch, trí tuệ cự nhân Mímir hẳn là chưa đạt đến đẳng cấp Bán Thần thất giai, nhưng trong thần hệ trí tuệ cự nhân, hắn cũng đã được xem là thành viên cốt cán.
Tuy nói đại bộ phận thần hệ cự nhân đều đóng vai phụ phản diện trong thần thoại của nhà khác, nhưng trí tuệ cự nhân xem như ngoại lệ trong đám cự nhân, bọn họ cũng thường xuất hiện trong các thần thoại khác nhau với hình tượng "trường thọ, trí tuệ ôn hòa". Theo sự hủy diệt của hàng ngũ thần thoại, vô số thần hệ cứ thế biến mất trong dòng chảy lịch sử, nguồn gốc ban đầu của hình tượng này đã không thể khảo chứng, nhưng trong thần thoại Bắc Âu vẫn còn lưu lại một chút hồi ức liên quan đến trí tuệ cự nhân.
"Mímir tiên sinh, chúng ta vào vấn đề chính đi."
Diệp Bạch mở miệng cắt ngang sự mờ mịt và suy tư của Mímir: "Ngài muốn nói chuyện gì với ta?"
"A, đúng rồi, Bạch Y tiên sinh, ta muốn giao dịch với ngươi."
Mímir chậm rãi nói: "Như ngươi thấy đấy, ta ở đây cũng coi như có chút địa vị, mà ngươi dường như muốn làm gì đó ở đây, nhưng lại gặp phải vô vàn trở ngại... Ta có thể ra lệnh cho tất cả lôi đình cự nhân, toàn lực giúp ngươi đạt được mục đích."
"Điều kiện không hấp dẫn lắm."
Diệp Bạch đáp lại: "Hay là ngài nói yêu cầu của mình trước đi."
"Ngươi chỉ cần trả lời ta một câu hỏi là được rồi, rất đơn giản, đối với ngươi mà nói xem như tiện tay mà thôi."
Mímir không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Bạch, tiếp tục nói bằng giọng ôn hòa: "Bạch Y tiên sinh, sau khi nhìn thấy cô bé tóc xanh lam kia bị giết chết, ngươi đã nói một câu."
Diệp Bạch lập tức hiểu ra lý do đối phương gọi mình đến.
"Ngươi nói – 'Cô gái này không nên chết ở chỗ này, nàng vốn hẳn nên sống sót'."
Mímir lặp lại nguyên văn lời của Diệp Bạch: "Ta muốn biết, những lời này có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận