Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 61
Chương 61
“Đây thật là thế sự vô thường…” Diệp Bạch nhìn chăm chú vào bức tường vây xa lạ trước mặt, cảm thán nói.
Vừa rồi bọn hắn theo nhân viên bán hàng cùng đi vào cửa sân, nhưng chỉ thoáng một cái, đã lại lần nữa trở về bên ngoài sân, mà mọi thứ trước mặt đều đã thay đổi hoàn toàn:
Bức tường sân bằng gạch được dọn dẹp sạch sẽ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bức tường cũ nát bò đầy rêu xanh và dây leo, trên đó rải rác dính không ít vết bẩn màu đen.
Bề mặt những loài thực vật bò đầy trên vách tường dường như còn bao phủ một lớp dịch nhầy ẩm ướt, khiến cho đoạn tường vây dài đó trông như một cái xác cổ lão nào đó vừa được vớt lên từ dưới đáy nước.
Ở giữa bức tường sân có gắn một cánh cửa sắt kiểu một cánh loang lổ vết rỉ sét, hơn 1/3 song sắt trên đó đã bị rỉ sét làm cho gãy nứt. Xuyên qua khe hở giữa những thanh sắt đó, có thể nhìn thấy trong sân nhỏ cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi là đất, còn căn nhà độc lập trong sân thì bị che giấu trong màn sương đen hoàn toàn mông lung, không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Muội muội Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng và Lynette đều ở bên cạnh Diệp Bạch, Lynette lập tức chắn trước người Diệp Bạch, mặt đầy cảnh giác quan sát xung quanh: “Chủ nhân, nơi này…” “Hẳn là một Hiện Thực bí cảnh.” Diệp Bạch vừa nói vừa xoay người, nhìn về phía bờ sông. Quả nhiên, hắn lại một lần nữa nhìn thấy thế giới tràn ngập sự vặn vẹo và quái đản này.
Cách đó không xa, bãi cát trắng đang nhe miệng cười điên cuồng, bóng của bụi cây và rừng cây xen lẫn vào nhau xì xào bàn tán, mặt sông phẳng lặng như gương, còn dưới mặt nước mơ hồ có thể thấy những bóng đen cực lớn, ngọ nguậy, không thể tả thành lời. Bóng đen đó khổng lồ đến mức khiến mảnh đất nơi Diệp Bạch và những người khác đang đứng trông yếu ớt như một hòn đảo nổi.
Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi thở ác độc, gần như muốn ngưng kết từ khoảng không thành ác ma đến từ Địa Ngục.
So với thế giới quái đản bên ngoài, căn nhà chỉ trông có vẻ cũ kỹ trước mặt mọi người đơn giản có thể gọi là trật tự và lương thiện.
Lynette hơi thu lại vẻ cảnh giác, đi theo Diệp Bạch cùng nhìn xung quanh, rất nhanh, nàng có chút hoang mang nói: “Hiện Thực bí cảnh......?” “Ừ, là Hiện Thực bí cảnh, nhưng mà bí cảnh này có chút không thích hợp...... Đừng nhìn xung quanh lung tung!” Diệp Tiếu Y dùng sức đè đầu Mộng Mộng lại, với vóc người cao gầy của nàng, có thể dễ dàng ôm trọn cô bé loli cao 1m50 vào lòng, “Đừng nhìn trộm thế giới hỗn loạn bên ngoài bí cảnh, chỉ nhìn thôi cũng sẽ mất đi trật tự đó!” Mộng Mộng vội vàng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào cửa sắt trước mặt: “Hiện Thực bí cảnh là gì?” “Ngươi có thể xem nó như một loại nhiệm vụ ngẫu nhiên đặc thù.” Diệp Tiếu Y qua loa cho xong chuyện, bây giờ rõ ràng không phải lúc giải thích, nàng nhanh chóng ôm lấy cánh tay Diệp Bạch, “Vào đi, phải công lược bí cảnh mới có thể tìm được cách ra ngoài, chúng ta không thể ở lại thế giới này quá lâu.” Diệp Bạch hỏi: “Ngươi vừa nói bí cảnh này không thích hợp, là chỗ nào không thích hợp?” “Bí cảnh là không gian đặc thù nằm kẹp giữa thế giới hiện thực và thế giới hỗn loạn, thuộc về vùng đệm màu xám giữa trắng và đen. Trong thế giới hỗn loạn, nó rõ ràng thiên về trật tự, còn trong thế giới hiện thực, cũng sẽ có hình chiếu tượng trưng cho hỗn loạn.” Diệp Tiếu Y nhanh chóng giải thích: “Ca, không phải hôm qua ngươi đã gặp một bí cảnh sao? Ngươi thấy cửa tiệm trong thế giới hiện thực phủ đầy tro bụi, giống như bị bỏ hoang mấy tháng, đó chính là một dạng biểu hiện của hỗn loạn trong thế giới hiện thực.” “Thì ra là vậy,” Diệp Bạch lập tức hiểu ý muội muội, “Nhưng mà lúc nãy chúng ta đến xem nhà thì......” “Không có dị thường gì cả, cho nên ta mới nói bí cảnh này không thích hợp.” Diệp Tiếu Y nói, “Hơn nữa, tại sao nhân viên bán hàng vừa rồi lại không vào? Hắn đi trước chúng ta, theo lý mà nói, hắn mới là người đầu tiên tiến vào.” “Bí cảnh ẩn, chỉ có người chơi mới có thể vào cơ chế sàng lọc. Không, nếu tính cả Lynette vào thì hẳn là cơ chế người bình thường không thể vào.” Diệp Bạch như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra định báo cảnh sát – đáng tiếc, lần này không có tín hiệu.
Diệp Bạch ngay sau đó đưa tay mở lối vào không gian tùy thân, để Lynette chui vào. Như vậy, Lynette sẽ tương đương với vật phụ thuộc của Diệp Bạch, trong một số nhiệm vụ tăng độ khó dựa theo số người thì sẽ tương đương với việc vô cớ có thêm một chiến lực, rất thuận tiện.
Sau khi nhanh chóng chuẩn bị xong, Diệp Tiếu Y tiến lên đẩy cửa sân ra.
「 Ngươi phát hiện Hiện Thực bí cảnh “Nhuốm máu bi kịch” 」 「 Nhuốm máu Bi Kịch 」 「 Giới thiệu bí cảnh: Trước kia, có một gia đình bốn người sống trong một căn biệt thự. Người cha khoan hậu nhân từ, người mẹ xinh đẹp hòa ái, con gái lớn thanh xuân xinh đẹp, con trai nhỏ ngây thơ trong sáng, họ còn có một con mèo đen đáng yêu, mọi thứ đều là dáng vẻ tốt đẹp nhất. Cho đến một ngày, vệt màu máu đó xuất hiện......」 「 Mục tiêu ①: phát hiện tất cả chân tướng, giết chết bản thân giả tạo 」 「 Mục tiêu ②: đập nát bi kịch nhuốm máu 」 「 Đạt được mục tiêu bất kỳ là có thể thoát khỏi bí cảnh, trở về thế giới hiện thực 」 「 Số người tham gia: 4 」 「 Nhiệm vụ sẽ bắt đầu sau một phút 」
Số người tham gia, 4?
Diệp Bạch lập tức nhíu mày, đây là tính cả Lynette vào sao? Nhưng nàng bây giờ đang ở trong không gian tùy thân, hơn nữa nàng còn không được tính là người, sao có thể bị tính vào đội ngũ người chơi?
Ngay lúc này, Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người.
Hơi thở xa lạ, nhịp tim xa lạ và cảm giác tồn tại xa lạ!
“Ái? Bạch Y? Mộng Mộng?” Người kia kinh ngạc lên tiếng, giọng nói có chút quen thuộc. Diệp Bạch nhanh chóng quay đầu lại, một thanh niên đang nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Thu Sắc?” Đúng vậy, người thứ tư đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ người chơi chính là Thu Sắc, người từng là đồng đội trong nhiệm vụ sát hạch. Hắn là người chơi dự bị của tổ chức người chơi dân gian “Lê Minh Cứu Thục”, đương nhiên, bây giờ đã là người chơi chính thức.
「 ID người chơi: Thu Sắc 」 「 Xưng hào: Giẫm Lôi Tiên Phong 」 「 Chức nghiệp tắt: Liệp sát giả 」
“Tốt quá rồi, là các ngươi!” Không đợi Diệp Bạch mở lời, Thu Sắc liền nói bằng giọng khá gấp gáp, “Bạch Y đại ca, các ngươi vào bằng Hiện Thực bí cảnh hay nhiệm vụ ngẫu nhiên?” “Bí cảnh.” Diệp Bạch đáp đơn giản.
“Tốt quá rồi, địa điểm tồn tại bí cảnh có phải là thành phố Lâm Hải không?” “Đúng.” “Quả nhiên là như vậy......” Thu Sắc lẩm bẩm, hắn dường như nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Bạch và Mộng Mộng, liền nhanh chóng nói gọn, “Tình hình cụ thể để sau hãy nói, ta vào bằng nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, ta nói cho các ngươi tình báo trước đã......” “Chúng ta có thể từ từ nói chuyện trong nhiệm vụ.” Diệp Bạch nói.
“Không, nhắc nhở nhiệm vụ của ta nói rằng bốn người chơi chúng ta sẽ lần lượt đóng vai 4 nhân vật: cha, mẹ, con gái lớn, con trai nhỏ. Dường như không thể gặp mặt trước khi có ai đó kích hoạt điều kiện nào đó! Loại hình nhiệm vụ là tìm kiếm!” Thu Sắc nói rất nhanh: “Chỗ ta còn thấy được một tấm hình, là ảnh chụp chung của gia đình bốn người, điểm quan trọng là tay trái của người mẹ không có ngón áp út và ngón giữa! Còn có con trai nhỏ......” Cho dù Thu Sắc nói nhanh đến mấy, một phút cũng trôi qua trong nháy mắt. Bốn người chơi đồng thời thấy trước mắt lóe lên rồi tiến vào nhiệm vụ.
.......................................
Thu Sắc rất nhanh xuất hiện ở trong một căn phòng.
Vào khoảnh khắc đếm ngược về không, hắn liền ngậm miệng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua giao diện nhiệm vụ trước mắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: Thông tin quan trọng nhất cơ bản đều đã nói ra ngoài.
Thực sự may mắn, vừa hay gặp được Bạch Y và Mộng Mộng, nếu đổi thành người khác, trong một phút ngắn ngủi, cũng chưa chắc đã thuận lợi trao đổi thông tin như vậy.
“Thật không biết cấp trên vì sao lại có mệnh lệnh như vậy......” Thu Sắc đúng là đến đây thông qua nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhưng đây không phải do hắn ngứa tay muốn thử sức mình, mà là mệnh lệnh của “Lê Minh Cứu Thục”.
Tổ chức người chơi dân gian có tiếng tăm lừng lẫy này đột nhiên phái đi gần như tất cả người chơi đang trong trạng thái bình thường, để họ đồng thời nhấn nút nhiệm vụ ngẫu nhiên trong một hoàn cảnh đặc thù, đồng thời cố gắng dò xét xem địa điểm nhiệm vụ có phải là Hiện Thực bí cảnh ở thành phố Lâm Hải không – Nhiệm vụ này tương đối khẩn cấp, ngay cả Thu Sắc mới trở thành người chơi được một ngày cũng bị phái đi.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên đúng là thỉnh thoảng sẽ dẫn đến Hiện Thực bí cảnh, nhưng Hiện Thực bí cảnh phân bố ở khắp nơi trên thế giới, ai biết sẽ xuất hiện ở đâu? Không biết cấp trên hạ đạt mệnh lệnh kỳ quái này là muốn làm gì.
Bất quá vận khí của Thu Sắc coi như không tệ, trực tiếp gặp được ba người Diệp Bạch trong giai đoạn chuẩn bị nhiệm vụ, mà họ lại đúng lúc là từ thế giới thực tiến vào. Sau vài câu xác nhận đơn giản, mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp hoàn thành, Thu Sắc chỉ cần cân nhắc việc hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên trước mắt là được rồi.
Thu Sắc nhìn lần cuối phần giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ, liền đưa tay đóng giao diện người chơi lại.
Ngẩng đầu lên, mày hắn liền nhíu chặt.
Lúc này Thu Sắc đang ở trong một căn phòng bình thường. Hắn ngồi trên giường, cách đó không xa trước mặt là bàn đọc sách bày ống đựng bút, kéo, hũ trà, máy tính xách tay và các vật dụng thường ngày khác, còn bức tường sau bàn đọc sách là một cửa sổ kính, có thể nhìn thấy cây cối cao lớn và tán lá sum suê bên ngoài.
Nhưng mà Thu Sắc hoàn toàn không cách nào phân biệt đó là cây gì, cũng không thể phán đoán mùa hiện tại – Trong tầm mắt của hắn, mọi thứ đều là màu xám.
Đúng vậy, cái bàn, giường, tường, cảnh vật ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ trong thế giới này đều là màu xám, giống như đồ gốm vừa mới nung xong, chưa được tô điểm màu sắc của riêng mình.
“Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ bây giờ ta đang ở trong ảo giác nào đó? Hay trong ký ức? Hoặc phim câm? Thân phận của ta lại là ai?” Thu Sắc giơ ngón tay lên, trên người hắn ngược lại có màu sắc, nét mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm trọng: “Phiền phức rồi, không thể liên lạc với đồng đội, độ khó đơn giản là tăng vọt a… Rõ ràng có đùi để ôm!” Bất quá tâm lý của Thu Sắc tương đối tốt, hắn nhanh chóng ổn định tâm trạng, âm thầm cổ vũ bản thân: “Không sao, mọi người đều là đơn đả độc đấu, à, nhất định phải tự mình đóng góp rõ ràng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ... Đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên đầu tiên của ta, cố lên, cố lên!”
“Cái tên Thu Sắc kia phối hợp nói một tràng, ta rất bội phục khả năng tổng kết bằng giọng nói của hắn, nhưng mà…” Diệp Tiếu Y đứng bên cửa sổ, ngoáy lỗ tai, “Mộng Mộng, bên ngươi thế nào rồi?” Bên tai Diệp Tiếu Y rất nhanh truyền đến giọng Mộng Mộng: “Chờ đã, Y Y, ta có chút không rõ tình hình, lát nữa ta liên lạc lại với ngươi nhé.” “Thả lỏng, từ từ thôi, loại hình nhiệm vụ này là tìm kiếm, độ nguy hiểm không lớn, ngươi tự mình cố gắng trước nha.” “Được rồi.” Đúng vậy, trong Hiện Thực bí cảnh này, mặc dù các người chơi bị phân tán đến những nơi khác nhau, tạm thời không thể gặp mặt, nhưng giữa đồng đội có chức năng liên lạc… Hơn nữa còn tiện lợi hơn gọi điện thoại, chỉ cần đưa tay ấn vào giao diện người chơi rồi nói là được, liên lạc không giới hạn khoảng cách, lại không giới hạn thời gian trò chuyện.
Diệp Tiếu Y thả ngón tay xuống, lẩm bẩm hai câu: “Trong cùng một nhiệm vụ, vị Giẫm Lôi Tiên Phong kia hẳn là cũng có chức năng tương tự mới đúng, hắn không nghe được chúng ta nói chuyện sao… À, ca, ngươi nghe được ta nói không?” Nàng ngược lại rất ấn tượng với xưng hào của Thu Sắc.
“Nghe được.” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Bạch truyền đến, “Ta cũng không liên lạc được với bên Thu Sắc. Chức năng liên lạc này có thể chia làm hai đường, nhiệm vụ ngẫu nhiên một đường, Hiện Thực bí cảnh một đường, Thu Sắc bị phân đến bên nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi, không có ai đáp lời hắn.” “À.” Diệp Tiếu Y vốn chẳng quan tâm chuyện của Thu Sắc, “Bên ca mọi thứ bình thường là tốt rồi, chúng ta có phát hiện gì thì liên lạc kịp thời.” “Ừm, được.” Diệp Bạch chẳng biết tại sao, lên tiếng rất mơ hồ.
Bên Diệp Bạch còn có Lynette trợ giúp, bởi vậy Diệp Tiếu Y vẫn tương đối yên tâm, nàng rất nhanh buông tay xuống, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Phòng trang trí theo phong cách thiếu nữ, giường đơn, trên bàn sách có rất nhiều tác phẩm văn học, xét theo kích thước và phong cách cặp sách trên ghế, hẳn là học sinh trung học, trong tủ quần áo có đồng phục và váy. Thân phận của ta là con gái lớn, đây là phòng ngủ của nàng.” Ánh mắt Diệp Tiếu Y lướt qua ngoài cửa sổ, “Lầu hai.” “Ngoại trừ chút hơi thở thiếu nữ này ra… Tất cả đều là phong cách kinh dị.” Toàn bộ phòng ngủ căn bản không có bất kỳ chỗ nào bình thường, xung quanh đều trải đầy vết máu rải rác và vết tích do hung khí sắc bén cắt qua, bao gồm cả bàn đọc sách, trên giường cũng vậy.
Nếu quan sát kỹ, còn có thể tìm thấy một ít thịt vụn và tứ chi vỡ nát trong góc phòng trên mặt đất, trong không khí thậm chí còn tràn ngập một màn sương mù màu máu nhàn nhạt, mùi máu tanh xộc vào mặt.
Đây nào phải khuê phòng thiếu nữ? Lò mổ cũng chỉ đến thế mà thôi!
“Con gái lớn đây là đã giết heo trong phòng sao?” Diệp Tiếu Y chửi thầm một câu.
Sau khi quan sát đại khái căn phòng một lượt, Diệp Tiếu Y rất nhanh phái ra kỵ sĩ điều tra, chuẩn bị điều tra kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng một lần.
..........................
“À, đây thật là thế sự vô thường, đại tràng bao ruột non.” Diệp Bạch lại cảm thán một câu.
Lúc này hắn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh trăng rắc lên người hắn, tựa như một lớp sương bạc.
Dưới chân lướt qua hạt cát mịn màng, mang theo mùi tanh nồng và hơi nước mát lạnh đập vào mặt, khoảng sân rộng lớn lúc nào cũng có thể khiến người ta thư thái từ tận đáy lòng.
“Cho nên nói, đây cũng là sản nghiệp của gia đình này?” Diệp Bạch cúi đầu nhìn bãi cát mịn, thủy triều lên xuống ở cách đó không xa, vỗ vào bờ tạo thành bọt trắng, “Một mảnh hải dương?” Đúng vậy, hải dương.
Diệp Bạch lúc này đang đứng trên bờ cát, trước mặt là biển cả xanh thẳm vô biên vô tận, một vầng trăng tròn cực lớn gắn ở phía bên kia mặt biển, cùng với bầu trời đầy sao đồng loạt phản chiếu trên mặt biển, tạo nên vẻ đẹp như mộng ảo.
“Ảo giác?” Diệp Bạch chống cây gậy batoong đi lại trên bờ cát, “Nếu là ảo giác mà nói, trình độ dựng mô hình thực sự quá thô sơ, ở đây chỉ có mặt biển và bãi cát bằng phẳng, ngoài ra chẳng có gì cả.” “Không, chủ nhân, đây cũng là một loại cảnh vật thực thể hình thành từ sức mạnh tinh thần nào đó, nếu bị những thứ kia đánh trúng, tinh thần của ngài sẽ giảm xuống.” Diệp Bạch mở lối vào không gian tùy thân ngay trước ngực mình, để Lynette có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, “Nhìn bên kia, chủ nhân, trên mặt đất hình như có cái gì đó.” “Thấy rồi.” Trên bãi cát bằng phẳng có mấy khối đồ vật nhô lên, nhìn từ xa tương đối rõ ràng.
Diệp Bạch men theo bờ biển đi tới, để lại một chuỗi dấu chân và dấu ấn của cây gậy batoong trên bờ cát, hắn rất nhanh tiếp cận chỗ đó, cúi đầu xem xét.
Hắn lập tức cười lên: “Thì ra là thế, thân phận của ta là con trai nhỏ.” Trong cát có gắn hai món đồ, một cái đèn dầu cũ nát, một cái bình thông thường.
Trên đèn dầu treo một mảnh giấy, phía trên dùng chữ viết xiêu vẹo ghi “Thần đăng”, trên cái bình cũng treo một mảnh giấy, trên đó viết “Ác ma”.
“Ngây thơ, mộng ảo, đơn thuần, chỉ có con trai nhỏ là có liên hệ trực tiếp với mấy từ khóa này. Giả sử bây giờ ta là con trai nhỏ, nắm giữ góc nhìn của hắn…” Diệp Bạch nhìn xung quanh, “Đây là thế giới truyện cổ tích?” Nhìn ra xa, ngoại trừ bãi cát và biển cả, ở đây không còn gì khác, thế là Diệp Bạch vươn cây gậy batoong, nhẹ nhàng điểm vào cây đèn dầu trên đất.
Từ lỗ đèn dầu lập tức bốc lên sương mù màu lam, đồng thời tạo thành một người khổng lồ đầu cá hung thần ác sát, gã khổng lồ cúi đầu trừng mắt nhìn Diệp Bạch, dùng giọng nói đinh tai nhức óc quát: “Phàm nhân, ngươi triệu hồi ta! Ngươi phải thực hiện 3 nguyện vọng của ta!” Sao thần đèn lại còn cần phàm nhân giúp thực hiện nguyện vọng? Đây là truyện cổ tích tà đạo gì vậy?
Hơn nữa tại sao ngươi lại mọc cái đầu cá?
Diệp Bạch thuận thế hạ cây gậy batoong sang bên cạnh, đâm vào cái bình.
Nắp chai bật mở, từ bên trong hiện ra… một ngư dân?
Ngư dân hai mắt đỏ ngầu, tay cầm xiên cá, dáng người dị thường khôi ngô, dưới lớp quần áo rách rưới là những múi cơ rắn chắc như đá tảng, hắn nhìn về phía Diệp Bạch, lớn tiếng gầm lên đầy nội lực: “Ma quỷ ở đâu? Vị tướng quân này, ngài thả ta ra, nhất định phải hiến tặng cho ta một con ma quỷ!” Chết tiệt, thiên khắc.
Diệp Bạch yên lặng chỉ về phía bên cạnh ngư dân, ngư dân lập tức phát hiện người khổng lồ màu lam bên cạnh mình, hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xách xiên cá đâm thẳng vào mông người khổng lồ.
Thế là người khổng lồ và ngư dân cứ thế ầm ầm đánh nhau, hai vị Chí Tôn đồ hải sản chiến đến tận cùng biển cả, đại đạo đều bị ma diệt!
Ngay lúc Diệp Bạch cho rằng đây sẽ là một cuộc chiến kéo dài, trên mặt biển trong không khí bỗng nhiên vô cớ nhảy ra một con mèo đen to lớn không gì sánh được, há miệng một cái liền trực tiếp cắn đứt đầu của người khổng lồ đầu cá.
“Chịu chết đi, ác ma!” Ngư dân lại lần nữa đâm xiên cá vào mông người khổng lồ, dùng sức xoay tròn, giống như cuốn mì sợi mà cuốn người khổng lồ thành một đoàn sương mù màu lam tựa như kẹo đường, sau đó hắn cầm lấy cái bình, nhét xiên cá vào trong, người khổng lồ dáng người khôi ngô cứ thế bị nhét vào bằng được. Cuối cùng ngư dân cầm lấy nắp bình, đậy bình lại, dùng sức ném ra biển.
Diệp Bạch thầm nghĩ cậu con trai nhỏ chắc hẳn rất thích xem Tom và Jerry, ngươi xem bộ động tác này nước chảy mây trôi.
“Tướng quân, chúng ta lại một lần nữa bảo vệ thế giới này.” Ngư dân biểu cảm đặc biệt nghiêm túc nói với Diệp Bạch, “Ngựa của ta liền cho ngài.” “Tốt, cảm tạ.” Ngư dân rất nhanh biến mất, mà Diệp Bạch nhìn con tuấn mã màu trắng trên bãi cát, lâm vào trầm tư.
“Chủ nhân, cái này hẳn chỉ là cảnh tượng do cậu con trai nhỏ tưởng tượng ra, hắn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, nhất định sẽ suy nghĩ lung tung,” Giọng Lynette truyền đến, nàng còn tưởng rằng Diệp Bạch bị chuỗi biến cố vừa rồi làm cho kinh ngạc đến không kịp phản ứng, “Ừm, cứ cho là một ngư dân từ trong túi móc ra một con ngựa…” “Không, ta chỉ vừa mới nghĩ tới một chuyện.” “Chuyện gì?” “Y Y nói nàng xuất hiện ở một phòng ngủ trông như lò mổ, nhân vật nàng đóng vai hẳn là con gái lớn; Mộng Mộng vẫn chưa rõ tình hình, nhưng nàng có thể chắc chắn mình đang ở trong một căn phòng. Ít nhất các nàng cũng đang ở trong nhà.” Diệp Bạch nhìn xung quanh mình: “Vậy tại sao ta lại ở nơi này? Con trai nhỏ không muốn về nhà sao?” “Có thể chủ nhân bây giờ đang ở trong nhà, chẳng qua là đắm chìm trong thế giới cổ tích và tưởng tượng.” Lynette đưa ra suy đoán của mình, “Dù sao cũng là trẻ con mà, ở nhà suy nghĩ lung tung là chuyện rất bình thường.” “Cũng có khả năng này. Còn có con Đại Hắc Miêu đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất vừa rồi…” “Mèo ăn cá thôi? Ai bảo người khổng lồ kia lại có cái đầu cá.” “Có lý, ta thực sự hoàn toàn không nghĩ tới, Lynette ngươi thật là thông minh.” “Hì hì, cảm tạ chủ nhân.” Manh mối từ các đồng đội vẫn còn hơi ít, bất quá Diệp Bạch đã có ý tưởng mơ hồ, hắn trở mình lên ngựa: “Trước tiên đi về phía trước đã.”
Mộng Mộng rất choáng.
Không phải từ ngữ miêu tả, nàng thật sự rất choáng – Kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, trước mắt nàng chính là một mảnh mông lung, giống như quan sát thế giới qua một lớp thấu kính, tất cả sự vật trong mắt nàng đều chỉ có hình dáng cơ bản, có chỗ đặc biệt sáng, có chỗ thấy không rõ đường cong, có chỗ thì dứt khoát chỉ là một mảng màu nhòe nhoẹt.
Dù nhìn về phía nào cũng đều như vậy, chỉ vài lần đã khiến nàng chóng mặt muốn xỉu.
May mà, giao diện người chơi vẫn ổn định và rõ ràng, véo cánh tay mình cũng biết đau, nếu không Mộng Mộng còn tưởng mình đang mơ – Loại cảm giác nhìn đồ vật miễn cưỡng thấy được nhưng hoàn toàn không cách nào chú ý chi tiết này thật sự quá giống mơ giữa ban ngày.
Mộng Mộng tốn rất nhiều công sức mới xác định được mình hẳn là đang ở trong một căn phòng giống như văn phòng. Nàng ngồi trên ghế làm việc, trước mặt là bàn làm việc rộng lớn, phía sau là tủ tài liệu bằng sắt và tủ sắt.
“Ta không phải là người cha đấy chứ?” Mộng Mộng thầm nói, nàng cảm giác chiếc ghế làm việc dưới mông mình hẳn là dành cho người lớn ngồi, hơn nữa sờ tới sờ lui rất giống kiểu ghế da thật mà đàn ông trung niên hay dùng.
Sau khi kịp thời truyền đạt thông tin này cho hai đồng đội, Mộng Mộng bắt đầu tìm kiếm trên bàn làm việc. Nàng lướt qua từng tập tài liệu màu lam, đồng thời nhanh chóng xác định mình căn bản không nhìn rõ trên giấy rốt cuộc viết chữ gì, thế là nàng từ bỏ những quyển sách in chữ nhỏ, ngược lại đặt mục tiêu vào những vật phẩm có hình vẽ.
Đồ trên bàn không nhiều, Mộng Mộng rất nhanh liền tìm được một thứ phi thường trọng yếu (chính nàng cho là vậy): một cái khung ảnh.
“Giống như là một tấm ảnh gia đình?” Mộng Mộng cố gắng nửa ngày, mới miễn cưỡng nhìn ra đây dường như là ảnh chụp chung của bốn người, nhưng dù nàng có nheo mắt, mở to mắt hay dụi mắt thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn rõ bốn người này rốt cuộc trông ra sao.
Bất quá Mộng Mộng tiểu thư rất nhanh linh cơ khẽ động, móc điện thoại di động của mình ra, dựa theo thói quen sử dụng để mở khóa, sau đó mở máy ảnh, hướng về phía khung ảnh chụp một tấm.
“Ta xem không rõ, không có nghĩa là các đồng đội thấy không rõ, lát nữa gặp Bạch Y đại ca, cho hắn xem.” Mộng Mộng cảm giác mình thực sự quá cơ trí, thế là nàng lại cầm những tập tài liệu vừa lật sang một bên về, dùng di động chụp ảnh từng tờ một, thuận tiện còn hướng về bốn phía căn phòng chụp mấy bức.
“Cót két.” Lúc Mộng Mộng đang bận rộn chụp hình, căn phòng trống trải yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa rõ ràng.
Mồ hôi lạnh của Mộng Mộng lập tức chảy xuống sống lưng, cơ thể trong nháy mắt cứng đờ: Trong kênh nói chuyện của đồng đội vừa rồi, Diệp Tiếu Y còn đang tìm kiếm manh mối trong căn phòng giống như lò mổ kia, còn Diệp Bạch thì vừa mới đánh chết một nàng tiên cá lao ra từ biển muốn dây thanh của hắn, sao có thể có người đến chỗ nàng được?
Chẳng lẽ là Thu Sắc?
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng bước chân từ cửa phòng đi tới, hơn nữa trầm mặc tiến lại gần.
Mộng Mộng nhanh chóng ý thức được đó không thể nào là đồng đội của mình, bởi vì nàng vừa rồi đặt giao diện người chơi trước người dùng sức lắc lư lên xuống, biểu thị sự bất an, nếu đó là Thu Sắc, không thể nào cứ thế im lặng không lên tiếng đến gần nàng!
Người đi qua là ai?
Lạch cạch.
Một bóng người đi đến bên cạnh bàn làm việc của Mộng Mộng, dừng lại ở vị trí cách nàng chưa đầy 2 mét, cứ như vậy hơi cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng.
""
Trốn là không trốn thoát được.
Mộng Mộng cố gắng trấn định lại, với tình hình trước mắt của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng đại khái của bóng người, đó dường như là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, như vậy, là con gái lớn hay mẹ?
Mộng Mộng chợt nhớ tới tình báo Thu Sắc cung cấp, thế là nàng bất động thanh sắc nhìn về phía tay trái của bóng người… Vị trí vốn dĩ phải là ngón tay, lại trống rỗng một khoảng lớn.
Là người mẹ!
Tại sao bà ấy lại nhìn chằm chằm ta như vậy?
Lạch cạch.
Bóng người lại lần nữa tiến thêm một bước về phía Mộng Mộng, hơn nữa hơi hơi cúi người xuống, nửa người trên dần dần đến gần.
Bà ấy cẩn thận nhìn chăm chú khuôn mặt Mộng Mộng, dường như đang quan sát cái gì đó.
Mộng Mộng lúc này cũng có chút may mắn vì thị giác mơ hồ của mình, ít nhất có thể giúp nàng duy trì vẻ mặt không thay đổi, nếu một khuôn mặt to lớn kinh khủng cứ thế từ từ dí sát vào, nàng thật sự không chắc có thể chịu đựng được.
Cứ như vậy duy trì mấy phút, bóng người mới từ từ đứng thẳng người trở lại.
Mộng Mộng vừa mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, liền nghe được bóng người nói: “Con gái về rồi.” Đó lại là một giọng nói không phân biệt được âm sắc, một giọng nói vô cơ.
Bà ấy không phải là mẹ sao? Không phải là giọng nữ?
Mộng Mộng gắng gượng giữ bình tĩnh cho mình, gật đầu xem như đáp lại, thế là nàng nhìn thấy bóng người xoay người, theo hướng lúc đến, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Mãi đến khi bà ấy rời khỏi phòng và đóng cửa lại, Mộng Mộng mới nhẹ nhàng thở phào, ngồi phịch xuống ghế.
Thả lỏng vài giây, Mộng Mộng rất nhanh đem chuyện mình vừa gặp phải thấp giọng nói với đồng đội, sau đó chậm rãi đứng dậy, mò mẫm vịn vào bàn, bắt đầu di chuyển về phía cửa phòng.
Nàng muốn ra ngoài thăm dò một chút.
Đây không phải là hành động bốc đồng, mà là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng. Dù sao căn phòng làm việc này cũng không lớn, mà với trạng thái hiện tại của nàng, cơ bản cũng không thể tìm ra được manh mối hữu dụng gì, chẳng lẽ nàng chỉ cần ngồi yên ở đây, nhiệm vụ liền có thể thuận lợi hoàn thành sao? Bốn người chơi có một người không cần hoạt động? Không có khả năng.
Ra ngoài tìm kiếm, nói không chừng còn có thể gặp được chuyển cơ – Đương nhiên, câu nói “nhiệm vụ loại hình tìm kiếm độ nguy hiểm không cao” của Diệp Tiếu Y đã cho Mộng Mộng một niềm tin nhất định để đưa ra quyết định này.
Thế là Mộng Mộng mượn tầm nhìn hết sức hạn chế, men theo đường đi về phía cửa, trên đường không chỉ một lần va chạm, việc di chuyển trong tình huống tầm nhìn bị hạn chế khó khăn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
“Ta cảm giác mình cần một cây gậy dò đường, lần này có thể cùng Bạch Y đại ca組cp.” Mộng Mộng nghĩ trong lúc khổ sở tìm niềm vui.
Sau khi trải qua vô vàn khó khăn, Mộng Mộng cuối cùng cũng đi tới bên cạnh cửa, điều kỳ lạ là, nàng cảm giác tầm nhìn của mình dường như khá hơn một chút, ít nhất biên độ rung lắc tùy tiện cũng nhỏ hơn trước đó.
Phảng phất như nguồn gốc gây ra tình trạng chóng mặt hoa mắt của nàng chính là ở trong văn phòng này vậy.
Rời khỏi nơi này, có phải còn có khả năng hồi phục không?
Thế là Mộng Mộng mang theo niềm vui, một tay kéo mạnh cửa phòng trước mặt ra —— Một bóng người mơ hồ đứng ngay trước mặt nàng.
Bà ấy vừa rồi căn bản không hề rời đi!
Nhìn tư thế của bà ấy, giống như vẫn luôn nhìn trộm trong phòng qua lỗ khóa!
Mộng Mộng cảm giác có thứ gì đó từ dạ dày mình xộc thẳng lên, nghẹn lại ở cổ họng, đúng lúc này, nàng lại nghe thấy bóng người trước mặt phát ra giọng nói vô cơ: “Ngươi muốn đi đâu?” Mộng Mộng hít một hơi thật sâu, đồng thời chậm rãi thở ra, giọng nói ổn định nói: “Xem con gái.” Động tác của bóng người ngưng lại vài giây, sau đó nhường đường.
Mộng Mộng bước ra khỏi cửa phòng, đứng trong hành lang, nàng lập tức cảm giác tầm nhìn của mình trở nên tốt hơn, tình trạng mơ hồ có phần suy yếu, biên độ rung lắc cũng giảm bớt.
Bên cạnh có một bóng người không rõ ý đồ đang đứng, Mộng Mộng không dám dừng lại quan sát cẩn thận, thế là nàng men theo hành lang đi thẳng về phía trước, đồng thời ở góc rẽ vô tình quay đầu liếc nhìn, bóng người vẫn đứng ở ngoài cửa phòng làm việc, giống như một pho tượng gỗ.
Mộng Mộng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng, men theo cầu thang cuối hành lang đi thẳng lên lầu hai, nàng lập tức cảm giác vấn đề về tầm nhìn của mình có chuyển biến tốt đẹp trên diện rộng, không còn rung lắc, cũng không có ánh sáng kỳ lạ, bây giờ giống như chỉ hơi cận thị một chút.
“Chẳng lẽ nguồn gốc vấn đề thật sự là ở văn phòng? Chỉ cần cách xa một chút là được?” Thế là Mộng Mộng không dừng lại, men theo cầu thang lên đến lầu ba, hơn nữa trực tiếp đi tới góc hành lang đối diện với văn phòng ở lầu một.
“Khôi phục rồi!” Mộng Mộng dùng sức chớp mắt, lúc này mới lần đầu tiên nhìn rõ nơi mình đang ở: Hành lang bằng gỗ hình vuông góc, kiến trúc ba tầng, cách mình không xa còn có thiết kế giống như gác xép, chỉ đứng ở đây nhìn xung quanh, nơi này chính là nội thất của một căn biệt thự thông thường.
“Đúng rồi, xem những thứ vừa chụp được!” Mộng Mộng lấy điện thoại di động ra, bất quá nàng chưa kịp mở album ảnh, liền giật mình: “Trên tay ta sao lại toàn là máu?” Mộng Mộng lúc này mới phát hiện, trên hai tay mình không biết đã dính máu ở đâu, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt. Nàng vội vàng kiểm tra thân thể mình, mọi thứ đều bình thường, chỉ có trên tay dính máu.
“Chẳng lẽ là lúc nãy cọ phải trong văn phòng?” Mộng Mộng đưa tay dùng sức lau vào quần áo mấy lần, sau đó mở điện thoại di động lên, bắt đầu xem xét những bức ảnh mình vừa chụp trong văn phòng.
“Quả nhiên, sàn nhà và trên tường có chút vết máu, bình đun nước, cái ghế, cái chặn giấy những thứ này có vết tích tán loạn, giống như có người đã đánh nhau ở bên trong… Vừa rồi ta vịn tường đi đường, hẳn là cọ phải ở đây.” “Trong tập tài liệu hình như cũng là chút giấy tờ công việc, giấy tờ tài vụ… vật dụng sinh hoạt hàng ngày, đồ ăn, quần áo, thùng dụng cụ, xi măng…” “Khung ảnh, đúng, khung ảnh!” Mộng Mộng nhanh chóng lướt màn hình, lật đến tấm ảnh khung hình, nhưng nàng lập tức nín thở: Đây đúng là một tấm ảnh gia đình, nhưng mà chỉ có hình ảnh của người cha và cậu con trai nhỏ, nụ cười của người đàn ông trung niên vô cùng cứng ngắc, còn cậu bé thì ôm quyển sách truyện cổ tích, một dáng vẻ cô tịch.
Mà người mẹ và cô con gái lớn thì đứng bên cạnh họ, vấn đề là… họ không có khuôn mặt.
Đúng vậy, trên mặt họ vô cùng nhẵn nhụi, một mảng màu da, căn bản không có ngũ quan. Mộng Mộng kiểm tra cẩn thận một chút, tay trái của người mẹ thiếu hai ngón tay, đây chính là bản thân họ.
Vậy tại sao lại không có khuôn mặt?
Mộng Mộng cẩn thận suy nghĩ, đang lúc nàng chuẩn bị đem thông tin này nói cho đồng đội, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói bình thản của một cô gái: “Phụ thân, ngài ở đây làm gì vậy?” Mộng Mộng thuận tay nhét điện thoại di động vào túi, như không có chuyện gì xảy ra xoay người nói: “Không có gì, chỉ là tùy tiện xem…” Chờ thấy rõ đối phương, Mộng Mộng bỗng nhiên dùng sức cắn chặt răng.
Trước mặt nàng, cách khoảng bảy tám mét, đang đứng một tiểu cô nương.
Nàng trông giống hệt như trong tấm ảnh, bởi vậy Mộng Mộng liếc mắt liền nhận ra dáng người, quần áo, và cả những món đồ trang sức nhỏ đó của đối phương.
Còn có cái khuôn mặt nhẵn bóng, một mảng màu da, không có ngũ quan đó.
“Đây thật là thế sự vô thường…” Diệp Bạch nhìn chăm chú vào bức tường vây xa lạ trước mặt, cảm thán nói.
Vừa rồi bọn hắn theo nhân viên bán hàng cùng đi vào cửa sân, nhưng chỉ thoáng một cái, đã lại lần nữa trở về bên ngoài sân, mà mọi thứ trước mặt đều đã thay đổi hoàn toàn:
Bức tường sân bằng gạch được dọn dẹp sạch sẽ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bức tường cũ nát bò đầy rêu xanh và dây leo, trên đó rải rác dính không ít vết bẩn màu đen.
Bề mặt những loài thực vật bò đầy trên vách tường dường như còn bao phủ một lớp dịch nhầy ẩm ướt, khiến cho đoạn tường vây dài đó trông như một cái xác cổ lão nào đó vừa được vớt lên từ dưới đáy nước.
Ở giữa bức tường sân có gắn một cánh cửa sắt kiểu một cánh loang lổ vết rỉ sét, hơn 1/3 song sắt trên đó đã bị rỉ sét làm cho gãy nứt. Xuyên qua khe hở giữa những thanh sắt đó, có thể nhìn thấy trong sân nhỏ cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi là đất, còn căn nhà độc lập trong sân thì bị che giấu trong màn sương đen hoàn toàn mông lung, không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Muội muội Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng và Lynette đều ở bên cạnh Diệp Bạch, Lynette lập tức chắn trước người Diệp Bạch, mặt đầy cảnh giác quan sát xung quanh: “Chủ nhân, nơi này…” “Hẳn là một Hiện Thực bí cảnh.” Diệp Bạch vừa nói vừa xoay người, nhìn về phía bờ sông. Quả nhiên, hắn lại một lần nữa nhìn thấy thế giới tràn ngập sự vặn vẹo và quái đản này.
Cách đó không xa, bãi cát trắng đang nhe miệng cười điên cuồng, bóng của bụi cây và rừng cây xen lẫn vào nhau xì xào bàn tán, mặt sông phẳng lặng như gương, còn dưới mặt nước mơ hồ có thể thấy những bóng đen cực lớn, ngọ nguậy, không thể tả thành lời. Bóng đen đó khổng lồ đến mức khiến mảnh đất nơi Diệp Bạch và những người khác đang đứng trông yếu ớt như một hòn đảo nổi.
Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi thở ác độc, gần như muốn ngưng kết từ khoảng không thành ác ma đến từ Địa Ngục.
So với thế giới quái đản bên ngoài, căn nhà chỉ trông có vẻ cũ kỹ trước mặt mọi người đơn giản có thể gọi là trật tự và lương thiện.
Lynette hơi thu lại vẻ cảnh giác, đi theo Diệp Bạch cùng nhìn xung quanh, rất nhanh, nàng có chút hoang mang nói: “Hiện Thực bí cảnh......?” “Ừ, là Hiện Thực bí cảnh, nhưng mà bí cảnh này có chút không thích hợp...... Đừng nhìn xung quanh lung tung!” Diệp Tiếu Y dùng sức đè đầu Mộng Mộng lại, với vóc người cao gầy của nàng, có thể dễ dàng ôm trọn cô bé loli cao 1m50 vào lòng, “Đừng nhìn trộm thế giới hỗn loạn bên ngoài bí cảnh, chỉ nhìn thôi cũng sẽ mất đi trật tự đó!” Mộng Mộng vội vàng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào cửa sắt trước mặt: “Hiện Thực bí cảnh là gì?” “Ngươi có thể xem nó như một loại nhiệm vụ ngẫu nhiên đặc thù.” Diệp Tiếu Y qua loa cho xong chuyện, bây giờ rõ ràng không phải lúc giải thích, nàng nhanh chóng ôm lấy cánh tay Diệp Bạch, “Vào đi, phải công lược bí cảnh mới có thể tìm được cách ra ngoài, chúng ta không thể ở lại thế giới này quá lâu.” Diệp Bạch hỏi: “Ngươi vừa nói bí cảnh này không thích hợp, là chỗ nào không thích hợp?” “Bí cảnh là không gian đặc thù nằm kẹp giữa thế giới hiện thực và thế giới hỗn loạn, thuộc về vùng đệm màu xám giữa trắng và đen. Trong thế giới hỗn loạn, nó rõ ràng thiên về trật tự, còn trong thế giới hiện thực, cũng sẽ có hình chiếu tượng trưng cho hỗn loạn.” Diệp Tiếu Y nhanh chóng giải thích: “Ca, không phải hôm qua ngươi đã gặp một bí cảnh sao? Ngươi thấy cửa tiệm trong thế giới hiện thực phủ đầy tro bụi, giống như bị bỏ hoang mấy tháng, đó chính là một dạng biểu hiện của hỗn loạn trong thế giới hiện thực.” “Thì ra là vậy,” Diệp Bạch lập tức hiểu ý muội muội, “Nhưng mà lúc nãy chúng ta đến xem nhà thì......” “Không có dị thường gì cả, cho nên ta mới nói bí cảnh này không thích hợp.” Diệp Tiếu Y nói, “Hơn nữa, tại sao nhân viên bán hàng vừa rồi lại không vào? Hắn đi trước chúng ta, theo lý mà nói, hắn mới là người đầu tiên tiến vào.” “Bí cảnh ẩn, chỉ có người chơi mới có thể vào cơ chế sàng lọc. Không, nếu tính cả Lynette vào thì hẳn là cơ chế người bình thường không thể vào.” Diệp Bạch như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra định báo cảnh sát – đáng tiếc, lần này không có tín hiệu.
Diệp Bạch ngay sau đó đưa tay mở lối vào không gian tùy thân, để Lynette chui vào. Như vậy, Lynette sẽ tương đương với vật phụ thuộc của Diệp Bạch, trong một số nhiệm vụ tăng độ khó dựa theo số người thì sẽ tương đương với việc vô cớ có thêm một chiến lực, rất thuận tiện.
Sau khi nhanh chóng chuẩn bị xong, Diệp Tiếu Y tiến lên đẩy cửa sân ra.
「 Ngươi phát hiện Hiện Thực bí cảnh “Nhuốm máu bi kịch” 」 「 Nhuốm máu Bi Kịch 」 「 Giới thiệu bí cảnh: Trước kia, có một gia đình bốn người sống trong một căn biệt thự. Người cha khoan hậu nhân từ, người mẹ xinh đẹp hòa ái, con gái lớn thanh xuân xinh đẹp, con trai nhỏ ngây thơ trong sáng, họ còn có một con mèo đen đáng yêu, mọi thứ đều là dáng vẻ tốt đẹp nhất. Cho đến một ngày, vệt màu máu đó xuất hiện......」 「 Mục tiêu ①: phát hiện tất cả chân tướng, giết chết bản thân giả tạo 」 「 Mục tiêu ②: đập nát bi kịch nhuốm máu 」 「 Đạt được mục tiêu bất kỳ là có thể thoát khỏi bí cảnh, trở về thế giới hiện thực 」 「 Số người tham gia: 4 」 「 Nhiệm vụ sẽ bắt đầu sau một phút 」
Số người tham gia, 4?
Diệp Bạch lập tức nhíu mày, đây là tính cả Lynette vào sao? Nhưng nàng bây giờ đang ở trong không gian tùy thân, hơn nữa nàng còn không được tính là người, sao có thể bị tính vào đội ngũ người chơi?
Ngay lúc này, Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người.
Hơi thở xa lạ, nhịp tim xa lạ và cảm giác tồn tại xa lạ!
“Ái? Bạch Y? Mộng Mộng?” Người kia kinh ngạc lên tiếng, giọng nói có chút quen thuộc. Diệp Bạch nhanh chóng quay đầu lại, một thanh niên đang nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Thu Sắc?” Đúng vậy, người thứ tư đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ người chơi chính là Thu Sắc, người từng là đồng đội trong nhiệm vụ sát hạch. Hắn là người chơi dự bị của tổ chức người chơi dân gian “Lê Minh Cứu Thục”, đương nhiên, bây giờ đã là người chơi chính thức.
「 ID người chơi: Thu Sắc 」 「 Xưng hào: Giẫm Lôi Tiên Phong 」 「 Chức nghiệp tắt: Liệp sát giả 」
“Tốt quá rồi, là các ngươi!” Không đợi Diệp Bạch mở lời, Thu Sắc liền nói bằng giọng khá gấp gáp, “Bạch Y đại ca, các ngươi vào bằng Hiện Thực bí cảnh hay nhiệm vụ ngẫu nhiên?” “Bí cảnh.” Diệp Bạch đáp đơn giản.
“Tốt quá rồi, địa điểm tồn tại bí cảnh có phải là thành phố Lâm Hải không?” “Đúng.” “Quả nhiên là như vậy......” Thu Sắc lẩm bẩm, hắn dường như nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Bạch và Mộng Mộng, liền nhanh chóng nói gọn, “Tình hình cụ thể để sau hãy nói, ta vào bằng nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, ta nói cho các ngươi tình báo trước đã......” “Chúng ta có thể từ từ nói chuyện trong nhiệm vụ.” Diệp Bạch nói.
“Không, nhắc nhở nhiệm vụ của ta nói rằng bốn người chơi chúng ta sẽ lần lượt đóng vai 4 nhân vật: cha, mẹ, con gái lớn, con trai nhỏ. Dường như không thể gặp mặt trước khi có ai đó kích hoạt điều kiện nào đó! Loại hình nhiệm vụ là tìm kiếm!” Thu Sắc nói rất nhanh: “Chỗ ta còn thấy được một tấm hình, là ảnh chụp chung của gia đình bốn người, điểm quan trọng là tay trái của người mẹ không có ngón áp út và ngón giữa! Còn có con trai nhỏ......” Cho dù Thu Sắc nói nhanh đến mấy, một phút cũng trôi qua trong nháy mắt. Bốn người chơi đồng thời thấy trước mắt lóe lên rồi tiến vào nhiệm vụ.
.......................................
Thu Sắc rất nhanh xuất hiện ở trong một căn phòng.
Vào khoảnh khắc đếm ngược về không, hắn liền ngậm miệng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua giao diện nhiệm vụ trước mắt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: Thông tin quan trọng nhất cơ bản đều đã nói ra ngoài.
Thực sự may mắn, vừa hay gặp được Bạch Y và Mộng Mộng, nếu đổi thành người khác, trong một phút ngắn ngủi, cũng chưa chắc đã thuận lợi trao đổi thông tin như vậy.
“Thật không biết cấp trên vì sao lại có mệnh lệnh như vậy......” Thu Sắc đúng là đến đây thông qua nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhưng đây không phải do hắn ngứa tay muốn thử sức mình, mà là mệnh lệnh của “Lê Minh Cứu Thục”.
Tổ chức người chơi dân gian có tiếng tăm lừng lẫy này đột nhiên phái đi gần như tất cả người chơi đang trong trạng thái bình thường, để họ đồng thời nhấn nút nhiệm vụ ngẫu nhiên trong một hoàn cảnh đặc thù, đồng thời cố gắng dò xét xem địa điểm nhiệm vụ có phải là Hiện Thực bí cảnh ở thành phố Lâm Hải không – Nhiệm vụ này tương đối khẩn cấp, ngay cả Thu Sắc mới trở thành người chơi được một ngày cũng bị phái đi.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên đúng là thỉnh thoảng sẽ dẫn đến Hiện Thực bí cảnh, nhưng Hiện Thực bí cảnh phân bố ở khắp nơi trên thế giới, ai biết sẽ xuất hiện ở đâu? Không biết cấp trên hạ đạt mệnh lệnh kỳ quái này là muốn làm gì.
Bất quá vận khí của Thu Sắc coi như không tệ, trực tiếp gặp được ba người Diệp Bạch trong giai đoạn chuẩn bị nhiệm vụ, mà họ lại đúng lúc là từ thế giới thực tiến vào. Sau vài câu xác nhận đơn giản, mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp hoàn thành, Thu Sắc chỉ cần cân nhắc việc hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên trước mắt là được rồi.
Thu Sắc nhìn lần cuối phần giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ, liền đưa tay đóng giao diện người chơi lại.
Ngẩng đầu lên, mày hắn liền nhíu chặt.
Lúc này Thu Sắc đang ở trong một căn phòng bình thường. Hắn ngồi trên giường, cách đó không xa trước mặt là bàn đọc sách bày ống đựng bút, kéo, hũ trà, máy tính xách tay và các vật dụng thường ngày khác, còn bức tường sau bàn đọc sách là một cửa sổ kính, có thể nhìn thấy cây cối cao lớn và tán lá sum suê bên ngoài.
Nhưng mà Thu Sắc hoàn toàn không cách nào phân biệt đó là cây gì, cũng không thể phán đoán mùa hiện tại – Trong tầm mắt của hắn, mọi thứ đều là màu xám.
Đúng vậy, cái bàn, giường, tường, cảnh vật ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ trong thế giới này đều là màu xám, giống như đồ gốm vừa mới nung xong, chưa được tô điểm màu sắc của riêng mình.
“Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ bây giờ ta đang ở trong ảo giác nào đó? Hay trong ký ức? Hoặc phim câm? Thân phận của ta lại là ai?” Thu Sắc giơ ngón tay lên, trên người hắn ngược lại có màu sắc, nét mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm trọng: “Phiền phức rồi, không thể liên lạc với đồng đội, độ khó đơn giản là tăng vọt a… Rõ ràng có đùi để ôm!” Bất quá tâm lý của Thu Sắc tương đối tốt, hắn nhanh chóng ổn định tâm trạng, âm thầm cổ vũ bản thân: “Không sao, mọi người đều là đơn đả độc đấu, à, nhất định phải tự mình đóng góp rõ ràng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ... Đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên đầu tiên của ta, cố lên, cố lên!”
“Cái tên Thu Sắc kia phối hợp nói một tràng, ta rất bội phục khả năng tổng kết bằng giọng nói của hắn, nhưng mà…” Diệp Tiếu Y đứng bên cửa sổ, ngoáy lỗ tai, “Mộng Mộng, bên ngươi thế nào rồi?” Bên tai Diệp Tiếu Y rất nhanh truyền đến giọng Mộng Mộng: “Chờ đã, Y Y, ta có chút không rõ tình hình, lát nữa ta liên lạc lại với ngươi nhé.” “Thả lỏng, từ từ thôi, loại hình nhiệm vụ này là tìm kiếm, độ nguy hiểm không lớn, ngươi tự mình cố gắng trước nha.” “Được rồi.” Đúng vậy, trong Hiện Thực bí cảnh này, mặc dù các người chơi bị phân tán đến những nơi khác nhau, tạm thời không thể gặp mặt, nhưng giữa đồng đội có chức năng liên lạc… Hơn nữa còn tiện lợi hơn gọi điện thoại, chỉ cần đưa tay ấn vào giao diện người chơi rồi nói là được, liên lạc không giới hạn khoảng cách, lại không giới hạn thời gian trò chuyện.
Diệp Tiếu Y thả ngón tay xuống, lẩm bẩm hai câu: “Trong cùng một nhiệm vụ, vị Giẫm Lôi Tiên Phong kia hẳn là cũng có chức năng tương tự mới đúng, hắn không nghe được chúng ta nói chuyện sao… À, ca, ngươi nghe được ta nói không?” Nàng ngược lại rất ấn tượng với xưng hào của Thu Sắc.
“Nghe được.” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Bạch truyền đến, “Ta cũng không liên lạc được với bên Thu Sắc. Chức năng liên lạc này có thể chia làm hai đường, nhiệm vụ ngẫu nhiên một đường, Hiện Thực bí cảnh một đường, Thu Sắc bị phân đến bên nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi, không có ai đáp lời hắn.” “À.” Diệp Tiếu Y vốn chẳng quan tâm chuyện của Thu Sắc, “Bên ca mọi thứ bình thường là tốt rồi, chúng ta có phát hiện gì thì liên lạc kịp thời.” “Ừm, được.” Diệp Bạch chẳng biết tại sao, lên tiếng rất mơ hồ.
Bên Diệp Bạch còn có Lynette trợ giúp, bởi vậy Diệp Tiếu Y vẫn tương đối yên tâm, nàng rất nhanh buông tay xuống, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Phòng trang trí theo phong cách thiếu nữ, giường đơn, trên bàn sách có rất nhiều tác phẩm văn học, xét theo kích thước và phong cách cặp sách trên ghế, hẳn là học sinh trung học, trong tủ quần áo có đồng phục và váy. Thân phận của ta là con gái lớn, đây là phòng ngủ của nàng.” Ánh mắt Diệp Tiếu Y lướt qua ngoài cửa sổ, “Lầu hai.” “Ngoại trừ chút hơi thở thiếu nữ này ra… Tất cả đều là phong cách kinh dị.” Toàn bộ phòng ngủ căn bản không có bất kỳ chỗ nào bình thường, xung quanh đều trải đầy vết máu rải rác và vết tích do hung khí sắc bén cắt qua, bao gồm cả bàn đọc sách, trên giường cũng vậy.
Nếu quan sát kỹ, còn có thể tìm thấy một ít thịt vụn và tứ chi vỡ nát trong góc phòng trên mặt đất, trong không khí thậm chí còn tràn ngập một màn sương mù màu máu nhàn nhạt, mùi máu tanh xộc vào mặt.
Đây nào phải khuê phòng thiếu nữ? Lò mổ cũng chỉ đến thế mà thôi!
“Con gái lớn đây là đã giết heo trong phòng sao?” Diệp Tiếu Y chửi thầm một câu.
Sau khi quan sát đại khái căn phòng một lượt, Diệp Tiếu Y rất nhanh phái ra kỵ sĩ điều tra, chuẩn bị điều tra kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng một lần.
..........................
“À, đây thật là thế sự vô thường, đại tràng bao ruột non.” Diệp Bạch lại cảm thán một câu.
Lúc này hắn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh trăng rắc lên người hắn, tựa như một lớp sương bạc.
Dưới chân lướt qua hạt cát mịn màng, mang theo mùi tanh nồng và hơi nước mát lạnh đập vào mặt, khoảng sân rộng lớn lúc nào cũng có thể khiến người ta thư thái từ tận đáy lòng.
“Cho nên nói, đây cũng là sản nghiệp của gia đình này?” Diệp Bạch cúi đầu nhìn bãi cát mịn, thủy triều lên xuống ở cách đó không xa, vỗ vào bờ tạo thành bọt trắng, “Một mảnh hải dương?” Đúng vậy, hải dương.
Diệp Bạch lúc này đang đứng trên bờ cát, trước mặt là biển cả xanh thẳm vô biên vô tận, một vầng trăng tròn cực lớn gắn ở phía bên kia mặt biển, cùng với bầu trời đầy sao đồng loạt phản chiếu trên mặt biển, tạo nên vẻ đẹp như mộng ảo.
“Ảo giác?” Diệp Bạch chống cây gậy batoong đi lại trên bờ cát, “Nếu là ảo giác mà nói, trình độ dựng mô hình thực sự quá thô sơ, ở đây chỉ có mặt biển và bãi cát bằng phẳng, ngoài ra chẳng có gì cả.” “Không, chủ nhân, đây cũng là một loại cảnh vật thực thể hình thành từ sức mạnh tinh thần nào đó, nếu bị những thứ kia đánh trúng, tinh thần của ngài sẽ giảm xuống.” Diệp Bạch mở lối vào không gian tùy thân ngay trước ngực mình, để Lynette có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, “Nhìn bên kia, chủ nhân, trên mặt đất hình như có cái gì đó.” “Thấy rồi.” Trên bãi cát bằng phẳng có mấy khối đồ vật nhô lên, nhìn từ xa tương đối rõ ràng.
Diệp Bạch men theo bờ biển đi tới, để lại một chuỗi dấu chân và dấu ấn của cây gậy batoong trên bờ cát, hắn rất nhanh tiếp cận chỗ đó, cúi đầu xem xét.
Hắn lập tức cười lên: “Thì ra là thế, thân phận của ta là con trai nhỏ.” Trong cát có gắn hai món đồ, một cái đèn dầu cũ nát, một cái bình thông thường.
Trên đèn dầu treo một mảnh giấy, phía trên dùng chữ viết xiêu vẹo ghi “Thần đăng”, trên cái bình cũng treo một mảnh giấy, trên đó viết “Ác ma”.
“Ngây thơ, mộng ảo, đơn thuần, chỉ có con trai nhỏ là có liên hệ trực tiếp với mấy từ khóa này. Giả sử bây giờ ta là con trai nhỏ, nắm giữ góc nhìn của hắn…” Diệp Bạch nhìn xung quanh, “Đây là thế giới truyện cổ tích?” Nhìn ra xa, ngoại trừ bãi cát và biển cả, ở đây không còn gì khác, thế là Diệp Bạch vươn cây gậy batoong, nhẹ nhàng điểm vào cây đèn dầu trên đất.
Từ lỗ đèn dầu lập tức bốc lên sương mù màu lam, đồng thời tạo thành một người khổng lồ đầu cá hung thần ác sát, gã khổng lồ cúi đầu trừng mắt nhìn Diệp Bạch, dùng giọng nói đinh tai nhức óc quát: “Phàm nhân, ngươi triệu hồi ta! Ngươi phải thực hiện 3 nguyện vọng của ta!” Sao thần đèn lại còn cần phàm nhân giúp thực hiện nguyện vọng? Đây là truyện cổ tích tà đạo gì vậy?
Hơn nữa tại sao ngươi lại mọc cái đầu cá?
Diệp Bạch thuận thế hạ cây gậy batoong sang bên cạnh, đâm vào cái bình.
Nắp chai bật mở, từ bên trong hiện ra… một ngư dân?
Ngư dân hai mắt đỏ ngầu, tay cầm xiên cá, dáng người dị thường khôi ngô, dưới lớp quần áo rách rưới là những múi cơ rắn chắc như đá tảng, hắn nhìn về phía Diệp Bạch, lớn tiếng gầm lên đầy nội lực: “Ma quỷ ở đâu? Vị tướng quân này, ngài thả ta ra, nhất định phải hiến tặng cho ta một con ma quỷ!” Chết tiệt, thiên khắc.
Diệp Bạch yên lặng chỉ về phía bên cạnh ngư dân, ngư dân lập tức phát hiện người khổng lồ màu lam bên cạnh mình, hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xách xiên cá đâm thẳng vào mông người khổng lồ.
Thế là người khổng lồ và ngư dân cứ thế ầm ầm đánh nhau, hai vị Chí Tôn đồ hải sản chiến đến tận cùng biển cả, đại đạo đều bị ma diệt!
Ngay lúc Diệp Bạch cho rằng đây sẽ là một cuộc chiến kéo dài, trên mặt biển trong không khí bỗng nhiên vô cớ nhảy ra một con mèo đen to lớn không gì sánh được, há miệng một cái liền trực tiếp cắn đứt đầu của người khổng lồ đầu cá.
“Chịu chết đi, ác ma!” Ngư dân lại lần nữa đâm xiên cá vào mông người khổng lồ, dùng sức xoay tròn, giống như cuốn mì sợi mà cuốn người khổng lồ thành một đoàn sương mù màu lam tựa như kẹo đường, sau đó hắn cầm lấy cái bình, nhét xiên cá vào trong, người khổng lồ dáng người khôi ngô cứ thế bị nhét vào bằng được. Cuối cùng ngư dân cầm lấy nắp bình, đậy bình lại, dùng sức ném ra biển.
Diệp Bạch thầm nghĩ cậu con trai nhỏ chắc hẳn rất thích xem Tom và Jerry, ngươi xem bộ động tác này nước chảy mây trôi.
“Tướng quân, chúng ta lại một lần nữa bảo vệ thế giới này.” Ngư dân biểu cảm đặc biệt nghiêm túc nói với Diệp Bạch, “Ngựa của ta liền cho ngài.” “Tốt, cảm tạ.” Ngư dân rất nhanh biến mất, mà Diệp Bạch nhìn con tuấn mã màu trắng trên bãi cát, lâm vào trầm tư.
“Chủ nhân, cái này hẳn chỉ là cảnh tượng do cậu con trai nhỏ tưởng tượng ra, hắn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, nhất định sẽ suy nghĩ lung tung,” Giọng Lynette truyền đến, nàng còn tưởng rằng Diệp Bạch bị chuỗi biến cố vừa rồi làm cho kinh ngạc đến không kịp phản ứng, “Ừm, cứ cho là một ngư dân từ trong túi móc ra một con ngựa…” “Không, ta chỉ vừa mới nghĩ tới một chuyện.” “Chuyện gì?” “Y Y nói nàng xuất hiện ở một phòng ngủ trông như lò mổ, nhân vật nàng đóng vai hẳn là con gái lớn; Mộng Mộng vẫn chưa rõ tình hình, nhưng nàng có thể chắc chắn mình đang ở trong một căn phòng. Ít nhất các nàng cũng đang ở trong nhà.” Diệp Bạch nhìn xung quanh mình: “Vậy tại sao ta lại ở nơi này? Con trai nhỏ không muốn về nhà sao?” “Có thể chủ nhân bây giờ đang ở trong nhà, chẳng qua là đắm chìm trong thế giới cổ tích và tưởng tượng.” Lynette đưa ra suy đoán của mình, “Dù sao cũng là trẻ con mà, ở nhà suy nghĩ lung tung là chuyện rất bình thường.” “Cũng có khả năng này. Còn có con Đại Hắc Miêu đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất vừa rồi…” “Mèo ăn cá thôi? Ai bảo người khổng lồ kia lại có cái đầu cá.” “Có lý, ta thực sự hoàn toàn không nghĩ tới, Lynette ngươi thật là thông minh.” “Hì hì, cảm tạ chủ nhân.” Manh mối từ các đồng đội vẫn còn hơi ít, bất quá Diệp Bạch đã có ý tưởng mơ hồ, hắn trở mình lên ngựa: “Trước tiên đi về phía trước đã.”
Mộng Mộng rất choáng.
Không phải từ ngữ miêu tả, nàng thật sự rất choáng – Kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, trước mắt nàng chính là một mảnh mông lung, giống như quan sát thế giới qua một lớp thấu kính, tất cả sự vật trong mắt nàng đều chỉ có hình dáng cơ bản, có chỗ đặc biệt sáng, có chỗ thấy không rõ đường cong, có chỗ thì dứt khoát chỉ là một mảng màu nhòe nhoẹt.
Dù nhìn về phía nào cũng đều như vậy, chỉ vài lần đã khiến nàng chóng mặt muốn xỉu.
May mà, giao diện người chơi vẫn ổn định và rõ ràng, véo cánh tay mình cũng biết đau, nếu không Mộng Mộng còn tưởng mình đang mơ – Loại cảm giác nhìn đồ vật miễn cưỡng thấy được nhưng hoàn toàn không cách nào chú ý chi tiết này thật sự quá giống mơ giữa ban ngày.
Mộng Mộng tốn rất nhiều công sức mới xác định được mình hẳn là đang ở trong một căn phòng giống như văn phòng. Nàng ngồi trên ghế làm việc, trước mặt là bàn làm việc rộng lớn, phía sau là tủ tài liệu bằng sắt và tủ sắt.
“Ta không phải là người cha đấy chứ?” Mộng Mộng thầm nói, nàng cảm giác chiếc ghế làm việc dưới mông mình hẳn là dành cho người lớn ngồi, hơn nữa sờ tới sờ lui rất giống kiểu ghế da thật mà đàn ông trung niên hay dùng.
Sau khi kịp thời truyền đạt thông tin này cho hai đồng đội, Mộng Mộng bắt đầu tìm kiếm trên bàn làm việc. Nàng lướt qua từng tập tài liệu màu lam, đồng thời nhanh chóng xác định mình căn bản không nhìn rõ trên giấy rốt cuộc viết chữ gì, thế là nàng từ bỏ những quyển sách in chữ nhỏ, ngược lại đặt mục tiêu vào những vật phẩm có hình vẽ.
Đồ trên bàn không nhiều, Mộng Mộng rất nhanh liền tìm được một thứ phi thường trọng yếu (chính nàng cho là vậy): một cái khung ảnh.
“Giống như là một tấm ảnh gia đình?” Mộng Mộng cố gắng nửa ngày, mới miễn cưỡng nhìn ra đây dường như là ảnh chụp chung của bốn người, nhưng dù nàng có nheo mắt, mở to mắt hay dụi mắt thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn rõ bốn người này rốt cuộc trông ra sao.
Bất quá Mộng Mộng tiểu thư rất nhanh linh cơ khẽ động, móc điện thoại di động của mình ra, dựa theo thói quen sử dụng để mở khóa, sau đó mở máy ảnh, hướng về phía khung ảnh chụp một tấm.
“Ta xem không rõ, không có nghĩa là các đồng đội thấy không rõ, lát nữa gặp Bạch Y đại ca, cho hắn xem.” Mộng Mộng cảm giác mình thực sự quá cơ trí, thế là nàng lại cầm những tập tài liệu vừa lật sang một bên về, dùng di động chụp ảnh từng tờ một, thuận tiện còn hướng về bốn phía căn phòng chụp mấy bức.
“Cót két.” Lúc Mộng Mộng đang bận rộn chụp hình, căn phòng trống trải yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa rõ ràng.
Mồ hôi lạnh của Mộng Mộng lập tức chảy xuống sống lưng, cơ thể trong nháy mắt cứng đờ: Trong kênh nói chuyện của đồng đội vừa rồi, Diệp Tiếu Y còn đang tìm kiếm manh mối trong căn phòng giống như lò mổ kia, còn Diệp Bạch thì vừa mới đánh chết một nàng tiên cá lao ra từ biển muốn dây thanh của hắn, sao có thể có người đến chỗ nàng được?
Chẳng lẽ là Thu Sắc?
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng bước chân từ cửa phòng đi tới, hơn nữa trầm mặc tiến lại gần.
Mộng Mộng nhanh chóng ý thức được đó không thể nào là đồng đội của mình, bởi vì nàng vừa rồi đặt giao diện người chơi trước người dùng sức lắc lư lên xuống, biểu thị sự bất an, nếu đó là Thu Sắc, không thể nào cứ thế im lặng không lên tiếng đến gần nàng!
Người đi qua là ai?
Lạch cạch.
Một bóng người đi đến bên cạnh bàn làm việc của Mộng Mộng, dừng lại ở vị trí cách nàng chưa đầy 2 mét, cứ như vậy hơi cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng.
""
Trốn là không trốn thoát được.
Mộng Mộng cố gắng trấn định lại, với tình hình trước mắt của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng đại khái của bóng người, đó dường như là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, như vậy, là con gái lớn hay mẹ?
Mộng Mộng chợt nhớ tới tình báo Thu Sắc cung cấp, thế là nàng bất động thanh sắc nhìn về phía tay trái của bóng người… Vị trí vốn dĩ phải là ngón tay, lại trống rỗng một khoảng lớn.
Là người mẹ!
Tại sao bà ấy lại nhìn chằm chằm ta như vậy?
Lạch cạch.
Bóng người lại lần nữa tiến thêm một bước về phía Mộng Mộng, hơn nữa hơi hơi cúi người xuống, nửa người trên dần dần đến gần.
Bà ấy cẩn thận nhìn chăm chú khuôn mặt Mộng Mộng, dường như đang quan sát cái gì đó.
Mộng Mộng lúc này cũng có chút may mắn vì thị giác mơ hồ của mình, ít nhất có thể giúp nàng duy trì vẻ mặt không thay đổi, nếu một khuôn mặt to lớn kinh khủng cứ thế từ từ dí sát vào, nàng thật sự không chắc có thể chịu đựng được.
Cứ như vậy duy trì mấy phút, bóng người mới từ từ đứng thẳng người trở lại.
Mộng Mộng vừa mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, liền nghe được bóng người nói: “Con gái về rồi.” Đó lại là một giọng nói không phân biệt được âm sắc, một giọng nói vô cơ.
Bà ấy không phải là mẹ sao? Không phải là giọng nữ?
Mộng Mộng gắng gượng giữ bình tĩnh cho mình, gật đầu xem như đáp lại, thế là nàng nhìn thấy bóng người xoay người, theo hướng lúc đến, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Mãi đến khi bà ấy rời khỏi phòng và đóng cửa lại, Mộng Mộng mới nhẹ nhàng thở phào, ngồi phịch xuống ghế.
Thả lỏng vài giây, Mộng Mộng rất nhanh đem chuyện mình vừa gặp phải thấp giọng nói với đồng đội, sau đó chậm rãi đứng dậy, mò mẫm vịn vào bàn, bắt đầu di chuyển về phía cửa phòng.
Nàng muốn ra ngoài thăm dò một chút.
Đây không phải là hành động bốc đồng, mà là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng. Dù sao căn phòng làm việc này cũng không lớn, mà với trạng thái hiện tại của nàng, cơ bản cũng không thể tìm ra được manh mối hữu dụng gì, chẳng lẽ nàng chỉ cần ngồi yên ở đây, nhiệm vụ liền có thể thuận lợi hoàn thành sao? Bốn người chơi có một người không cần hoạt động? Không có khả năng.
Ra ngoài tìm kiếm, nói không chừng còn có thể gặp được chuyển cơ – Đương nhiên, câu nói “nhiệm vụ loại hình tìm kiếm độ nguy hiểm không cao” của Diệp Tiếu Y đã cho Mộng Mộng một niềm tin nhất định để đưa ra quyết định này.
Thế là Mộng Mộng mượn tầm nhìn hết sức hạn chế, men theo đường đi về phía cửa, trên đường không chỉ một lần va chạm, việc di chuyển trong tình huống tầm nhìn bị hạn chế khó khăn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
“Ta cảm giác mình cần một cây gậy dò đường, lần này có thể cùng Bạch Y đại ca組cp.” Mộng Mộng nghĩ trong lúc khổ sở tìm niềm vui.
Sau khi trải qua vô vàn khó khăn, Mộng Mộng cuối cùng cũng đi tới bên cạnh cửa, điều kỳ lạ là, nàng cảm giác tầm nhìn của mình dường như khá hơn một chút, ít nhất biên độ rung lắc tùy tiện cũng nhỏ hơn trước đó.
Phảng phất như nguồn gốc gây ra tình trạng chóng mặt hoa mắt của nàng chính là ở trong văn phòng này vậy.
Rời khỏi nơi này, có phải còn có khả năng hồi phục không?
Thế là Mộng Mộng mang theo niềm vui, một tay kéo mạnh cửa phòng trước mặt ra —— Một bóng người mơ hồ đứng ngay trước mặt nàng.
Bà ấy vừa rồi căn bản không hề rời đi!
Nhìn tư thế của bà ấy, giống như vẫn luôn nhìn trộm trong phòng qua lỗ khóa!
Mộng Mộng cảm giác có thứ gì đó từ dạ dày mình xộc thẳng lên, nghẹn lại ở cổ họng, đúng lúc này, nàng lại nghe thấy bóng người trước mặt phát ra giọng nói vô cơ: “Ngươi muốn đi đâu?” Mộng Mộng hít một hơi thật sâu, đồng thời chậm rãi thở ra, giọng nói ổn định nói: “Xem con gái.” Động tác của bóng người ngưng lại vài giây, sau đó nhường đường.
Mộng Mộng bước ra khỏi cửa phòng, đứng trong hành lang, nàng lập tức cảm giác tầm nhìn của mình trở nên tốt hơn, tình trạng mơ hồ có phần suy yếu, biên độ rung lắc cũng giảm bớt.
Bên cạnh có một bóng người không rõ ý đồ đang đứng, Mộng Mộng không dám dừng lại quan sát cẩn thận, thế là nàng men theo hành lang đi thẳng về phía trước, đồng thời ở góc rẽ vô tình quay đầu liếc nhìn, bóng người vẫn đứng ở ngoài cửa phòng làm việc, giống như một pho tượng gỗ.
Mộng Mộng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng, men theo cầu thang cuối hành lang đi thẳng lên lầu hai, nàng lập tức cảm giác vấn đề về tầm nhìn của mình có chuyển biến tốt đẹp trên diện rộng, không còn rung lắc, cũng không có ánh sáng kỳ lạ, bây giờ giống như chỉ hơi cận thị một chút.
“Chẳng lẽ nguồn gốc vấn đề thật sự là ở văn phòng? Chỉ cần cách xa một chút là được?” Thế là Mộng Mộng không dừng lại, men theo cầu thang lên đến lầu ba, hơn nữa trực tiếp đi tới góc hành lang đối diện với văn phòng ở lầu một.
“Khôi phục rồi!” Mộng Mộng dùng sức chớp mắt, lúc này mới lần đầu tiên nhìn rõ nơi mình đang ở: Hành lang bằng gỗ hình vuông góc, kiến trúc ba tầng, cách mình không xa còn có thiết kế giống như gác xép, chỉ đứng ở đây nhìn xung quanh, nơi này chính là nội thất của một căn biệt thự thông thường.
“Đúng rồi, xem những thứ vừa chụp được!” Mộng Mộng lấy điện thoại di động ra, bất quá nàng chưa kịp mở album ảnh, liền giật mình: “Trên tay ta sao lại toàn là máu?” Mộng Mộng lúc này mới phát hiện, trên hai tay mình không biết đã dính máu ở đâu, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt. Nàng vội vàng kiểm tra thân thể mình, mọi thứ đều bình thường, chỉ có trên tay dính máu.
“Chẳng lẽ là lúc nãy cọ phải trong văn phòng?” Mộng Mộng đưa tay dùng sức lau vào quần áo mấy lần, sau đó mở điện thoại di động lên, bắt đầu xem xét những bức ảnh mình vừa chụp trong văn phòng.
“Quả nhiên, sàn nhà và trên tường có chút vết máu, bình đun nước, cái ghế, cái chặn giấy những thứ này có vết tích tán loạn, giống như có người đã đánh nhau ở bên trong… Vừa rồi ta vịn tường đi đường, hẳn là cọ phải ở đây.” “Trong tập tài liệu hình như cũng là chút giấy tờ công việc, giấy tờ tài vụ… vật dụng sinh hoạt hàng ngày, đồ ăn, quần áo, thùng dụng cụ, xi măng…” “Khung ảnh, đúng, khung ảnh!” Mộng Mộng nhanh chóng lướt màn hình, lật đến tấm ảnh khung hình, nhưng nàng lập tức nín thở: Đây đúng là một tấm ảnh gia đình, nhưng mà chỉ có hình ảnh của người cha và cậu con trai nhỏ, nụ cười của người đàn ông trung niên vô cùng cứng ngắc, còn cậu bé thì ôm quyển sách truyện cổ tích, một dáng vẻ cô tịch.
Mà người mẹ và cô con gái lớn thì đứng bên cạnh họ, vấn đề là… họ không có khuôn mặt.
Đúng vậy, trên mặt họ vô cùng nhẵn nhụi, một mảng màu da, căn bản không có ngũ quan. Mộng Mộng kiểm tra cẩn thận một chút, tay trái của người mẹ thiếu hai ngón tay, đây chính là bản thân họ.
Vậy tại sao lại không có khuôn mặt?
Mộng Mộng cẩn thận suy nghĩ, đang lúc nàng chuẩn bị đem thông tin này nói cho đồng đội, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói bình thản của một cô gái: “Phụ thân, ngài ở đây làm gì vậy?” Mộng Mộng thuận tay nhét điện thoại di động vào túi, như không có chuyện gì xảy ra xoay người nói: “Không có gì, chỉ là tùy tiện xem…” Chờ thấy rõ đối phương, Mộng Mộng bỗng nhiên dùng sức cắn chặt răng.
Trước mặt nàng, cách khoảng bảy tám mét, đang đứng một tiểu cô nương.
Nàng trông giống hệt như trong tấm ảnh, bởi vậy Mộng Mộng liếc mắt liền nhận ra dáng người, quần áo, và cả những món đồ trang sức nhỏ đó của đối phương.
Còn có cái khuôn mặt nhẵn bóng, một mảng màu da, không có ngũ quan đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận