Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 74
Chương 74
Trong tiệm bán quần áo, Diệp Bạch nhìn chăm chú thiếu nữ đang ngồi bệt giữa đống quần áo lộn xộn trước mặt. Sự xuất hiện của hắn khiến nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thiếu nữ trông rất trẻ trung, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng mặc một chiếc váy ngủ dài, không tiện cho việc di chuyển, trên vai đeo một cái túi nhỏ. Dường như cách đây không lâu nàng vẫn còn ở trong một hoàn cảnh khá an nhàn, rồi đột nhiên gặp phải biến cố không thể tưởng tượng nổi, nên mới vội vàng rời đi.
Trên cánh tay nàng còn đeo một băng tay màu đen, phía trên có in biểu tượng của Đặc Sự Cục —— Đây là một trong những lý do khiến Diệp Bạch không chút do dự đến cứu nàng.
Đối mặt với dị biến có thể liên quan đến toàn bộ thành phố Lâm Hải, khả năng cao là do Tần cục trưởng khởi xướng, người chơi của Đặc Sự Cục ít nhiều gì cũng nên biết chút tình báo chứ?
Vừa rồi nhìn từ xa chỉ có thể thấy mơ hồ dáng người thiếu nữ, đến khi lại gần, Diệp Bạch mới xác nhận đây đúng là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nhưng khi quan sát kỹ hơn, hắn lại mơ hồ cảm thấy gương mặt thiếu nữ này có vẻ quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhất thời Diệp Bạch vẫn không thể nhớ ra đã gặp nàng ở đâu. Với trí nhớ của hắn mà nói, đây là chuyện khá hiếm thấy, nhất là khi đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp đủ khiến người ta gặp qua là không thể quên.
Lời nói của Diệp Bạch rơi vào không khí tĩnh lặng. Không đợi hắn chìm vào hồi tưởng, vẻ kinh ngạc và ngơ ngác trên mặt thiếu nữ nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ, nàng gần như hét lên: “Ngươi là người chơi?!” Nàng không những không tỏ ra yên tâm hay cầu cứu, ngược lại còn lộ rõ vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Diệp Bạch không hiểu tại sao thiếu nữ lại có biểu cảm như vậy, chỉ có thể gật đầu đơn giản: “Phải.” “Ngươi mau rời đi!” Thiếu nữ dường như lập tức từ bỏ ý định ẩn nấp yên lặng, hét lên với âm lượng không hề để ý có thể bị hai mắt cự nhân phát hiện hay không, “Hai người chơi chỉ cần tụ tập lại một chỗ, sẽ lập tức bị siêu phàm cảm ứng của hai lõi cự nhân phát hiện và định vị!” “......” Những lời này tiết lộ lượng thông tin cực lớn, khiến Diệp Bạch ngay lập tức xác nhận một loạt phỏng đoán của mình. Đồng thời, kèm theo tiếng ầm ầm trên con đường bên ngoài cửa hàng ngày càng lớn và gấp gáp, trong lòng hắn đột nhiên dấy lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Diệp Bạch không chút do dự lao về phía trước, tay phải vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, giữ chặt nàng bên cạnh mình, chân phải đạp mạnh một cái, lao nhanh về phía cửa sau của tiệm bán quần áo.
“Oành!” Ngay giây sau khi Diệp Bạch nhảy ra từ cửa sau, phía sau hắn liền truyền đến một tiếng nổ vang dữ dội, sóng xung kích trong không khí cùng lượng lớn bụi bặm phô thiên cái địa ập tới từ phía sau, bao phủ lấy bọn họ.
Thiếu nữ kinh hô một tiếng, nhanh chóng lấy ra một cái hồ lô nhỏ màu xanh lục. Hồ lô nhỏ nứt ra tại chỗ, hóa thành một vòng bảo vệ hình tròn màu xanh nhạt bao bọc hai người vào bên trong.
Luồng khí mạnh mẽ bị ngăn lại. Diệp Bạch nghiêng người chạy vào con hẻm nhỏ phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt cự nhân đang rút nắm đấm tròn vo về từ trong đống đổ nát, còn cửa hàng quần áo ban nãy đã biến thành một đống phế tích không thể nhận ra.
Diệp Bạch không dừng lại, tiếp tục di chuyển nhanh chóng trong con hẻm.
So với đường phố rộng rãi, những con hẻm nhỏ trong khu phố cũ càng quanh co khúc khuỷu hơn. Mặc dù chúng cũng không thể ngăn cản được hai mắt cự nhân cao gần chín mét, nhưng vẫn có thể làm chậm tốc độ của nó đôi chút.
“Ngươi là người chơi giai vị nào? Liệp sát giả? Hay là kỵ sĩ? Có năng lực siêu phàm dạng tấn công không?” Thiếu nữ nói nhanh vào tai Diệp Bạch, “Hai mắt cự nhân kia có cường độ thân thể tương đương nhị giai kỵ sĩ. Chỉ có cách phá hủy kết cấu cơ thể chúng trong một lần, để chúng tạm thời rơi vào giai đoạn hồi sinh, chúng ta mới có cơ hội chạy thoát.” `Có thể sống lại` –— Những con bùn đất cự nhân đó dù bị phá hủy vẫn có thể hồi sinh sao?
“Tại sao không phá hủy viên bảo thạch hình thoi trên mặt chúng? Nó trông như một điểm yếu được đánh dấu rõ ràng vậy, ta tin nó có liên hệ mật thiết đến sự tồn tại của bùn đất cự nhân.” Diệp Bạch di chuyển trong con hẻm theo trí nhớ, hai mắt cự nhân phía sau không ngừng đuổi theo, tiếng bước chân khổng lồ giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh ùng ùng. “Mặc dù thứ đó rất khó bị phá hủy.” Lúc bị bốn mắt cự nhân tấn công, Diệp Bạch từng phản kích một lần. Khi đó, hắn dùng chân phải đã tụ lực đá trúng chính xác vào viên bảo thạch hình thoi trên mặt bốn mắt cự nhân. Từ kinh nghiệm trước đây, Diệp Bạch tin chắc đó là một cú đá đủ để xuyên thủng tấm thép dày vài centimet. Nhưng một đòn như vậy lại chỉ để lại một vết nứt nhỏ trên viên bảo thạch hình thoi, không phá hủy được nó hoàn toàn. Mà vết nứt dường như không ảnh hưởng đến tác dụng của bảo thạch, bốn mắt cự nhân cũng không có biến đổi gì lớn.
Sau khi xác nhận rằng tạm thời không có cách nào giải quyết triệt để bốn mắt cự nhân, Diệp Bạch mới để Lynette mang mình rời khỏi hiện trường, đồng thời tạm thời liệt bùn đất cự nhân vào danh sách mục tiêu khó đối phó.
“Không phải rất khó, mà là người chơi cấp thấp căn bản không thể phá hủy thứ đó, kể cả người chơi cấp cao cũng phải đánh trúng chính xác mới được. Thứ đó được khảm ở vị trí cao tới tám mét!” Thiếu nữ nói nhanh, “Ngươi là người chơi cấp cao sao?” “Ta là nhị giai nhà thám hiểm.” Diệp Bạch nói rồi đột nhiên kéo thiếu nữ vào lòng ôm chặt, đồng thời lăn người sang bên trái, xuyên qua một lối đi nhỏ chỉ rộng bằng một người. Vài giây sau, bàn chân bùn đất cường tráng giẫm mạnh xuống bên ngoài lối đi, lại một lần nữa đá vụn và mảnh gỗ bay tứ tung.
“Lần này phiền phức thật rồi, ngươi là nhà thám hiểm, ta là công tượng, chúng ta đều rất khó đối phó trực diện với tình huống này.” Thiếu nữ không chống cự, cố gắng co người nép sát vào người Diệp Bạch, thuận tiện thu nhỏ vòng bảo vệ để chống lại xung kích. Nàng lo lắng cắn ngón tay cái: “Phải nghĩ cách thôi, nếu chúng ta không tách ra, sẽ bị hai lõi cự nhân truy sát đến chết —— Trốn ở đâu cũng vô dụng! Phạm vi siêu phàm cảm ứng của nó rất lớn!” “Bởi vì chúng ta là hai người chơi, nên mới bị hai mắt cự nhân truy sát? À, ngươi gọi nó là hai lõi cự nhân.” Diệp Bạch nói, “Vậy nếu chúng ta tách ra thì sao?” “Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta, hơn nữa bây giờ dù có bỏ lại ta cũng vô dụng,” thiếu nữ nói nhanh, “Cho dù không có siêu phàm cảm ứng, chúng cũng có bản năng săn giết cơ bản, sẽ dốc toàn lực săn giết người chơi chúng ta. Đến lúc đó nếu ngươi một mình, sẽ còn có độc nhãn cự nhân đuổi giết ngươi.” “Thì ra là vậy.” Siêu phàm cảm ứng, từ này giải thích vô cùng chính xác rất nhiều nghi vấn của Diệp Bạch. Dù đang mang thêm người, Diệp Bạch vẫn duy trì tốc độ tiến lên đều đặn, nhưng không đủ nhanh để cắt đuôi hai mắt cự nhân phía sau. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý định bỏ chạy, bởi vì từ những lời vừa rồi của thiếu nữ, hắn đã suy ra được thông tin:
Những bùn đất cự nhân này có năng lực cảm giác nhạy bén, trong tình huống bình thường, chúng sẽ đi săn lùng người chơi mà chúng cảm nhận được; Đồng thời, chúng còn có một loại siêu phàm cảm ứng, có thể phát hiện và định vị vị trí của số lượng người chơi tương ứng với số lượng bảo thạch hình thoi trên người chúng. Phạm vi tác dụng của loại cảm ứng sau vượt xa loại trước, có thể so sánh một cái là radar, một cái là ngũ quan, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Trong các cuộc dò xét của con dơi nhỏ Lynette, những kẻ gây náo động trong thành phố cơ bản đều là độc nhãn cự nhân. Đó là bởi vì trong siêu phàm cảm ứng của độc nhãn cự nhân, người chơi đơn độc có mặt ở khắp nơi.
Mà khi hai người chơi ở cùng nhau, sẽ kích hoạt siêu phàm cảm ứng của hai mắt cự nhân, và bị chúng truy sát; Cứ thế suy ra, ba người chơi ở cùng nhau sẽ bị tam nhãn cự nhân truy sát, bốn người chơi ở cùng nhau sẽ bị bốn mắt cự nhân truy sát.
Xem ra như vậy, vừa rồi đúng là vấn đề ở Diệp Bạch. Nếu thiếu nữ ẩn nấp một mình, có lẽ còn có thể dần thoát khỏi phạm vi săn lùng của hai mắt cự nhân. Nhưng Diệp Bạch lại đi tới chào hỏi, thành ra mới bị hai mắt cự nhân định vị trực tiếp.
Phạm vi của siêu phàm cảm ứng hẳn là tương đối lớn, hơn nữa cực kỳ nhạy bén. Diệp Bạch thoáng chốc đã hiểu ra tại sao con hai mắt cự nhân này lại chạy thẳng về hướng khu phố cũ:
Vừa rồi ở cửa tiệm bán quần áo, Lynette đã từng thoáng xuất hiện trong một giây lát để quan sát chiếc gương thử đồ trong tiệm. Nàng và Diệp Bạch ở cùng nhau đã trực tiếp thu hút một con hai mắt cự nhân tới. Nhưng Lynette rất nhanh đã trở về không gian tùy thân, khiến hai mắt cự nhân bị mất mục tiêu nên không truy đuổi đến ngay.
Còn sau đó, thiếu nữ làm thế nào bị cuốn vào chuyện này thì Diệp Bạch không rõ.
Diệp Bạch không hề nghi ngờ tính xác thực của thông tin từ thiếu nữ, bởi vì nó khớp với rất nhiều phỏng đoán của hắn, bao gồm cả suy đoán về số lượng người chơi ban nãy —— Hắn có thể cảm nhận được Lynette đang vỗ tay tán thưởng trong không gian tùy thân.
“Quả nhiên là như vậy! Lũ người khổng lồ này cực kỳ nhạy cảm với số lượng người chơi!” Diệp Bạch hơi nghiêng đầu. Trán thiếu nữ lấm tấm mồ hôi, có thể thấy nàng đang cố gắng suy nghĩ để không bị Diệp Bạch bỏ lại.
Nhưng nghĩ mãi cũng không ra cách nào hay, thấy Diệp Bạch sắp chạy ra khỏi con hẻm nhỏ trong khu phố cũ, nàng đành miễn cưỡng nói: “Hay là thế này, ngươi cứ giấu tạm ta ở đâu đó, rồi nhanh chóng rời đi. Chúng ta mau chóng kéo dãn khoảng cách, chỉ cần ta trốn đi, sẽ không bị hai lõi cự nhân phát hiện nữa.” “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu.” Diệp Bạch nói rồi giảm tốc độ, nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống một chiếc ghế dài bên đường.
Thiếu nữ: “???” Nàng kinh ngạc tột độ nhìn Diệp Bạch. Người này trông có vẻ lịch thiệp mà, sao lại nói một đằng làm một nẻo thế?!
“Ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng phải đặt ta ở chỗ nào có thể trốn được chứ! Sao lại đặt ngay trên đường thế này?” Thiếu nữ nhất thời tức đến suýt khóc, “Thà ta cứ trốn trong tiệm bán quần áo còn hơn. Nếu không phải tên nhà ngươi chạy tới làm phiền ta, nói không chừng bây giờ ta đã an toàn rồi!” Thiếu nữ duỗi thẳng hai chân, nhìn lên trời, tự trách hét lớn: “Xui xẻo, coi như ta xui xẻo đi! Hôm nay đúng là ngày đen đủi của ta! Ngủ trưa ở nhà cũng bị quái vật tấn công! Khó khăn lắm mới trốn vào khu phố cũ tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, lại bị hai lõi cự nhân đột nhiên đi ngang qua phát hiện! Tốn mất một đạo cụ bảo mệnh, vất vả lắm mới giấu được mình đi, lại có một người chơi kỳ quái đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối! Bây giờ lại sắp bị hắn bỏ lại để tự mình đối mặt với quái vật! Sao ta lại xui xẻo thế này chứ!” Diệp Bạch lặng lẽ gảy vành mũ.
Xin lỗi nhé, tiểu cô nương, đây là tai bay vạ gió do thiếu thông tin thôi.
“Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ ngươi lại.” Diệp Bạch không thể không lên tiếng, lặp lại lời hứa của mình, “Bởi vì chỉ chạy trốn không giải quyết được vấn đề. Nếu cứ cắm đầu chạy, ngược lại có thể sẽ đụng phải những bùn đất cự nhân khác, lúc đó còn nguy hiểm hơn.” “Vậy ngươi đi mà miểu sát con hai lõi cự nhân kia cho ta xem đi, chỉ là một nhà thám hiểm thì đừng có mạnh miệng!” Thiếu nữ hoàn toàn từ bỏ hy vọng, chỉ tay về phía cuối con đường, “Đó là cường độ nhị giai kỵ sĩ đấy, ngươi đối phó nửa cái chân của nó còn khó, huống chi nó to như vậy! Ngươi mà xử lý được nó, muốn gì ta cũng cho! Ta không có thì bảo cha ta cho ngươi!” Thân hình hai mắt cự nhân đã xuất hiện sau dãy công trình kiến trúc kia. Trên mặt nó có hai viên bảo thạch hình thoi được khảm song song, giống như đôi mắt thực sự, đang lạnh lùng nhìn xuống hai con sâu bọ cách đó không xa.
Diệp Bạch đưa tay tháo mũ xuống, đặt lên đầu thiếu nữ, rồi đưa tay nới lỏng cà vạt, hỏi: “Xin hỏi lệnh tôn là ai?” “Cha ta là Tần Xuyên, cục trưởng Đặc Sự Cục thành phố Lâm Hải!” Thiếu nữ hậm hực gỡ mũ xuống, nhìn Diệp Bạch từ trên xuống dưới, “Dị biến thế này rồi mà ngươi còn giả bộ thư sinh làm gì? Người chơi nào ra ngoài lại mặc sơ mi thắt cà vạt chứ?” “Ta thích đánh giá ‘thư sinh’ này.” Diệp Bạch nhìn về phía hai mắt cự nhân đang sải bước tới gần. Vừa hay, hắn có vài ý tưởng muốn thử nghiệm.
Lặng lẽ tính toán khoảng cách trong đầu, Diệp Bạch đứng yên tại chỗ, thuận tay liên tục ném mấy cái [Truyện cổ tích Trinh sát thuật] về phía hai mắt cự nhân.
「 Đây là một cục Đất 」 「 Nó đang di chuyển, nhưng không phải người 」 「 Móc xuống tưới nước, có thể biến thành bùn nhão thượng hạng 」 「 Có thể dùng làm bùn nặn 」 「 Nó đang đến gần 」 Danh hiệu Phổ thông, năng lực rác rưởi.
“Này, ngươi thật sự muốn thách đấu nó hả? Thôi bỏ đi, ngươi tự mình chạy mau đi, đừng lo cho ta.” Thiếu nữ đặt mũ sang một bên, bắt đầu lục lọi trong cái túi nhỏ của mình. Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, sắc mặt nàng đã khá hơn một chút. “Mặc dù một phần ba sự xui xẻo hôm nay của ta là do ngươi, nhưng dù sao ta cũng là tiểu đội trưởng đội Găng Tay Đen của Đặc Sự Cục, không đến mức phải để một người chơi tự do bảo vệ.” Là một công tượng tam giai, nàng không đến mức không có đạo cụ bảo mệnh nào, chỉ là chúng đều là những đạo cụ dùng một lần có hiệu quả mạnh mẽ, vô cùng quý giá. Chưa đến thời khắc cuối cùng, nàng căn bản không muốn dùng đến một cái nào. Sao lại có người có thể không chút do dự sử dụng đạo cụ dùng một lần chứ? Tác dụng lớn nhất của những thứ này là để ở đó, chỉ ngắm thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
Đột nhiên, thiếu nữ cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua mặt. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Bạch đã cúi người xuống, lao ra ngoài với tốc độ mà mắt thường của nàng khó lòng bắt kịp.
“Đúng là nhà thám hiểm có khác, tốc độ chạy trốn đúng là nhanh thật.” Thiếu nữ vô thức lẩm bẩm một câu, nhưng ngay sau đó nàng phản ứng lại, “Khoan đã, sao hắn lại chạy về phía con cự nhân? Này, ngươi chạy nhầm hướng rồi!” Chạy.
Chạy.
Luồng gió phía trước tự động rẽ sang hai bên cơ thể, bàn chân chạm đất luôn ở góc độ phát lực thích hợp nhất. Diệp Bạch không ngừng điều khiển hiệu quả “Ảo thuật đại sư” một cách tinh vi, khiến quá trình chạy nước rút này trở nên ngắn hơn, thú vị hơn —— Đây vẫn là lần đầu hắn tận hưởng cảm giác được gió bao bọc.
Cơ thể bùn đất cự nhân không ngừng phóng đại trong tầm mắt. Khi còn cách nó vài mét, Diệp Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, liên tục đạp chân trong không khí để tăng độ cao, né tránh cánh tay đang vung tới của con cự nhân, dễ dàng đáp xuống vai nó.
Thiếu nữ lập tức không thể tin nổi dụi mắt: Khoan đã, hắn vừa làm gì vậy?
Trong giây lát, nàng thậm chí nghi ngờ thị giác của một công tượng như mình. Hình như vừa rồi nàng thấy gã kia đạp không khí để thực hiện một cú nhảy ba đoạn? Làm thế nào hắn có thể đặt chân giữa không trung?!
Diệp Bạch không rảnh để ý đến cơn bão trong đầu thiếu nữ. Sau khi đáp xuống vai bùn đất cự nhân, hắn lập tức móc từ trong túi hành lý ra một chiếc cuốc sắt mới tinh, giơ cao lên, bổ vào mặt con cự nhân. Hơn nữa còn thành công móc được viên bảo thạch hình thoi cùng với mảng đất phía dưới ra.
Không tệ, bản thân viên bảo thạch hình thoi rất khó phá hủy, nhưng vật liệu của bùn đất cự nhân chỉ là đất bùn mà thôi, đào cả viên đá ra là được chứ gì?
Nếu bức tường vốn đã yếu ớt, cánh cửa dù chắc chắn đến đâu cũng chẳng có tác dụng.
“Vô dụng, cho dù tạm thời đập tinh hạch ra, cũng không cắt đứt được liên hệ của nó với cơ thể, nó sẽ tự động bay về!” Mặc dù thiếu nữ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm trước hành động của Diệp Bạch, nhưng vẫn hét lớn nhắc nhở ngay lập tức, “Ngươi phải lấy cả hai tinh hạch xuống, như vậy nó mới tạm thời không thể hành động!” Không thể cắt đứt liên hệ? Sẽ tự động bay về?
Diệp Bạch bắt lấy viên bảo thạch hình thoi, nhét nó vào không gian tùy thân, sau đó đóng lối vào không gian tùy thân lại.
Như vậy không phải là được rồi sao? Chẳng lẽ nó còn có thể bay xuyên qua không gian ra ngoài?
Hai mắt cự nhân lập tức biến thành độc nhãn cự nhân. Một viên bảo thạch hình thoi căn bản không đủ để chống đỡ cơ thể khổng lồ như vậy, thân thể cấu tạo từ bùn đất nhanh chóng rung chuyển và sụp đổ, lượng lớn bùn đất ào ào rơi xuống, đọng lại thành một đống trên mặt đất. Thân hình khổng lồ cao gần chín mét nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn cao hơn bốn mét, lúc này mới dần ổn định.
“Xem ra liên hệ có thể cắt đứt được.” Từ hai mắt cự nhân biến thành độc nhãn cự nhân, mức độ uy hiếp có thể nói là giảm mạnh như rơi xuống vực.
Diệp Bạch nhảy mấy lần liên tiếp trên không trung, đáp xuống trước mặt thiếu nữ, đưa tay nhặt chiếc mũ trong lòng nàng lên, đội lại lên đầu mình.
“Cảm tạ ngươi đã cổ vũ.” Hắn nói.
Trong tiệm bán quần áo, Diệp Bạch nhìn chăm chú thiếu nữ đang ngồi bệt giữa đống quần áo lộn xộn trước mặt. Sự xuất hiện của hắn khiến nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thiếu nữ trông rất trẻ trung, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng mặc một chiếc váy ngủ dài, không tiện cho việc di chuyển, trên vai đeo một cái túi nhỏ. Dường như cách đây không lâu nàng vẫn còn ở trong một hoàn cảnh khá an nhàn, rồi đột nhiên gặp phải biến cố không thể tưởng tượng nổi, nên mới vội vàng rời đi.
Trên cánh tay nàng còn đeo một băng tay màu đen, phía trên có in biểu tượng của Đặc Sự Cục —— Đây là một trong những lý do khiến Diệp Bạch không chút do dự đến cứu nàng.
Đối mặt với dị biến có thể liên quan đến toàn bộ thành phố Lâm Hải, khả năng cao là do Tần cục trưởng khởi xướng, người chơi của Đặc Sự Cục ít nhiều gì cũng nên biết chút tình báo chứ?
Vừa rồi nhìn từ xa chỉ có thể thấy mơ hồ dáng người thiếu nữ, đến khi lại gần, Diệp Bạch mới xác nhận đây đúng là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nhưng khi quan sát kỹ hơn, hắn lại mơ hồ cảm thấy gương mặt thiếu nữ này có vẻ quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhất thời Diệp Bạch vẫn không thể nhớ ra đã gặp nàng ở đâu. Với trí nhớ của hắn mà nói, đây là chuyện khá hiếm thấy, nhất là khi đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp đủ khiến người ta gặp qua là không thể quên.
Lời nói của Diệp Bạch rơi vào không khí tĩnh lặng. Không đợi hắn chìm vào hồi tưởng, vẻ kinh ngạc và ngơ ngác trên mặt thiếu nữ nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ, nàng gần như hét lên: “Ngươi là người chơi?!” Nàng không những không tỏ ra yên tâm hay cầu cứu, ngược lại còn lộ rõ vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Diệp Bạch không hiểu tại sao thiếu nữ lại có biểu cảm như vậy, chỉ có thể gật đầu đơn giản: “Phải.” “Ngươi mau rời đi!” Thiếu nữ dường như lập tức từ bỏ ý định ẩn nấp yên lặng, hét lên với âm lượng không hề để ý có thể bị hai mắt cự nhân phát hiện hay không, “Hai người chơi chỉ cần tụ tập lại một chỗ, sẽ lập tức bị siêu phàm cảm ứng của hai lõi cự nhân phát hiện và định vị!” “......” Những lời này tiết lộ lượng thông tin cực lớn, khiến Diệp Bạch ngay lập tức xác nhận một loạt phỏng đoán của mình. Đồng thời, kèm theo tiếng ầm ầm trên con đường bên ngoài cửa hàng ngày càng lớn và gấp gáp, trong lòng hắn đột nhiên dấy lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Diệp Bạch không chút do dự lao về phía trước, tay phải vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, giữ chặt nàng bên cạnh mình, chân phải đạp mạnh một cái, lao nhanh về phía cửa sau của tiệm bán quần áo.
“Oành!” Ngay giây sau khi Diệp Bạch nhảy ra từ cửa sau, phía sau hắn liền truyền đến một tiếng nổ vang dữ dội, sóng xung kích trong không khí cùng lượng lớn bụi bặm phô thiên cái địa ập tới từ phía sau, bao phủ lấy bọn họ.
Thiếu nữ kinh hô một tiếng, nhanh chóng lấy ra một cái hồ lô nhỏ màu xanh lục. Hồ lô nhỏ nứt ra tại chỗ, hóa thành một vòng bảo vệ hình tròn màu xanh nhạt bao bọc hai người vào bên trong.
Luồng khí mạnh mẽ bị ngăn lại. Diệp Bạch nghiêng người chạy vào con hẻm nhỏ phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt cự nhân đang rút nắm đấm tròn vo về từ trong đống đổ nát, còn cửa hàng quần áo ban nãy đã biến thành một đống phế tích không thể nhận ra.
Diệp Bạch không dừng lại, tiếp tục di chuyển nhanh chóng trong con hẻm.
So với đường phố rộng rãi, những con hẻm nhỏ trong khu phố cũ càng quanh co khúc khuỷu hơn. Mặc dù chúng cũng không thể ngăn cản được hai mắt cự nhân cao gần chín mét, nhưng vẫn có thể làm chậm tốc độ của nó đôi chút.
“Ngươi là người chơi giai vị nào? Liệp sát giả? Hay là kỵ sĩ? Có năng lực siêu phàm dạng tấn công không?” Thiếu nữ nói nhanh vào tai Diệp Bạch, “Hai mắt cự nhân kia có cường độ thân thể tương đương nhị giai kỵ sĩ. Chỉ có cách phá hủy kết cấu cơ thể chúng trong một lần, để chúng tạm thời rơi vào giai đoạn hồi sinh, chúng ta mới có cơ hội chạy thoát.” `Có thể sống lại` –— Những con bùn đất cự nhân đó dù bị phá hủy vẫn có thể hồi sinh sao?
“Tại sao không phá hủy viên bảo thạch hình thoi trên mặt chúng? Nó trông như một điểm yếu được đánh dấu rõ ràng vậy, ta tin nó có liên hệ mật thiết đến sự tồn tại của bùn đất cự nhân.” Diệp Bạch di chuyển trong con hẻm theo trí nhớ, hai mắt cự nhân phía sau không ngừng đuổi theo, tiếng bước chân khổng lồ giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh ùng ùng. “Mặc dù thứ đó rất khó bị phá hủy.” Lúc bị bốn mắt cự nhân tấn công, Diệp Bạch từng phản kích một lần. Khi đó, hắn dùng chân phải đã tụ lực đá trúng chính xác vào viên bảo thạch hình thoi trên mặt bốn mắt cự nhân. Từ kinh nghiệm trước đây, Diệp Bạch tin chắc đó là một cú đá đủ để xuyên thủng tấm thép dày vài centimet. Nhưng một đòn như vậy lại chỉ để lại một vết nứt nhỏ trên viên bảo thạch hình thoi, không phá hủy được nó hoàn toàn. Mà vết nứt dường như không ảnh hưởng đến tác dụng của bảo thạch, bốn mắt cự nhân cũng không có biến đổi gì lớn.
Sau khi xác nhận rằng tạm thời không có cách nào giải quyết triệt để bốn mắt cự nhân, Diệp Bạch mới để Lynette mang mình rời khỏi hiện trường, đồng thời tạm thời liệt bùn đất cự nhân vào danh sách mục tiêu khó đối phó.
“Không phải rất khó, mà là người chơi cấp thấp căn bản không thể phá hủy thứ đó, kể cả người chơi cấp cao cũng phải đánh trúng chính xác mới được. Thứ đó được khảm ở vị trí cao tới tám mét!” Thiếu nữ nói nhanh, “Ngươi là người chơi cấp cao sao?” “Ta là nhị giai nhà thám hiểm.” Diệp Bạch nói rồi đột nhiên kéo thiếu nữ vào lòng ôm chặt, đồng thời lăn người sang bên trái, xuyên qua một lối đi nhỏ chỉ rộng bằng một người. Vài giây sau, bàn chân bùn đất cường tráng giẫm mạnh xuống bên ngoài lối đi, lại một lần nữa đá vụn và mảnh gỗ bay tứ tung.
“Lần này phiền phức thật rồi, ngươi là nhà thám hiểm, ta là công tượng, chúng ta đều rất khó đối phó trực diện với tình huống này.” Thiếu nữ không chống cự, cố gắng co người nép sát vào người Diệp Bạch, thuận tiện thu nhỏ vòng bảo vệ để chống lại xung kích. Nàng lo lắng cắn ngón tay cái: “Phải nghĩ cách thôi, nếu chúng ta không tách ra, sẽ bị hai lõi cự nhân truy sát đến chết —— Trốn ở đâu cũng vô dụng! Phạm vi siêu phàm cảm ứng của nó rất lớn!” “Bởi vì chúng ta là hai người chơi, nên mới bị hai mắt cự nhân truy sát? À, ngươi gọi nó là hai lõi cự nhân.” Diệp Bạch nói, “Vậy nếu chúng ta tách ra thì sao?” “Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta, hơn nữa bây giờ dù có bỏ lại ta cũng vô dụng,” thiếu nữ nói nhanh, “Cho dù không có siêu phàm cảm ứng, chúng cũng có bản năng săn giết cơ bản, sẽ dốc toàn lực săn giết người chơi chúng ta. Đến lúc đó nếu ngươi một mình, sẽ còn có độc nhãn cự nhân đuổi giết ngươi.” “Thì ra là vậy.” Siêu phàm cảm ứng, từ này giải thích vô cùng chính xác rất nhiều nghi vấn của Diệp Bạch. Dù đang mang thêm người, Diệp Bạch vẫn duy trì tốc độ tiến lên đều đặn, nhưng không đủ nhanh để cắt đuôi hai mắt cự nhân phía sau. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý định bỏ chạy, bởi vì từ những lời vừa rồi của thiếu nữ, hắn đã suy ra được thông tin:
Những bùn đất cự nhân này có năng lực cảm giác nhạy bén, trong tình huống bình thường, chúng sẽ đi săn lùng người chơi mà chúng cảm nhận được; Đồng thời, chúng còn có một loại siêu phàm cảm ứng, có thể phát hiện và định vị vị trí của số lượng người chơi tương ứng với số lượng bảo thạch hình thoi trên người chúng. Phạm vi tác dụng của loại cảm ứng sau vượt xa loại trước, có thể so sánh một cái là radar, một cái là ngũ quan, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Trong các cuộc dò xét của con dơi nhỏ Lynette, những kẻ gây náo động trong thành phố cơ bản đều là độc nhãn cự nhân. Đó là bởi vì trong siêu phàm cảm ứng của độc nhãn cự nhân, người chơi đơn độc có mặt ở khắp nơi.
Mà khi hai người chơi ở cùng nhau, sẽ kích hoạt siêu phàm cảm ứng của hai mắt cự nhân, và bị chúng truy sát; Cứ thế suy ra, ba người chơi ở cùng nhau sẽ bị tam nhãn cự nhân truy sát, bốn người chơi ở cùng nhau sẽ bị bốn mắt cự nhân truy sát.
Xem ra như vậy, vừa rồi đúng là vấn đề ở Diệp Bạch. Nếu thiếu nữ ẩn nấp một mình, có lẽ còn có thể dần thoát khỏi phạm vi săn lùng của hai mắt cự nhân. Nhưng Diệp Bạch lại đi tới chào hỏi, thành ra mới bị hai mắt cự nhân định vị trực tiếp.
Phạm vi của siêu phàm cảm ứng hẳn là tương đối lớn, hơn nữa cực kỳ nhạy bén. Diệp Bạch thoáng chốc đã hiểu ra tại sao con hai mắt cự nhân này lại chạy thẳng về hướng khu phố cũ:
Vừa rồi ở cửa tiệm bán quần áo, Lynette đã từng thoáng xuất hiện trong một giây lát để quan sát chiếc gương thử đồ trong tiệm. Nàng và Diệp Bạch ở cùng nhau đã trực tiếp thu hút một con hai mắt cự nhân tới. Nhưng Lynette rất nhanh đã trở về không gian tùy thân, khiến hai mắt cự nhân bị mất mục tiêu nên không truy đuổi đến ngay.
Còn sau đó, thiếu nữ làm thế nào bị cuốn vào chuyện này thì Diệp Bạch không rõ.
Diệp Bạch không hề nghi ngờ tính xác thực của thông tin từ thiếu nữ, bởi vì nó khớp với rất nhiều phỏng đoán của hắn, bao gồm cả suy đoán về số lượng người chơi ban nãy —— Hắn có thể cảm nhận được Lynette đang vỗ tay tán thưởng trong không gian tùy thân.
“Quả nhiên là như vậy! Lũ người khổng lồ này cực kỳ nhạy cảm với số lượng người chơi!” Diệp Bạch hơi nghiêng đầu. Trán thiếu nữ lấm tấm mồ hôi, có thể thấy nàng đang cố gắng suy nghĩ để không bị Diệp Bạch bỏ lại.
Nhưng nghĩ mãi cũng không ra cách nào hay, thấy Diệp Bạch sắp chạy ra khỏi con hẻm nhỏ trong khu phố cũ, nàng đành miễn cưỡng nói: “Hay là thế này, ngươi cứ giấu tạm ta ở đâu đó, rồi nhanh chóng rời đi. Chúng ta mau chóng kéo dãn khoảng cách, chỉ cần ta trốn đi, sẽ không bị hai lõi cự nhân phát hiện nữa.” “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu.” Diệp Bạch nói rồi giảm tốc độ, nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống một chiếc ghế dài bên đường.
Thiếu nữ: “???” Nàng kinh ngạc tột độ nhìn Diệp Bạch. Người này trông có vẻ lịch thiệp mà, sao lại nói một đằng làm một nẻo thế?!
“Ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng phải đặt ta ở chỗ nào có thể trốn được chứ! Sao lại đặt ngay trên đường thế này?” Thiếu nữ nhất thời tức đến suýt khóc, “Thà ta cứ trốn trong tiệm bán quần áo còn hơn. Nếu không phải tên nhà ngươi chạy tới làm phiền ta, nói không chừng bây giờ ta đã an toàn rồi!” Thiếu nữ duỗi thẳng hai chân, nhìn lên trời, tự trách hét lớn: “Xui xẻo, coi như ta xui xẻo đi! Hôm nay đúng là ngày đen đủi của ta! Ngủ trưa ở nhà cũng bị quái vật tấn công! Khó khăn lắm mới trốn vào khu phố cũ tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, lại bị hai lõi cự nhân đột nhiên đi ngang qua phát hiện! Tốn mất một đạo cụ bảo mệnh, vất vả lắm mới giấu được mình đi, lại có một người chơi kỳ quái đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối! Bây giờ lại sắp bị hắn bỏ lại để tự mình đối mặt với quái vật! Sao ta lại xui xẻo thế này chứ!” Diệp Bạch lặng lẽ gảy vành mũ.
Xin lỗi nhé, tiểu cô nương, đây là tai bay vạ gió do thiếu thông tin thôi.
“Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ ngươi lại.” Diệp Bạch không thể không lên tiếng, lặp lại lời hứa của mình, “Bởi vì chỉ chạy trốn không giải quyết được vấn đề. Nếu cứ cắm đầu chạy, ngược lại có thể sẽ đụng phải những bùn đất cự nhân khác, lúc đó còn nguy hiểm hơn.” “Vậy ngươi đi mà miểu sát con hai lõi cự nhân kia cho ta xem đi, chỉ là một nhà thám hiểm thì đừng có mạnh miệng!” Thiếu nữ hoàn toàn từ bỏ hy vọng, chỉ tay về phía cuối con đường, “Đó là cường độ nhị giai kỵ sĩ đấy, ngươi đối phó nửa cái chân của nó còn khó, huống chi nó to như vậy! Ngươi mà xử lý được nó, muốn gì ta cũng cho! Ta không có thì bảo cha ta cho ngươi!” Thân hình hai mắt cự nhân đã xuất hiện sau dãy công trình kiến trúc kia. Trên mặt nó có hai viên bảo thạch hình thoi được khảm song song, giống như đôi mắt thực sự, đang lạnh lùng nhìn xuống hai con sâu bọ cách đó không xa.
Diệp Bạch đưa tay tháo mũ xuống, đặt lên đầu thiếu nữ, rồi đưa tay nới lỏng cà vạt, hỏi: “Xin hỏi lệnh tôn là ai?” “Cha ta là Tần Xuyên, cục trưởng Đặc Sự Cục thành phố Lâm Hải!” Thiếu nữ hậm hực gỡ mũ xuống, nhìn Diệp Bạch từ trên xuống dưới, “Dị biến thế này rồi mà ngươi còn giả bộ thư sinh làm gì? Người chơi nào ra ngoài lại mặc sơ mi thắt cà vạt chứ?” “Ta thích đánh giá ‘thư sinh’ này.” Diệp Bạch nhìn về phía hai mắt cự nhân đang sải bước tới gần. Vừa hay, hắn có vài ý tưởng muốn thử nghiệm.
Lặng lẽ tính toán khoảng cách trong đầu, Diệp Bạch đứng yên tại chỗ, thuận tay liên tục ném mấy cái [Truyện cổ tích Trinh sát thuật] về phía hai mắt cự nhân.
「 Đây là một cục Đất 」 「 Nó đang di chuyển, nhưng không phải người 」 「 Móc xuống tưới nước, có thể biến thành bùn nhão thượng hạng 」 「 Có thể dùng làm bùn nặn 」 「 Nó đang đến gần 」 Danh hiệu Phổ thông, năng lực rác rưởi.
“Này, ngươi thật sự muốn thách đấu nó hả? Thôi bỏ đi, ngươi tự mình chạy mau đi, đừng lo cho ta.” Thiếu nữ đặt mũ sang một bên, bắt đầu lục lọi trong cái túi nhỏ của mình. Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, sắc mặt nàng đã khá hơn một chút. “Mặc dù một phần ba sự xui xẻo hôm nay của ta là do ngươi, nhưng dù sao ta cũng là tiểu đội trưởng đội Găng Tay Đen của Đặc Sự Cục, không đến mức phải để một người chơi tự do bảo vệ.” Là một công tượng tam giai, nàng không đến mức không có đạo cụ bảo mệnh nào, chỉ là chúng đều là những đạo cụ dùng một lần có hiệu quả mạnh mẽ, vô cùng quý giá. Chưa đến thời khắc cuối cùng, nàng căn bản không muốn dùng đến một cái nào. Sao lại có người có thể không chút do dự sử dụng đạo cụ dùng một lần chứ? Tác dụng lớn nhất của những thứ này là để ở đó, chỉ ngắm thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
Đột nhiên, thiếu nữ cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua mặt. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Bạch đã cúi người xuống, lao ra ngoài với tốc độ mà mắt thường của nàng khó lòng bắt kịp.
“Đúng là nhà thám hiểm có khác, tốc độ chạy trốn đúng là nhanh thật.” Thiếu nữ vô thức lẩm bẩm một câu, nhưng ngay sau đó nàng phản ứng lại, “Khoan đã, sao hắn lại chạy về phía con cự nhân? Này, ngươi chạy nhầm hướng rồi!” Chạy.
Chạy.
Luồng gió phía trước tự động rẽ sang hai bên cơ thể, bàn chân chạm đất luôn ở góc độ phát lực thích hợp nhất. Diệp Bạch không ngừng điều khiển hiệu quả “Ảo thuật đại sư” một cách tinh vi, khiến quá trình chạy nước rút này trở nên ngắn hơn, thú vị hơn —— Đây vẫn là lần đầu hắn tận hưởng cảm giác được gió bao bọc.
Cơ thể bùn đất cự nhân không ngừng phóng đại trong tầm mắt. Khi còn cách nó vài mét, Diệp Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, liên tục đạp chân trong không khí để tăng độ cao, né tránh cánh tay đang vung tới của con cự nhân, dễ dàng đáp xuống vai nó.
Thiếu nữ lập tức không thể tin nổi dụi mắt: Khoan đã, hắn vừa làm gì vậy?
Trong giây lát, nàng thậm chí nghi ngờ thị giác của một công tượng như mình. Hình như vừa rồi nàng thấy gã kia đạp không khí để thực hiện một cú nhảy ba đoạn? Làm thế nào hắn có thể đặt chân giữa không trung?!
Diệp Bạch không rảnh để ý đến cơn bão trong đầu thiếu nữ. Sau khi đáp xuống vai bùn đất cự nhân, hắn lập tức móc từ trong túi hành lý ra một chiếc cuốc sắt mới tinh, giơ cao lên, bổ vào mặt con cự nhân. Hơn nữa còn thành công móc được viên bảo thạch hình thoi cùng với mảng đất phía dưới ra.
Không tệ, bản thân viên bảo thạch hình thoi rất khó phá hủy, nhưng vật liệu của bùn đất cự nhân chỉ là đất bùn mà thôi, đào cả viên đá ra là được chứ gì?
Nếu bức tường vốn đã yếu ớt, cánh cửa dù chắc chắn đến đâu cũng chẳng có tác dụng.
“Vô dụng, cho dù tạm thời đập tinh hạch ra, cũng không cắt đứt được liên hệ của nó với cơ thể, nó sẽ tự động bay về!” Mặc dù thiếu nữ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm trước hành động của Diệp Bạch, nhưng vẫn hét lớn nhắc nhở ngay lập tức, “Ngươi phải lấy cả hai tinh hạch xuống, như vậy nó mới tạm thời không thể hành động!” Không thể cắt đứt liên hệ? Sẽ tự động bay về?
Diệp Bạch bắt lấy viên bảo thạch hình thoi, nhét nó vào không gian tùy thân, sau đó đóng lối vào không gian tùy thân lại.
Như vậy không phải là được rồi sao? Chẳng lẽ nó còn có thể bay xuyên qua không gian ra ngoài?
Hai mắt cự nhân lập tức biến thành độc nhãn cự nhân. Một viên bảo thạch hình thoi căn bản không đủ để chống đỡ cơ thể khổng lồ như vậy, thân thể cấu tạo từ bùn đất nhanh chóng rung chuyển và sụp đổ, lượng lớn bùn đất ào ào rơi xuống, đọng lại thành một đống trên mặt đất. Thân hình khổng lồ cao gần chín mét nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn cao hơn bốn mét, lúc này mới dần ổn định.
“Xem ra liên hệ có thể cắt đứt được.” Từ hai mắt cự nhân biến thành độc nhãn cự nhân, mức độ uy hiếp có thể nói là giảm mạnh như rơi xuống vực.
Diệp Bạch nhảy mấy lần liên tiếp trên không trung, đáp xuống trước mặt thiếu nữ, đưa tay nhặt chiếc mũ trong lòng nàng lên, đội lại lên đầu mình.
“Cảm tạ ngươi đã cổ vũ.” Hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận