Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 147 dị thế giới chiến tranh (1)/ quỷ dị khối lập phương.
Chương 147: Chiến tranh dị thế giới (1)/ Khối lập phương quỷ dị.
Két két —— Két két —— Tiếng côn trùng kêu kéo dài không ngừng vang lên bên tai, ánh dương quang cùng mùi cỏ xanh hỗn tạp tràn vào khoang mũi.
Trước mặt là một khu rừng rậm rạp tĩnh mịch, những cây đại thụ cần ít nhất mấy người ôm mới xuể có thể thấy ở khắp nơi, trên cành cây cao là tán lá xanh biếc rậm rạp, mặt đất bị bao phủ bởi lớp lá rụng thật dày, cây bụi mọc um tùm, rất nhiều rễ cây cổ thụ uốn lượn, cùng nhau tạo nên một khung cảnh nguyên thủy hoàn toàn không có dấu vết khai phá.
Khi Diệp Bạch mở mắt ra, cảnh tượng tự nhiên hài hòa này hiện ra trước mắt.
Nơi này chính là nền văn minh "Zora" được nhắc tới?
Khung cảnh tự nhiên này khiến tâm tình người ta bất giác thư thái, nhất thời khó mà tưởng tượng nơi này đã bị hỗn loạn xâm lấn, nhưng có lẽ chỉ vì nơi đây cách xa khu dân cư mà thôi.
Diệp Bạch vừa quan sát bốn phía thông qua Âm Ảnh Giới tầng, vừa đưa tay lấy hai con dơi nhỏ từ không gian tùy thân ra, lần lượt đặt lên vai và vào trong áo mình.
Thông qua kết nối tinh thần của Lynette, các cô gái ở trong không gian tùy thân đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, đồng thời giao tiếp liền mạch với Diệp Bạch.
Sau khi dò xét cặn kẽ, Diệp Bạch phát hiện nơi đây dường như chỉ là một khu rừng nguyên thủy thông thường, thảm thực vật phát triển vô cùng tươi tốt, và dường như không có mối nguy hiểm nào bất thường. Mặc dù có một số côn trùng độc, dã thú các loại, nhưng những thứ nhỏ nhặt này không gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với hắn.
Trong phạm vi dò xét của Âm Ảnh Giới tầng, Diệp Bạch không phát hiện cư dân “bản địa” nào, cũng không thấy bóng dáng người chơi khác, mở giao diện người chơi ra thì phía trên cũng không có thêm nội dung gì đặc biệt.
“Không ổn rồi.”
Diệp Bạch tiện tay ném ra một con dơi nhỏ làm dấu hiệu, con dơi nhỏ nhanh chóng vỗ cánh, giấu mình vào một hốc cây kín đáo. “Sau khi tiến vào nhiệm vụ lại không có bất kỳ chỉ dẫn nào, không có mục tiêu nhiệm vụ cụ thể, trong phạm vi một ki-lô-mét không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể giao tiếp, thậm chí cả phương hướng tập hợp cũng không có, thế này là sao?”
Mặc dù trong phạm vi dò xét của Âm Ảnh Giới tầng, Diệp Bạch không tìm thấy mối nguy hiểm nào, nhưng chuyện này về mặt logic rõ ràng có gì đó không ổn. Tần cục trưởng làm việc kiểu này sao? Để tất cả người chơi cứ thế xuất hiện một cách khó hiểu trong thế giới nhiệm vụ?
May mắn hắn là Nhà Thám Hiểm, có thể nhanh chóng quét hình môi trường xung quanh, nếu đổi lại là người chơi thuộc chức nghiệp khác, không biết sẽ còn luống cuống tại chỗ bao lâu nữa.
Hay là nói, Tần cục trưởng sắp xếp như vậy là có tính toán của riêng mình? Các tổ chức người chơi lớn khác có nhận được tin tức nội bộ không?
Diệp Bạch suy nghĩ nhanh một chút, quyết định đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh trước, xem tình hình rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, tai hắn đột nhiên khẽ động, cả người hóa thành bóng tối dịch chuyển tức thời lên tán cây.
Phía trên, tầm mắt chợt mở rộng, mặt trời treo cao trên bầu trời trong xanh, trước mắt là một biển cây xanh biếc mênh mông vô bờ.
Diệp Bạch ẩn mình trong bóng tối trên một chiếc lá ở đó, nhìn về phía xa.
“Ầm ầm!”
Phía xa, tại sườn một ngọn núi đang bốc lên một cột khói đặc cuồn cuộn, kèm theo đó là những tiếng nổ trầm đục không ngừng vang lên. Ngay sau đó, một đạo quang pháo màu vàng chói mắt hơn cả ánh dương quang đột nhiên sáng lên từ vị trí khói đặc, theo tiếng nổ vang dữ dội, tạo ra một rãnh sâu thật dài trong rừng rậm. Vô số bụi mù, đất đá và mảnh vụn thực vật bay lên tức thì, tạo thành một màn khói khổng lồ trên không trung.
“Sức phá hoại thật mạnh, bên kia có người đang đánh nhau? Có muốn qua đó xem thử không?”
Diệp Bạch suy nghĩ trong lòng một giây rồi nhanh chóng quyết định: Qua đó dò xét một phen, ở rìa phạm vi có thể dò xét được bằng Âm Ảnh Giới tầng mà quan sát, xem tình hình cụ thể rồi cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì.
Hắn đầu tiên kích hoạt 【 Đế Vương chi tâm +4】 để giảm bớt thông tin và cảm giác tồn tại của bản thân, sau đó di chuyển qua Âm Ảnh Giới tầng về hướng phát ra vụ nổ.
Vài giây sau, Diệp Bạch có chút kinh ngạc nhướng mày.
“Sao lại là hắn?”
Tại tâm điểm nơi vụ nổ xảy ra, trên một khoảng đất đã trở nên loang lổ, đang đứng một thanh niên tóc vàng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hai tay nắm một thanh phá kiếm rỉ sét trông cực kỳ quen mắt.
À, đây không phải là Cựu Kiếm sao.
Đây là đồng đội tạm thời của Diệp Bạch trong 【 Huyết Chi Bôi 】, một Kỵ sĩ bậc bốn có sức chống chịu đáng nể. Hắn còn có một người chị gái, ID là 【 Bất động đại đồ thư quán 】, hai chị em đều là thành viên của tổ chức người chơi lớn 【 Tháp Cao 】.
Lúc này Cựu Kiếm mặt đầy vẻ nghiêm trọng, dường như đang giằng co với kẻ địch nào đó, nhưng trong phạm vi dò xét của Diệp Bạch, gần đó không hề có mục tiêu nào có thể gọi là kẻ địch.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, không tùy tiện hiện thân, mà sau khi tiếp cận phạm vi trăm mét, hắn điều khiển một mảng bóng tối nhỏ, tạo thành một dòng chữ trên cánh tay Cựu Kiếm:
“Vị anh hùng này, ngươi gặp phải phiền phức gì vậy?”
Là một Kỵ sĩ cấp cao có tố chất cơ thể cường đại, ngũ giác vô cùng nhạy bén, ngay khoảnh khắc bóng tối gần đó bắt đầu ngọ nguậy bất thường, Cựu Kiếm liền phát hiện điều không ổn. Nhưng hắn không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp nào, nên cứ để mặc bóng tối viết chữ trên cánh tay mình, đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn quan sát.
Khi nhìn thấy dòng chữ này, Cựu Kiếm không giấu được vẻ sửng sốt trong giây lát.
Rõ ràng là vị Kỵ sĩ cấp cao này gần đây đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, nhất thời không nhớ ra lời trêu đùa trước đây giữa hắn và Diệp Bạch, thế nên Diệp Bạch đành phải bổ sung thêm một ám hiệu: “Võ thuật gia.”
Cựu Kiếm lập tức sáng mắt lên, mấp máy môi nói nhỏ: “Bạch Y?”
“Là ta, ta đang ở gần ngươi, có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.”
Diệp Bạch dùng chữ viết bằng bóng tối để giao tiếp với Cựu Kiếm, “Ngươi đang cảnh giác cái gì?”
Cựu Kiếm không để lộ cảm xúc, mở giao diện người chơi của mình ra, rồi mấp máy môi nói: “Là khối lập phương, cẩn thận khối lập phương.”
“Khối lập phương?”
Mặc dù Diệp Bạch không hiểu ý của Cựu Kiếm, nhưng hắn vẫn lập tức dò xét xung quanh, đặc biệt chú ý đến những vật thể giống “khối lập phương”.
Nhưng ngoài một vài hòn đá nhỏ tình cờ có góc cạnh tương tự, hắn không phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả.
“Đúng, khối lập phương,”
Cựu Kiếm nhanh chóng nói nhỏ, “Khối lập phương ẩn hình, có thể di động, vô cùng cổ quái......”
Cựu Kiếm còn đang nói, thì phía sau hắn, trong đám bụi mù, đột nhiên xuất hiện một đường hầm hình vuông di chuyển với tốc độ cực nhanh, đường kính khoảng 4-5 centimet, trông như một khối rubik ẩn hình đang lao nhanh về phía hắn!
Đường hầm hình vuông này lao về phía Cựu Kiếm với tốc độ cực nhanh, lúc này muốn nhắc nhở thêm cũng hoàn toàn không kịp. “Kẻ địch” đã nắm chính xác thời cơ Cựu Kiếm hơi mất tập trung để đánh lén. Diệp Bạch chỉ kịp đưa tay, tạo một tấm lá chắn sấm sét từ xa cho hắn.
Điều nằm ngoài dự liệu của Diệp Bạch là, lá chắn sấm sét vừa tiếp xúc với khối lập phương ẩn hình, ngay lập tức biến mất như bọt xà phòng với một tiếng “Bốp”.
Cái gì?
Lá chắn sấm sét là lá chắn linh tính kèm theo hiệu quả phản thương, cho dù chạm phải năng lực cấp cao cũng có thể chống đỡ được đôi chút, làm sao có thể bị phá hủy ngay lập tức như vậy?!
Tuy nhiên, lá chắn sấm sét lóe lên rồi biến mất này dù sao cũng đã nhắc nhở Cựu Kiếm, giúp hắn thực hiện cú né tránh cực hạn vào giây cuối cùng. Nhưng phần eo vẫn bị khối lập phương ẩn hình này sượt qua, tạo ra một lỗ hổng lớn, máu tươi lập tức phun ra.
Cựu Kiếm mặt không đổi sắc, cơ bắp bên hông nhanh chóng co rúm lại, tạm thời cầm máu, nhưng khối lập phương trong suốt kia đã hoàn toàn biến mất vào không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Diệp Bạch nhíu mày.
Khối lập phương trong suốt vừa rồi di chuyển rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ hành động của đối phương. Vết thương trên hông Cựu Kiếm không phải bị cắt ra, mà phần tiếp xúc với khối lập phương đã biến mất hoàn toàn, như thể mảng máu thịt đó bị "xoá" đi vậy!
Xét đến việc lá chắn sấm sét dễ dàng bị phá hủy lúc nãy, lẽ nào khối lập phương ẩn hình này có năng lực “tiêu diệt không phân biệt mọi vật chất trên đường đi của nó”?
Vậy nếu nó xuyên qua tim hoặc đầu của người chơi, chẳng phải là chết ngay tại chỗ sao.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Một loại quái linh nào đó chăng?
Ẩn hình, tốc độ di chuyển nhanh, năng lực miểu sát mạnh, lại cực kỳ khó bị phát hiện, lúc di chuyển gần như không gây ra tiếng động, dùng để đánh lén quả thực không còn gì thích hợp hơn!
Diệp Bạch ngay lập tức hiểu ra lý do Cựu Kiếm vừa rồi khoa trương bắn ra quang pháo: Hắn muốn dùng vụ nổ để tung bụi đất lên, tạo thành một màn khói xung quanh mình, phòng ngừa kẻ địch ẩn thân đánh lén!
Sau khi nghĩ thông điểm này, Diệp Bạch nhanh chóng hỏi Cựu Kiếm: “Ngươi biết gì về khối lập phương này? Nó có thể bị tiêu diệt không?”
“Cũng chỉ có được chút thông tin lúc bị nó đánh thôi,”
Cựu Kiếm nhếch mép, trên vai trái của hắn cũng có một lỗ hổng tương đối khủng khiếp, xem ra đó là kết quả của việc bị đánh lén. “Nó không cho ta cảm giác hoàn toàn không thể chiến thắng, chắc là có thể xử lý được, nhưng ta chưa nghĩ ra cách.”
Chính Cựu Kiếm cũng cảm thấy bị đánh bất ngờ, hắn không hề lơ là hay xem thường nhiệm vụ này, nhưng ai mà ngờ được chỉ trong vòng chưa đầy ba phút sau khi vào nhiệm vụ, lại đụng phải một cuộc tấn công quỷ dị mà ngay cả Kỵ sĩ bậc bốn cũng thấy khó giải quyết!
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, viết một dòng chữ lên cánh tay Cựu Kiếm: “Lại để lộ sơ hở, dụ nó ra đây.”
“Ngươi xử lý được không?”
“Thử xem sao.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản, Cựu Kiếm hơi do dự một chút rồi quyết tâm: “Được.”
Hiện tại hắn ở ngoài sáng còn Diệp Bạch ở trong tối, đây chính là lúc có ưu thế lớn nhất. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, không chừng kẻ địch khối lập phương kia sẽ phát hiện Diệp Bạch đang giao tiếp với hắn, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn bây giờ.
Cựu Kiếm cũng không phải kiểu người do dự, sau khi quyết định, hắn lập tức bày ra tư thế đối địch còn nghiêm túc hơn cả lúc nãy, ánh mắt vô cùng sắc bén quét nhìn bốn phía.
Nhưng khi hắn nhìn sang bên trái thì luôn chậm nửa nhịp, cơ bắp ở vết thương trên vai trái thỉnh thoảng lại run rẩy vài lần, quá trình hồi phục dường như không mấy thuận lợi.
Không khí tràn ngập sự yên tĩnh hết sức kỳ lạ. Cựu Kiếm đứng giữa vùng đất loang lổ, sẵn sàng nghênh địch, lặng lẽ giằng co với kẻ địch vô hình.
Diệp Bạch cũng im lặng chờ đợi. Lá chắn sấm sét vừa rồi xuất hiện đột ngột trên người Cựu Kiếm, trông rất giống như hắn kích hoạt một đạo cụ hộ thân nào đó, bản thân Diệp Bạch hẳn là chưa bị lộ.
Mười mấy giây tiếp theo dài tựa như cả một giờ.
Ngay khoảnh khắc Cựu Kiếm vừa quay đầu đi lần nữa, khối lập phương trong suốt lặng lẽ không tiếng động xuyên qua lớp bụi mù trong không khí, lao về phía hắn từ điểm mù trong tầm mắt của Cựu Kiếm, mục tiêu chính là —— trái tim của hắn!
Két két —— Két két —— Tiếng côn trùng kêu kéo dài không ngừng vang lên bên tai, ánh dương quang cùng mùi cỏ xanh hỗn tạp tràn vào khoang mũi.
Trước mặt là một khu rừng rậm rạp tĩnh mịch, những cây đại thụ cần ít nhất mấy người ôm mới xuể có thể thấy ở khắp nơi, trên cành cây cao là tán lá xanh biếc rậm rạp, mặt đất bị bao phủ bởi lớp lá rụng thật dày, cây bụi mọc um tùm, rất nhiều rễ cây cổ thụ uốn lượn, cùng nhau tạo nên một khung cảnh nguyên thủy hoàn toàn không có dấu vết khai phá.
Khi Diệp Bạch mở mắt ra, cảnh tượng tự nhiên hài hòa này hiện ra trước mắt.
Nơi này chính là nền văn minh "Zora" được nhắc tới?
Khung cảnh tự nhiên này khiến tâm tình người ta bất giác thư thái, nhất thời khó mà tưởng tượng nơi này đã bị hỗn loạn xâm lấn, nhưng có lẽ chỉ vì nơi đây cách xa khu dân cư mà thôi.
Diệp Bạch vừa quan sát bốn phía thông qua Âm Ảnh Giới tầng, vừa đưa tay lấy hai con dơi nhỏ từ không gian tùy thân ra, lần lượt đặt lên vai và vào trong áo mình.
Thông qua kết nối tinh thần của Lynette, các cô gái ở trong không gian tùy thân đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, đồng thời giao tiếp liền mạch với Diệp Bạch.
Sau khi dò xét cặn kẽ, Diệp Bạch phát hiện nơi đây dường như chỉ là một khu rừng nguyên thủy thông thường, thảm thực vật phát triển vô cùng tươi tốt, và dường như không có mối nguy hiểm nào bất thường. Mặc dù có một số côn trùng độc, dã thú các loại, nhưng những thứ nhỏ nhặt này không gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với hắn.
Trong phạm vi dò xét của Âm Ảnh Giới tầng, Diệp Bạch không phát hiện cư dân “bản địa” nào, cũng không thấy bóng dáng người chơi khác, mở giao diện người chơi ra thì phía trên cũng không có thêm nội dung gì đặc biệt.
“Không ổn rồi.”
Diệp Bạch tiện tay ném ra một con dơi nhỏ làm dấu hiệu, con dơi nhỏ nhanh chóng vỗ cánh, giấu mình vào một hốc cây kín đáo. “Sau khi tiến vào nhiệm vụ lại không có bất kỳ chỉ dẫn nào, không có mục tiêu nhiệm vụ cụ thể, trong phạm vi một ki-lô-mét không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể giao tiếp, thậm chí cả phương hướng tập hợp cũng không có, thế này là sao?”
Mặc dù trong phạm vi dò xét của Âm Ảnh Giới tầng, Diệp Bạch không tìm thấy mối nguy hiểm nào, nhưng chuyện này về mặt logic rõ ràng có gì đó không ổn. Tần cục trưởng làm việc kiểu này sao? Để tất cả người chơi cứ thế xuất hiện một cách khó hiểu trong thế giới nhiệm vụ?
May mắn hắn là Nhà Thám Hiểm, có thể nhanh chóng quét hình môi trường xung quanh, nếu đổi lại là người chơi thuộc chức nghiệp khác, không biết sẽ còn luống cuống tại chỗ bao lâu nữa.
Hay là nói, Tần cục trưởng sắp xếp như vậy là có tính toán của riêng mình? Các tổ chức người chơi lớn khác có nhận được tin tức nội bộ không?
Diệp Bạch suy nghĩ nhanh một chút, quyết định đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh trước, xem tình hình rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, tai hắn đột nhiên khẽ động, cả người hóa thành bóng tối dịch chuyển tức thời lên tán cây.
Phía trên, tầm mắt chợt mở rộng, mặt trời treo cao trên bầu trời trong xanh, trước mắt là một biển cây xanh biếc mênh mông vô bờ.
Diệp Bạch ẩn mình trong bóng tối trên một chiếc lá ở đó, nhìn về phía xa.
“Ầm ầm!”
Phía xa, tại sườn một ngọn núi đang bốc lên một cột khói đặc cuồn cuộn, kèm theo đó là những tiếng nổ trầm đục không ngừng vang lên. Ngay sau đó, một đạo quang pháo màu vàng chói mắt hơn cả ánh dương quang đột nhiên sáng lên từ vị trí khói đặc, theo tiếng nổ vang dữ dội, tạo ra một rãnh sâu thật dài trong rừng rậm. Vô số bụi mù, đất đá và mảnh vụn thực vật bay lên tức thì, tạo thành một màn khói khổng lồ trên không trung.
“Sức phá hoại thật mạnh, bên kia có người đang đánh nhau? Có muốn qua đó xem thử không?”
Diệp Bạch suy nghĩ trong lòng một giây rồi nhanh chóng quyết định: Qua đó dò xét một phen, ở rìa phạm vi có thể dò xét được bằng Âm Ảnh Giới tầng mà quan sát, xem tình hình cụ thể rồi cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì.
Hắn đầu tiên kích hoạt 【 Đế Vương chi tâm +4】 để giảm bớt thông tin và cảm giác tồn tại của bản thân, sau đó di chuyển qua Âm Ảnh Giới tầng về hướng phát ra vụ nổ.
Vài giây sau, Diệp Bạch có chút kinh ngạc nhướng mày.
“Sao lại là hắn?”
Tại tâm điểm nơi vụ nổ xảy ra, trên một khoảng đất đã trở nên loang lổ, đang đứng một thanh niên tóc vàng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hai tay nắm một thanh phá kiếm rỉ sét trông cực kỳ quen mắt.
À, đây không phải là Cựu Kiếm sao.
Đây là đồng đội tạm thời của Diệp Bạch trong 【 Huyết Chi Bôi 】, một Kỵ sĩ bậc bốn có sức chống chịu đáng nể. Hắn còn có một người chị gái, ID là 【 Bất động đại đồ thư quán 】, hai chị em đều là thành viên của tổ chức người chơi lớn 【 Tháp Cao 】.
Lúc này Cựu Kiếm mặt đầy vẻ nghiêm trọng, dường như đang giằng co với kẻ địch nào đó, nhưng trong phạm vi dò xét của Diệp Bạch, gần đó không hề có mục tiêu nào có thể gọi là kẻ địch.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, không tùy tiện hiện thân, mà sau khi tiếp cận phạm vi trăm mét, hắn điều khiển một mảng bóng tối nhỏ, tạo thành một dòng chữ trên cánh tay Cựu Kiếm:
“Vị anh hùng này, ngươi gặp phải phiền phức gì vậy?”
Là một Kỵ sĩ cấp cao có tố chất cơ thể cường đại, ngũ giác vô cùng nhạy bén, ngay khoảnh khắc bóng tối gần đó bắt đầu ngọ nguậy bất thường, Cựu Kiếm liền phát hiện điều không ổn. Nhưng hắn không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp nào, nên cứ để mặc bóng tối viết chữ trên cánh tay mình, đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn quan sát.
Khi nhìn thấy dòng chữ này, Cựu Kiếm không giấu được vẻ sửng sốt trong giây lát.
Rõ ràng là vị Kỵ sĩ cấp cao này gần đây đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, nhất thời không nhớ ra lời trêu đùa trước đây giữa hắn và Diệp Bạch, thế nên Diệp Bạch đành phải bổ sung thêm một ám hiệu: “Võ thuật gia.”
Cựu Kiếm lập tức sáng mắt lên, mấp máy môi nói nhỏ: “Bạch Y?”
“Là ta, ta đang ở gần ngươi, có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.”
Diệp Bạch dùng chữ viết bằng bóng tối để giao tiếp với Cựu Kiếm, “Ngươi đang cảnh giác cái gì?”
Cựu Kiếm không để lộ cảm xúc, mở giao diện người chơi của mình ra, rồi mấp máy môi nói: “Là khối lập phương, cẩn thận khối lập phương.”
“Khối lập phương?”
Mặc dù Diệp Bạch không hiểu ý của Cựu Kiếm, nhưng hắn vẫn lập tức dò xét xung quanh, đặc biệt chú ý đến những vật thể giống “khối lập phương”.
Nhưng ngoài một vài hòn đá nhỏ tình cờ có góc cạnh tương tự, hắn không phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả.
“Đúng, khối lập phương,”
Cựu Kiếm nhanh chóng nói nhỏ, “Khối lập phương ẩn hình, có thể di động, vô cùng cổ quái......”
Cựu Kiếm còn đang nói, thì phía sau hắn, trong đám bụi mù, đột nhiên xuất hiện một đường hầm hình vuông di chuyển với tốc độ cực nhanh, đường kính khoảng 4-5 centimet, trông như một khối rubik ẩn hình đang lao nhanh về phía hắn!
Đường hầm hình vuông này lao về phía Cựu Kiếm với tốc độ cực nhanh, lúc này muốn nhắc nhở thêm cũng hoàn toàn không kịp. “Kẻ địch” đã nắm chính xác thời cơ Cựu Kiếm hơi mất tập trung để đánh lén. Diệp Bạch chỉ kịp đưa tay, tạo một tấm lá chắn sấm sét từ xa cho hắn.
Điều nằm ngoài dự liệu của Diệp Bạch là, lá chắn sấm sét vừa tiếp xúc với khối lập phương ẩn hình, ngay lập tức biến mất như bọt xà phòng với một tiếng “Bốp”.
Cái gì?
Lá chắn sấm sét là lá chắn linh tính kèm theo hiệu quả phản thương, cho dù chạm phải năng lực cấp cao cũng có thể chống đỡ được đôi chút, làm sao có thể bị phá hủy ngay lập tức như vậy?!
Tuy nhiên, lá chắn sấm sét lóe lên rồi biến mất này dù sao cũng đã nhắc nhở Cựu Kiếm, giúp hắn thực hiện cú né tránh cực hạn vào giây cuối cùng. Nhưng phần eo vẫn bị khối lập phương ẩn hình này sượt qua, tạo ra một lỗ hổng lớn, máu tươi lập tức phun ra.
Cựu Kiếm mặt không đổi sắc, cơ bắp bên hông nhanh chóng co rúm lại, tạm thời cầm máu, nhưng khối lập phương trong suốt kia đã hoàn toàn biến mất vào không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Diệp Bạch nhíu mày.
Khối lập phương trong suốt vừa rồi di chuyển rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ hành động của đối phương. Vết thương trên hông Cựu Kiếm không phải bị cắt ra, mà phần tiếp xúc với khối lập phương đã biến mất hoàn toàn, như thể mảng máu thịt đó bị "xoá" đi vậy!
Xét đến việc lá chắn sấm sét dễ dàng bị phá hủy lúc nãy, lẽ nào khối lập phương ẩn hình này có năng lực “tiêu diệt không phân biệt mọi vật chất trên đường đi của nó”?
Vậy nếu nó xuyên qua tim hoặc đầu của người chơi, chẳng phải là chết ngay tại chỗ sao.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Một loại quái linh nào đó chăng?
Ẩn hình, tốc độ di chuyển nhanh, năng lực miểu sát mạnh, lại cực kỳ khó bị phát hiện, lúc di chuyển gần như không gây ra tiếng động, dùng để đánh lén quả thực không còn gì thích hợp hơn!
Diệp Bạch ngay lập tức hiểu ra lý do Cựu Kiếm vừa rồi khoa trương bắn ra quang pháo: Hắn muốn dùng vụ nổ để tung bụi đất lên, tạo thành một màn khói xung quanh mình, phòng ngừa kẻ địch ẩn thân đánh lén!
Sau khi nghĩ thông điểm này, Diệp Bạch nhanh chóng hỏi Cựu Kiếm: “Ngươi biết gì về khối lập phương này? Nó có thể bị tiêu diệt không?”
“Cũng chỉ có được chút thông tin lúc bị nó đánh thôi,”
Cựu Kiếm nhếch mép, trên vai trái của hắn cũng có một lỗ hổng tương đối khủng khiếp, xem ra đó là kết quả của việc bị đánh lén. “Nó không cho ta cảm giác hoàn toàn không thể chiến thắng, chắc là có thể xử lý được, nhưng ta chưa nghĩ ra cách.”
Chính Cựu Kiếm cũng cảm thấy bị đánh bất ngờ, hắn không hề lơ là hay xem thường nhiệm vụ này, nhưng ai mà ngờ được chỉ trong vòng chưa đầy ba phút sau khi vào nhiệm vụ, lại đụng phải một cuộc tấn công quỷ dị mà ngay cả Kỵ sĩ bậc bốn cũng thấy khó giải quyết!
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, viết một dòng chữ lên cánh tay Cựu Kiếm: “Lại để lộ sơ hở, dụ nó ra đây.”
“Ngươi xử lý được không?”
“Thử xem sao.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản, Cựu Kiếm hơi do dự một chút rồi quyết tâm: “Được.”
Hiện tại hắn ở ngoài sáng còn Diệp Bạch ở trong tối, đây chính là lúc có ưu thế lớn nhất. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, không chừng kẻ địch khối lập phương kia sẽ phát hiện Diệp Bạch đang giao tiếp với hắn, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn bây giờ.
Cựu Kiếm cũng không phải kiểu người do dự, sau khi quyết định, hắn lập tức bày ra tư thế đối địch còn nghiêm túc hơn cả lúc nãy, ánh mắt vô cùng sắc bén quét nhìn bốn phía.
Nhưng khi hắn nhìn sang bên trái thì luôn chậm nửa nhịp, cơ bắp ở vết thương trên vai trái thỉnh thoảng lại run rẩy vài lần, quá trình hồi phục dường như không mấy thuận lợi.
Không khí tràn ngập sự yên tĩnh hết sức kỳ lạ. Cựu Kiếm đứng giữa vùng đất loang lổ, sẵn sàng nghênh địch, lặng lẽ giằng co với kẻ địch vô hình.
Diệp Bạch cũng im lặng chờ đợi. Lá chắn sấm sét vừa rồi xuất hiện đột ngột trên người Cựu Kiếm, trông rất giống như hắn kích hoạt một đạo cụ hộ thân nào đó, bản thân Diệp Bạch hẳn là chưa bị lộ.
Mười mấy giây tiếp theo dài tựa như cả một giờ.
Ngay khoảnh khắc Cựu Kiếm vừa quay đầu đi lần nữa, khối lập phương trong suốt lặng lẽ không tiếng động xuyên qua lớp bụi mù trong không khí, lao về phía hắn từ điểm mù trong tầm mắt của Cựu Kiếm, mục tiêu chính là —— trái tim của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận